Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 343 - Chương 344: Long Đại Sư Mất Tích

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 344: Long Đại Sư Mất Tích

- Long Ngạo, đây là... A, lão Long!

Trần Hạo mới đầu còn không kịp phản ứng, dù sao cái tên này rất ít nghe tới, nhưng rất nhanh Trần Hạo đã nhớ tới, Long Ngạo, tên này chính là Long đại sư mà.

Long Bảo Bảo xảy ra chuyện rồi?

Trần Hạo giật mình, vội vàng chủ động gọi tới.

Điện thoại trong nháy mắt kết nối, sau đó tiếng nói khan khan của Mục Vãn Thu truyền đến:

- Trần đại sư, nể tình Duyệt Duyệt, cứu lấy lão Long của nhà tôi đi.

Khóe miệng Trần Hạo giật một cái, muốn hỏi thăm một chút, nhưng lời nói lại bị ngăn ở cổ họng.

Tẩu tử à, có thể đừng đề cập đến bé Long Duyệt được không.

- Khụ khụ, tẩu tử, Long ca thế nào? Anh ấy đã xảy ra chuyện gì?

Trần Hạo tập trung, mở miệng hỏi.

Mục Vãn Thu nói:

- Lão Long mất tích rồi.

Hả... Một người sống lớn như thế, cũng không phải tiểu hài tử, tại sao lại mất tích?

Trần Hạo có chút khó hiểu.

Sau đó Mục Vãn Thu giải thích qua một chút nguyên nhân.

Hóa ra vài ngày trước, Long đại sư tham gia một đội khảo sát, cùng đi Quý Châu điều tra, khi bắt đầu, mọi việc đều bình thường, mỗi ngày Mục Vãn Thu đều gọi một cuộc điện thoại, đều có thể liên hệ.

Nhưng từ hôm trước, Mộ Vãn Thu gọi điện thoại mà Long đại sư không nhận, lần thứ nhất còn tưởng rằng hắn đang bận, nhưng hôm qua gọi điện thoại, điện thoại của Long đại sư trực tiếp tắt máy, Mục Vãn Thu liền cảm giác có chuyện không tốt, vội vàng đi hỏi thăm, sau đó buổi chiều biết được Long đại sư và đội khảo cổ đã mất tích.

Lần này Mục Vãn Thu bị dọa sợ, giao con gái cho người thân trông giữ, đi suốt đêm đến Quý Châu, kết quả bận rộn đến bây giờ cũng không phát hiện được thứ gì, giống như Long đại sư đã hoàn toàn biến mất.

Quá hoảng sợ, Mục Vãn Thu nhớ tới Trần Hạo, vội vàng gọi hắn cầu hỗ trợ.

Dù sao nàng cũng biết Trần Hạo rất lợi hại, lang yêu có đạo hạnh trăm năm đều bị hắn giết, tìm hắn để giúp đỡ tìm Long đại sư có lẽ sẽ được.

Nghe nói như thế, vẻ mặt Trần Hạo nghiêm túc.

Không nói đến việc đội khảo cổ không phải ngành nghề đặc thù gì, bình thường sẽ không có phiền toái, hơn nữa Long đại sư cũng đã lăm lộn trong xã hội lâu như vậy, là một đại sư mang đạo hạnh, không có khả năng vô duyên vô cớ mất tích như vậy, trong này nhất định có điều kỳ quái.

Trần Hạo hỏi rõ địa chỉ, sau đó nói sẽ nhanh chóng tới.

Cúp điện thoại, Trần Hạo cũng không tiếp tục Khai Quang nữa, thu pháp y lại, tìm nhóm mèo mun nói nguyên nhân muốn ra ngoài.

Sau đó mèo mun và gà ngốc đồng ý cùng đi.

Lam hồ điệp thì lựa chọn ở lại giữ nhà.

Làm một con yêu thích ăn hàng, lam hồ điệp không phải là loại yêu thích chạy ngược chạy xuôi, bây giờ có Tam Thủy Quan này, nó rất muốn sống yên ổn.

Hơn nữa nếu tất cả đều đi, vậy ai sẽ giữ nhà chứ, Bạch Lộ đang bế quan, nhóm tiểu quỷ ban ngày lại không ra được, Tiểu Tiểu Hắc và Tiểu Tiểu Bạch còn nhỏ, còn cần phải chiếu cố.

Bàn bạc xong xuôi, Trần Hạo thu thập một phen, mang theo mèo mun và gà ngốc rời đi.

Quyết định vẫn lái xe đi.

Mặc dù đi máy bay nhanh hơn, nhưng mèo mun và gà ngốc cần gửi vận chuyển, quá phiền phức, còn không nhanh bằng đi xe.

Một đường lao vùn vụt, dựa vào hướng dẫn mà đi.

Đến trưa ngày thứ hai, Trần Hạo cuối cùng cũng tiến vào Quý Châu.

Nơi Long đại sư và đội khảo sát mất tích tên là Giáp Phong trấn, lúc ấy địa điểm mất tích là ở Minh Nguyệt Sơn bên ngoài Giáp Phong trấn hơn hai mươi dặm.

Sau khi Trần Hạo đến Giáp Phong trấn, bên ngoài một quán trọ gặp được Mục Vãn Thu.

Giờ phút này hai mắt Mục Vãn Thu đỏ bừng, sắc mặt tiều tụy, so với trước đây quả thật giống như hai người khác nhau.

- Tẩu tử, có phát hiện gì mới không?

Trần Hạo cũng không khách sáo, vừa gặp mặt đã hỏi thẳng.

Mục Vãn Thu khổ sở nói:

- Không có, chị tìm được địa điểm cuối cùng đội khảo sát dừng lại trước khi mất tích, nhưng không phát hiện được điều dị thường, hiện tại chị cũng đã báo cảnh sát, chỉ là tình huống tìm kiếm như thế nào thì không biết.

Trần Hạo nói:

- Địa điểm mất tích cuối cùng ở đâu? Bây giờ chúng ta đi nhìn xem.

Mục Vãn Thu mặc dù lo lắng, nhưng thấy Trần Hạo một đường chạy đến, nhịn không được nói:

- Trần đạo hữu, cậu cả đêm bôn ba, có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?

Trần Hạo lắc đầu:

- Một chút mệt mỏi không tính là gì, tìm người quan trọng hơn.

Mục Vãn Thu không nhiều lời nữa.

Sau khi lên xe ra khỏi tiểu trấn, không bao lâu đã đi vào một đầu đường nhỏ, đi hơn mười dặm, sau đó rời khỏi đường nhỏ, đi vào một vùng đất hoang, đi tới bên ngoài một khu rừng.

Đến nơi này, Mục Vãn Thu nói:

- Đây là nơi đội khảo sát dừng lại lần cuối, ngay tại nơi này, chị dẫn cậu đi.

Nhóm Trần Hạo xuống xe, tiến vào khu rừng.

Đi hơn nửa canh giờ, Trần Hạo nhìn thấy vết tích cắm trại.

Dạo qua xung quanh một vòng, Trần Hạo không tìm được vật gì, nhìn mèo mun và gà ngốc, hai tiểu cũng yêu cũng biểu thị không phát hiện được cái gì.

Trần Hạo nhìn về phía Mục Vãn Thu, hỏi:

- Tẩu tử, chị biết nhóm Long ca đến nơi này là muốn tìm cổ mộ gì không?

Mục Vãn Thu lắc đầu:

- Chuyện của lão Long, xưa nay chị không nhúng tay, nhiều nhất là trước khi đi sẽ nói với chị một tiếng y sẽ đi nơi nào, làm gì, việc khác cho tới bây giờ chị đều không hỏi qua.

- Vậy tẩu tử đã liên lạc với cấp trên của đội khảo sát chưa?

Mục Vãn Thu gật đầu nói:

- Liên lạc rồi, bọn họ cũng không nói khảo sát cái gì, nói là cơ mật.

- Cơ mật? Ha ha, không phải khảo sát cổ mộ Đại Tống sao? Tại sao lại thành cơ mật?

Trần Hạo cười lạnh trào phúng.

Mục Vãn Thu nhếch miệng, không phản bác được.

Trần Hạo tiếp tục nói:

- Tẩu tử, từ hai chữ cơ mật đã có thể nhìn ra vấn đề, chúng ta cứ tìm lung tung là không được, nhất định phải hiểu rõ nội tình. Như vậy đi, Long ca không phải được người giới thiệu mới đến nơi này sao, chị hỏi người kia một chút, xem gã biết gì không.

Mục Vãn Thu sững sờ, hai mắt sáng lên, vội vàng lấy ra điện thoại, gọi vào một số.

- Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được….

Mục Vãn Thu:

- ...

Trần Hạo nói:

- Thế nào?

- Điện thoại tắt máy.

Sắc mặt Mục Vãn Thu có chút khó coi.

Người liên hệ với lão Long, cô có quen biết, giao tình nhiều năm, tình hữu nghị vô cùng đạm sâu, nói là người thân cũng không quá đáng.

Nhưng bây giờ lão Long xảy ra chuyện, người kia lại tắt máy, ha ha, trước kia chưa hề tắt máy, bây giờ lại tắt, nói không có vấn đề gì tuyệt đối không có khả năng.

Sắc mặt Trần Hạo ngưng trọng lên:

- Xem ra thật sự có vấn đề, tẩu tử, xem ra chúng ta phải chia ra hành động.

Hả?

Mục Vãn Thu nhìn về phía Trần Hạo.

Trần Hạo tiếp tục nói:

- Trước mắt Long ca biến mất ở nơi này, vấn đề xuất hiện ở nơi này hẳn là không sai, nhưng chúng ta không biết nguyên nhân, cho nên tẩu tử phải rời đi, đi tìm người đã liên hệ với lão Long, tìm y hỏi thăm nội tình, như thế em ở bên này mới tiện hỗ trợ.

Mục Vãn Thu trầm mặc một chút, cuối cùng gật đầu:

- Được, cứ quyết định như vậy, Trần đạo hữu, làm phiền cậu rồi.

Trần Hạo nói:

- Tẩu tử không cần khách khí, em và Long ca cũng là sinh tử chi giao, đương nhiên không thể trơ mắt nhìn anh ấy xảy ra chuyện.

Rời khỏi khu rừng trở lại Giáp Phong trấn, Mục Vãn Thu rời đi, Trần Hạo lưu lại.

Đi đường suốt đêm thực sự có chút mỏi mệt, Trần Hạo thuê một phòng, quyết định đả tọa nghỉ ngơi, đồng thời cũng khôi phục pháp lực.

Chờ bóng đêm buông xuống, đèn hoa mới lên, Trần Hạo tỉnh lại, chuẩn bị hành động.

Chuyện tìm người như thế này, không nhất định phải dùng thủ đoạn thông thường.

Có ai dám nói mình biết nhiều hơn quỷ đây?

Bình Luận (0)
Comment