- Ài, đạo hữu mới tới không lâu cũng không hiểu rõ nơi này lắm, khí tượng kinh người như vậy, hẳn không phải là do người làm, đạo hạnh mạnh mẽ như thế gần đây không có một ai, chỉ có thể là vấn đề khí tượng.
Không chờ Trần Hạo mở miệng, Tam Vị đạo trưởng đã mở miệng nói.
Lời Trần Hạo chuẩn bị nói, trong nháy mắt bị ngăn ở cổ họng, trong lúc nhất thời vẻ mặt có chút quái dị.
Tam Vị đạo trưởng hiếu kỳ nói:
- Đạo hữu sao thế?
Trần Hạo gượng cười:
- Không có gì.
Tam Vị đạo trưởng nhìn Trần Hạo một chút:
- Trần đạo hữu, vẻ mặt này của ngươi, hình như ngươi biết cái gì phải không.
Trần Hạo cười một tiếng, quyết định nói thật, đều là hàng xóm, bây giờ không nói về sau biết nói thế nào? Sẽ rất xấu hổ.
Hắn đang muốn mở miệng, Tam Vị đạo trưởng lần nữa nói:
- Nhưng không sao, mỗi người đều có bí mật của mình, đạo hữu không muốn nói cũng không sao.
Trần Hạo:
- ...
Không biết vì sao Trần Hạo đột nhiên có chút nhớ Long đại sư, ừm, quen biết nhiều đồng đạo như vậy, có thể kính, có cố chấp, nhưng chỉ có Long đại sư mới là người đáng yêu nhất.
- Được rồi, đạo bào tại hạ đã đưa đến, cũng coi như yên tâm, việc liên quan tới sinh cơ thuốc cao, lần sau ta sẽ để đệ tử đưa tới, ta muốn trở về trông giữ quá trình tôi luyện xương sói, đạo hữu dừng bước.
Tam Vị đạo trưởng chắp tay thi lễ.
Trần Hạo mỉm cười gật đầu:
- Vậy ta sẽ không giữ nữa, Tam Vị đạo trưởng có rảnh thì tới chơi.
Sau khi thu lễ, Tam Vị đạo trưởng nhẹ gật đầu với Triệu Linh Xảo, quay người bước nhanh rời đi.
Mãi cho đến rời lúc rời khỏi Đạo quan, Tam Vị đạo trưởng mới quay đầu nhìn thoáng về hướng Đạo quan, ánh mắt phức tạp.
...
Tam Vị đạo trưởng rời đi, Triệu Linh Xảo ngạc nhiên hỏi:
- Đại sư, hai người nói chuyện thật cao thâm, em nghe không hiểu gì cả.
Trần Hạo cười nói:
- Không cần hiểu cái này, chờ chữa khỏi vết thương, em sẽ trở thành một cảnh sát tốt, không giống với anh.
Triệu Linh Xảo trầm ngâm một cái, nói:
- Đại sư, em có thể theo anh học tập hay không.
Trần Hạo sững sờ:
- Em muốn tu đạo?
Triệu Linh Xảo lắc đầu, giải thích nói:
- Không phải tu đạo, là luyện võ bình thường đấy, đạo sĩ trong TV không phải đều rất lợi hại sao, không chỉ có thể hàng yêu phục ma, hơn nữa còn có võ công rất lợi hại, em muốn học võ công tốt, sau này bắt người xấu cũng dễ dàng rất nhiều.
Trần Hạo dở khóc dở cười:
- Em cũng đã nói là trong TV, hiện thực nào có võ... ừm, võ công có lẽ có, nhưng anh không có.
Triệu Linh Xảo có chút thất vọng.
Lúc này, tiếng mèo kêu đột nhiên vang lên.
Sau đó mèo mun và gà ngốc còn có Lam hồ điệp đã tu luyện trở về.
Lam hồ điệp bay đến đâu trên bờ vai Triệu Linh Xảo, Triệu Linh Xảo nhìn thấy vô cùng vui thích:
- Hồ điệp thật xinh đẹp!
- Tiểu nha đầu, không thể gọi ta là hồ điệp, phải gọi ta là Lam tỷ tỷ.
Lam hồ điệp nghiêm túc sửa lời.
Triệu Linh Xảo:
- ...
Nhìn về phía Trần Hạo, Triệu Linh Xảo vẻ mặt mờ mịt. Hồ điệp xinh đẹp này còn biết nói chuyện?
Trần Hạo cười nói:
- Linh Xảo đừng sợ, lam hồ điệp này là một con điệp yêu, nó đã sống trăm năm.
Yêu!
Triệu Linh Xảo càng không dám nhúc nhích, vẻ mặt cũng trở nên cứng ngắc.
Lam hồ điệp nói:
- Tiểu nha đầu, ngươi không phải muốn học võ sao? Nếu ngươi sợ ta, vậy sẽ không học được.
Trần Hạo kinh ngạc nói:
- Tiểu Lam, ngươi biết võ công?
Lam hồ điệp nói:
- Không biết, nhưng ta đã từng thấy qua, đó là hơn ba mươi năm trước, ta lang thang đến một thôn xóm, nhìn thấy mọi người trong làng đều luyện võ, dáng vẻ hình như rất lợi hại, kêu là Bát Cực Quyền, ta ở đó tránh một thời gian, cũng nhớ được không ít.
Trần Hạo giật mình:
- Bát Cực Quyền, cái này ta biết, văn có Thái Cực an thiên hạ, võ có Bát Cực định Càn Khôn, đây chính là quốc tuý của chúng ta, người người đều nghe tiếng, nếu như ngươi biết, có thể dạy cho Linh Xảo một chút, con gái học một chút công phu cũng có thể phòng thân.
Nói xong, Trần Hạo nhìn về phía Triệu Linh Xảo, cười nói:
- Linh Xảo, sau khi mẹ của em chết đi, em cũng đã gặp hồn phách của bà ấy, sao bây giờ còn sợ yêu? Tiểu Lam là yêu tốt, nếu như em muốn học võ vậy có thể học cùng nó.
Triệu Linh Xảo chần chờ một chút, yếu ớt hỏi:
- Có thể chứ?
Lam hồ điệp nói:
- Đương nhiên có thể, vừa vặn chúng ta tu luyện thiếu một người bồi luyện, nếu có thể huấn luyện thành, cũng có thể làm bia ngắm.
Hả... Triệu Linh Xảo hai mắt trợn tròn, lời này nghe sao thấy có chút không đúng nhỉ?
Trần Hạo tức giận:
- Chớ nói lung tung, luyện võ sao lại trở thành bia ngắm.
Lam hồ điệp nói:
- Ta không nói lung tung, lúc ấy ta nhìn thấy người trong làng kia dạy võ công chính là nói như vậy, muốn đánh người, trước tiên phải học bị người đánh, chẳng lẽ y đã nói sai?
Trần Hạo:
- ...
Triệu Linh Xảo đột nhiên nói:
- Ta muốn học.
Lam hồ điệp nói:
- Ngươi không sợ bị đánh sao?
Triệu Linh Xảo chân thành nói:
- Không sợ, ta nguyện ý học.
- Vậy thì tốt, từ xế chiều hôm nay bắt đầu, ngươi và ta cùng tu hành một chỗ đi.
Trần Hạo:
- ...
Được rồi, một kẻ muốn tìm bia ngắm, một kẻ không sợ bị đánh, các ngươi thích thế nào thì cứ làm thế nấy đi.
Lắc đầu, Trần Hạo cầm bọc đồ về phòng ngủ.
Đạo bào tới tay, Trần Hạo cảm giác được bên trong ẩn chứa linh quang. Hiển nhiên thật sự đã được luyện chế thành pháp bào.
Trần Hạo cũng rất tò mò nguyên bộ pháp y sẽ có bộ dáng gì.
Mở bọc đồ ra, Trần Hạo ngay lập tức nhìn thấy đạo bào màu vàng.
Rất thần kỳ, vốn là da rắn màu đen, thế mà lại được làm thành màu vàng nhạt, cũng không phát hiện ra vết tích da rắn.
Mở đạo bào ra để xem xét, Trần Hạo càng ngạc nhiên.
Quả nhiên là một bộ.
Trừ áo ngoài đạo bào, còn có một bộ nội y, một đôi giày và một cái mũ.
Áo ngoài đạo bào màu vàng, nội y màu đỏ, đôi giày màu trắng, mũ cũng là màu vàng.
Cẩn thận quan sát, Trần Hạo phát hiện trên đạo bào được gia trì rất nhiều phù văn, mà màu sắc trên những phù văn kia cũng không phải loại phổ thông, mà là một loại vật chất có linh tính nào đó, bao trùm trên da rắn, không chỉ thay đổi màu sắc, còn có thể bảo vệ phù văn.
Cầm lấy đạo bào, Trần Hạo suy nghĩ một chút, ngưng tụ năm năm đạo hạnh vừa khôi phục được, gia trì lên.
Linh quang tên đạo bào lập tức tăng vọt, đồng thời phù văn bên trên cũng thoáng lưu động.
Trong chốc lát, thu linh quang lại, Khai Quang dừng lại.
Đạo bào: Pháp Y Khai Quang thành công, bổ sung công năng khử bụi, tránh lửa, tránh nước, chấn nhiếp, trừ tà, cứng cỏi.
Trần Hạo nhận được phản hồi, rất hài lòng.
Vốn là da yêu xà trăm năm, luyện chế thành pháp y, hiệu quả rõ rệt, năng lực cũng nhiều hơn.
Hơn nữa được năm năm đạo hạnh Khai Quang, hoàn toàn chưa chạm đến cực hạn của đạo bào, xem ra pháp y này có cơ hội trở thành linh phẩm pháp y.
Chậc chậc, chờ cả bộ đạo bào đều Khai Quang đến linh bào, an toàn của mình lại được tăng thêm một tầng.
Tâm tình trong nháy mắt trở lên đắc ý, Trần Hạo bắt đầu ngồi xuống khôi phục pháp lực.
Mấy ngày sau, Trần Hạo tu luyện thần thông cơ bản, sau đó cố gắng khôi phục pháp lực, tiếp theo là Khai Quang cho đạo bào.
Khi từng kiện pháp y mạnh lên, tâm tình của Trần Hạo cũng càng ngày càng tốt.
Một ngày này, đến lượt ngoại bào Khai Quang lần hai, Trần Hạo đang định động thủ, đột nhiên chuông điện thoại di động vang lên.
Cầm lên xem xét, là một số lạ.
Trần Hạo không chút do dự cúp máy, nhưng một lát sau, số này lại gọi tới.
Trần Hạo nhíu mày, sau khi cúp máy rồi đang muốn kéo số này vào sổ đen.
Đột nhiên số này lại gửi tin nhắn tới.
- Trần đạo hữu, chị là Mục Vãn Thu, Long Ngạo xảy ra chuyện rồi, chị cần chú giúp.