Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 344 - Chương 345: Hoạt Thi

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 345: Hoạt Thi

Giáp Phong trấn không lớn, Trần Hạo lái xe chỉ năm phút đã lượn quanh một vòng.

Vốn trong lòng đầy chờ mong, nhưng Trần Hạo đi một vòng xuống lại kinh ngạc phát hiện toàn bộ Giáp Phong trấn rất sạch sẽ, đừng nói đến quỷ, ngay cả nơi tụ tập âm khí cũng ít.

Việc này không khoa học.

Phải biết là nơi có người nhất định sẽ có quỷ, quanh năm suốt tháng cho dù đại bộ phận đều sẽ đi đầu thai, có rất ít hồn phách lưu lại, tuy những hồn phách kia cuối cùng cũng sẽ bị hồn phi phách tán, nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó, bọn họ đều sẽ lưu lại âm sát chi địa.

Mà Giáp Phong trấn này đừng nói tới âm sát chi địa, trong trấn ngay cả âm khí cũng rất ít.

Có vấn đề!

Ánh mắt Trần Hạo lấp lóe, như có điều suy nghĩ.

Sau đó Trần Hạo lái xe, trực tiếp rời khỏi Giáp Phong trấn, chạy đến xung quanh thăm dò.

Khi hắn đang lái xe, đột nhiên một trận gió thổi tới, sắc mặt Trần Hạo khẽ nhúc nhích, từ từ tiến lên, đồng thời ánh mắt dò xét theo hướng gió thổi tới.

Đây là một trận âm phong, trong gió mang theo âm khí nồng nặc.

Coi như đã tìm được. Âm khí nồng đậm như vậy, khẳng định có quỷ.

Chuyển hướng lái xe, ngược gió mà đi.

Khoảng mười phút sau, Trần Hạo thấy được một thôn làng.

Đây là phong cách thôn xóm điển hình của Miêu tộc.

Trong bóng đêm, thôn rất yên tĩnh, cũng rất u ám, không có nhà nào bật đèn.

Đến bên ngoài thôn, Trần Hạo dừng xe tắt máy, sau đó yên lặng dò xét.

Có chút kỳ quái, lúc này mới mấy giờ, thôn này đều đi ngủ sớm như vậy sao? Hơn nữa trong thôn có rất ít người, nhân khí thưa thớt, nhìn còn chưa tới một phần năm.

Còn lại chính là âm khí, mặc dù trong thôn có, nhưng không cảm giác được âm hồn tồn tại, mơ hồ lại có một khí tức âm lãnh khác, giống như là... Thi khí!

Meo ô!

Mèo mun đột nhiên kêu lên một tiếng, ánh mắt nhìn về phía thôn, ánh mắt có chút cổ quái.

Trần Hạo hỏi:

- Tiểu Hắc, ngươi phát hiện cái gì sao?

Mèo mun không kêu nữa, nhìn trừng trừng vào thôn xóm, một lúc lâu sau, đột nhiên nó nhìn về phía Trần Hạo kêu lên một tiếng, ánh mắt sáng rực.

Trần Hạo suy nghĩ một chút, mở cửa xe ra.

Sau đó mèo mun nhảy xuống, nhanh chóng chạy vào trong thôn.

Trần Hạo vội vàng xuống xe, theo sát phía sau.

Chỉ có gà ngốc tự do tự tại, dạo bước tùy hành, rất có phong phạm đại gia.

Tiến vào thôn, Trần Hạo dùng Âm Dương Nhãn quan sát bốn phía, một lát sau, biểu lộ của hắn trở nên cực kì cổ quái.

Trong thôn thực sự có rất ít người, bảy tám nhà mới có một nhà có người sống, mà nhà có người ở lại đó, lại có thi khí ẩn núp.

Liên tục đi ngang qua mấy nhà đều là như thế, Trần Hạo có chút kinh hãi.

Tình huống này là như thế nào, mỗi nhà ở thôn này đều có thi thể sao? Mẹ nó, ở chung với người chết rất vui vẻ à?

Cuối cùng, mèo mun dừng lại trước cửa một nhà không có người.

Trần Hạo dò xét nhà này, phát hiện nơi này có âm khí nặng nhất, thi khí cũng nặng nhất, quả thực còn nhiều hơn tất cả nhà khác cộng lại.

Lúc này, mèo mun không chút do dự, trực tiếp nhảy lên, vượt qua tường vây nhảy vào bên trong.

Trần Hạo thấy cổng bị khóa, cũng đành phải leo tường đi vào.

Nhưng vừa xuống đất, Trần Hạo đã nghe được một tiếng kêu bén nhọn của mèo mun từ trong phòng truyền ra.

Trong lòng ngưng lại, Trần Hạo vội vàng chạy tới, sau đó đã thấy mèo mun biến thân, dường như có chút nổi giận.

Nhờ ánh sáng yếu ớt, Trần Hạo nhìn thấy trong phòng có một đống đồ vật chồng chất, tay bắt pháp quyết, ngưng tụ thành một hỏa cầu, hỏa cầu vừa hiện lên, Trần Hạo cũng hơi hết hồn.

Một đống chồng chất kia đều là thi thể.

Không phải người, là mèo!

Mỗi con màu sắc khác nhau, lớn nhỏ không đồng đều chồng chất thành một gò núi nhỏ, có khoảng mấy trăm con.

Toàn bộ những con mèo này đều khô quắt dị thường, con nào cũng trừng mắt nhe răng, thân thể vặn vẹo, xem ra trước khi chết đã phải chịu tra tấn to lớn.

Khó trách mèo mun lại xù lông, nhìn thấy nhiều đồng loại chết thê thảm như vậy, nó không giận mới là lạ.

Thế nhưng không đợi Trần Hạo mở miệng trấn an mèo mun, đột nhiên vẻ mặt trở lên ngẩn ngơ, nhìn về phía ngoài phòng.

Cảm giác thi khí ẩn núp trong thôn kia đột nhiên mạnh hơn.

Sau đó trong thôn sáng lên ánh đèn, có tiếng người kêu sợ hãi.

Lúc này, mèo mun cũng phát hiện ra cái gì, quay người chạy như bay ra ngoài.

- Tiểu Hắc, đừng xúc động.

Trần Hạo kêu một tiếng rồi vội vàng đuổi theo.

Vừa rời khỏi viện tử, Trần Hạo đã thấy mèo mun đang công kích về phía một người, đao quang lóe lên, chớp mắt đã chém đầu người kia xuống.

Trần Hạo giật nảy mình, Tiểu Hắc giết người? Ồ, không đúng, đây không phải người! Đây là... Hoạt Thi!

Trần Hạo quan sát tỉ mỉ, ngạc nhiên phát hiện, đây là một hoạt thi già nua, dáng người khô quắt, nhưng thi khí trong thân thể nồng đậm vô cùng. Đầu lâu bị một đao chém rụng, một cỗ khí lưu mắt trần có thể thấy từ cổ nó phun ra.

Khi thi khí phun hết ra, hoạt thi già nua kia nhanh chóng sụp đổ, hóa thành tro bụi.

Mà lúc này, có càng nhiều hoạt thi khô quắt từ các nhà nhảy ra, sau đó vẻ mặt dữ tợn phóng tới Tiểu Hắc, gầm nhẹ một tiếng thể hiện vẻ đói khát.

Tiểu Hắc hoàn toàn không sợ, thân ảnh như nước chảy, đao quang bay múa, căn bản không cần trực tiếp tiếp xúc, từng hoạt thi đều bị nó tuỳ tiện chém giết.

Trong khoảnh khắc, mười mấy cỗ hoạt thi đều bị tiêu diệt toàn bộ.

- # $ $#%#% $...

Trong lúc mèo mun chém giết hoạt thi, cũng có một số người chạy ra, nhìn thấy mèo mun chém giết hoạt thi, toàn bộ đều bị dọa, họ nói những lời mà Trần Hạo nghe không hiểu.

Thần sắc Trần Hạo khẽ động một tý, bóng người chạy đến bên người một trung niên nam tử, một phát bắt được y, sau đó trầm giọng nói:

- Lão ca, thôn các ngươi lại nuôi thi, đây chính là cấm kỵ.

Trung niên nam tử cũng không sợ, ngược lại nhìn chằm chằm Trần Hạo, dùng tiếng phổ thông khó nghe nói:

- Các ngươi hại chết chúng ta, còn nói chúng ta, lần này xong rồi, chúng ta đều phải chết, ngươi cũng phải chết.

Trần Hạo lạnh lùng nói:

- Các ngươi không thấy sao, hiện tại chết là những hoạt thi này.

- Đây chính là đồ ăn của trùng thần, các ngươi phá hủy đồ ăn của trùng thần, sẽ bị trùng thần báo ứng.

Nam tử tiếp tục nói, nói xong lại dùng thứ tiếng kỳ dị mà Trần Hạo nghe không hiểu liên tục lải nhải, vẻ mặt tuyệt vọng.

Trần Hạo nhíu mày, hai mắt sáng lên, mở miệng nói:

- Trùng thần là cái gì? Nếu như không muốn chết, có thể nói cho ta, ta sẽ tiêu diệt nó, như vậy các ngươi chẳng phải sẽ không chết sao?

Trung niên nam tử sững sờ, sau đó vẫn lắc đầu:

- Vô dụng thôi, các ngươi không đánh lại trùng thần, trùng thần rất đáng sợ.

Trần Hạo tức giận:

- Chưa thử qua, làm sao ngươi biết đánh không lại? Mau nói, con mèo này chính là Linh thú, các ngươi hại chết nhiều mèo như vậy, nếu như không giải thích rõ ràng, nói không chừng không đợi trùng thần đến, các ngươi đã không còn mạng nữa rồi.

Trung niên nam tử e ngại nhìn thoáng qua mèo mun còn đang nổi giận, phát ra khí tức bạo ngược, lắp ba lắp bắp kể rõ mọi chuyện.

Hóa ra, những hoạt thi này thật sự là người trong thôn nuôi, không chỉ như thế, mỗi một hoạt thi đều là trưởng bối của bọn họ.

Nguyên nhân gây ra chuyện này, phải nói từ sáu mươi năm trước.

Trước đó, thôn này vẫn là một thôn xóm bình thường, mặc dù không giàu có, nhưng mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, sinh hoạt không lo.

Nhưng trong một đêm, vùng này xuất hiện địa chấn, sau đó một chuyện quỷ dị đã phát sinh.

Bình Luận (0)
Comment