Ban đêm ngày thứ hai sau địa chấn, một lão bà bà ở goá phụ cận thôn đột nhiên tuyên bố mình đạt được ý chỉ của trùng thần, mình là tín đồ trùng thần, tự xưng bà cốt, muốn cư dân trong thôn xóm ở phụ cận thờ phụng trùng thần.
Lời này đương nhiên không có ai coi là thật, nhưng bà cốt nói, trùng thần hàng thế, sẽ báo mộng cho thôn dân, đến lúc đó sáng tỏ hết thảy.
Kết quả đêm đó, lấy Minh Nguyệt Sơn làm trung tâm, thôn dân trong hơn hai mươi thôn xóm ở xung quanh, toàn bộ đều mơ một giấc mộng.
Trong mộng, một đồ vật xoay tròn quỷ dị như sương mù xuất hiện, nó nói với thôn dân, từ nay về sau, người chết không được chôn cất, nó sẽ truyền thụ cho một loại chú thuật, phàm là trưởng bối trong nhà tử vong, hãy niệm chú, cho đến khi người chết được phục sinh, sau đó lấy mèo sống tế, mỗi tháng một con, đợi tới khi người chết chứa đầy thi khí, người chết sẽ tự động rời đi, từ đây sẽ được bình an, nếu như dám vi phạm, chắc chắn sẽ bị nguyền rủa, cửa nát nhà tan.
Từ sau giấc mộng này, cư dân những thôn xóm xung quanh có người sợ hãi, cũng có người không tin.
Thế nhưng là khi trưởng bối nhà thứ nhất qua đời, không dựa theo ý chỉ trùng thần phân phó đi làm, hôm sau cả nhà đột tử, chó gà không thoát.
Lúc ấy tất cả mọi người đều bị dọa sợ.
Đặc biệt là người tử vong, trong thân thể chui ra một loại côn trùng cổ quái, việc này đã chứng thực giấc mộng kia uy hiếp là thật.
Có người sợ hãi báo cảnh sát, thế nhưng kết quả điều tra lại là bị độc trùng cắn nên trúng độc, không phát hiện được điều gì quỷ dị.
Cũng có cảnh sát đi tìm bà cốt, nhưng bà cốt cũng đã biến mất, trước khi đi để lại một câu nói, không thờ phụng trùng thần, tai ách chắc chắn sẽ giáng lâm.
Về sau liên tiếp xuất hiện mấy lần diệt môn, toàn bộ bị phán định vì trúng độc độc trùng, đồng thời ở địa phương cũng chỉ tuyên truyền phòng chống độc trùng, sau này có càng nhiều việc tương tự khiến các thôn dân sợ hãi, bắt đầu làm theo lời trong mộng.
Khoan hãy nói, mặc dù để người chết phục sinh trong nhà rất sợ hãi, nhưng sau khi lấy mèo sống tế, người chết phục sinh sẽ an tĩnh lại, mà mèo sống lại khô cạn mà chết, bình thường khoảng ba tháng, trưởng bối chết đi liền sẽ rời đi trong đêm.
Dần dần từng thôn xóm đều hình thành thói quen, bắt đầu thờ phụng trùng thần, mặc dù thờ phụng như vậy rất sợ hãi, nhưng nếu dựa theo lời phân phó trùng thần, từng thôn đều khôi phục bình tĩnh, không có việc gì bất trắc xảy ra.
Nghe được trung niên nam tử nói những này, Trần Hạo nhíu mày suy nghĩ.
Cái gọi là trùng thần, không cần nghĩ cũng biết khẳng định là một yêu tà.
Nhưng yêu cầu của nó rất cổ quái, sau khi người chết, lại dùng mèo sống để tế, đây là đạo lí gì? Nếu muốn bồi dưỡng thi khí, sao lại cần dùng đến mèo sống? Động vật gì khác lại không được? Chẳng lẽ có nguyên nhân gì?
- Nghe ngươi nói như vậy, trùng thần kia cũng không đáng sợ như vậy, chỉ uy hiếp vài câu, đùa bỡn một chút thủ đoạn nhỏ, các ngươi đã sợ, đến thi thể của trưởng bối cũng giày vò.
Trần Hạo trào phúng nói.
Trung niên nam tử tức giận:
- Người không phục tùng, cả nhà đều đột tử, sao có thể không sợ, ngươi không biết bà cốt kia bây giờ vẫn còn sống, đều đã hơn một trăm tuổi, hàng năm đều xuất hiện một lần, tuyên truyền thần uy của trùng thần, trước đó còn có cảnh sát mai phục, nhưng bà cốt kia không sợ súng đạn, sau đó chạy nhanh chóng, một khi bà ta tiến vào núi rừng, lập tức sẽ biến mất không thấy đâu nữa. Mỗi một lần cảnh sát đuổi theo bà cốt, từng thôn xóm chúng ta đều sẽ bị trách phạt một lần, mỗi một lần đều có rất nhiều người chết, sau này, chúng ta cũng không dám để cho cảnh sát đến nháo nữa, nếu không chúng ta nhất định phải chết.
Trần Hạo nói:
- Tại sao mọi người không rời đi? Nơi này đã nguy hiểm như vậy, rời đi cũng không được sao, thiên hạ lớn như thế, có chỗ nào không thể ở.
Trung niên nam tử khổ sở nói:
- Đi đâu? Ngươi nhìn người trong thôn chúng ta ít như thế, chính vì có người chịu không được áp lực nên muốn chạy, nhưng những người rời đi không có một người nào có thể sống lâu, mỗi một người sau khi chết, trong thân thể đều chui ra một loại côn trùng đáng sợ.
Ồ!
Ánh mắt Trần Hạo khẽ động, quan sát trung niên nam tử tỉ mỉ.
Dưới Âm Dương Nhãn, khí tức trên thân trung niên nam tử hiện ra rõ ràng không sót gì.
Sinh khí rất nồng đậm, là tướng trường thọ.
Bất quá trong lúc tức giận lại mang theo một vòng khí xám nhạt, ẩn hàm tà tính.
Lại nhìn những người khác xung quanh, mặc kệ là tướng trường thọ hay là tướng phổ thông, bên trong sinh khí của mỗi người đều có khí xám ẩn dấu.
Việc này một người là ngoài ý muốn, hai người tuyệt đối không phải.
Nói cách khác, trong thân thể những người này có khả năng tồn tại loại côn trùng có thể lấy mạng người kia. Chỉ cần bọn họ nghe lời thì có thể sống, nếu không nghe lời, hẳn phải chết không chút nghi ngờ.
Cảm giác này... có chút giống cổ!
Chẳng lẽ trùng thần kia là một loại cổ?
Hơn nữa chuyện quỷ dị này có liên quan gì đến chuyện nhóm Long đại sư bị mất tích không?
Trong lòng Trần Hạo suy đoán.
- Được rồi, hiện tại hoạt thi cũng đã bị chém hết, chúng ta nhất định phải chết, các ngươi giết hoạt thi, khẳng định cũng sẽ phải chịu trùng thần trả thù.
Trung niên nam tử mở miệng lần nữa, trên mặt mang theo vẻ hoảng sợ và hận ý.
Trần Hạo không nói chuyện.
Gà ngốc lại liếc mắt nhìn nam tử trung niên kia, tràn đầy khinh thường.
Côn trùng? Ha ha, thử hỏi thiên hạ, có côn trùng nào dám tỏ vẻ ở trước mặt gà đại gia?
Trả thù hay không trả thù, tạm thời không nói tới, ngươi nói bà cốt kia bây giờ vẫn còn sống, vậy ngươi có biết bà ta trốn ở đâu không?
Trần Hạo hỏi.
Trung niên nam tử nói:
- Đương nhiên là trong Minh Nguyệt Sơn, mỗi lần bà ta ra, đều là từ bên trong Minh Nguyệt Sơn, thế nhưng Minh Nguyệt Sơn cũng không lớn, cảnh sát soát núi mấy lần cũng không tìm được cái gì.
Trần Hạo cười nói:
- Vậy hoạt thi kia đâu? Các ngươi không tìm hiểu xem nó đi đến đâu à?
Trung niên nam tử nói:
- Có người đã từng đuổi theo, hoạt thi cũng chạy vào trong núi, nhưng cũng không tìm được, có người dạn dĩ, cũng đi theo lên núi, sau đó không thấy đi ra nữa.
Lông mày Trần Hạo nhíu lại:
- Ngươi nói những người tiến vào núi, sau này liền không thấy tăm hơi bọn họ nữa ư?
Trung niên nam tử gật đầu.
Trần Hạo cười:
- Vậy ta biết rồi, đa tạ đã giải đáp nghi hoặc, yên tâm đi, trùng thần kia khẳng định không nhảy nhót được bao lâu nữa.
Nói xong, Trần Hạo chào hỏi rồi mang theo mèo mun và gà ngốc, quay người rời đi.
Trung niên nam tử muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói chuyện.
Có thể xử lý sao.
Người này có lẽ cũng không phải là người bình thường, mèo mun bên cạnh hắn lợi hại như vậy. Hoạt thi khiến bọn họ sợ hãi lại bị đám người kia thuần thục diệt sạch, những người này căn bản không thể trêu vào.
Nhưng lợi hại như vậy cũng tốt, hi vọng hắn có thể diệt trừ trùng thần đi, có như thế thôn dân bọn họ mới có thể kê cao gối ngủ không lo.
Từ trong thôn đi ra, mèo mun vẫn có chút sầu não uất ức.
Chết nhiều đồng loại như vậy, mặc dù đều là mèo phổ thông, nhưng tận mắt nhìn thấy, nó cảm thấy tim rất đau. Cho dù đã chém giết hoạt thi, nhưng cũng không thể tiêu trừ mối hận trong lòng.
Trần Hạo và gà ngốc phiền muộn, đối với tâm tình của hắc miêu cũng có thể lý giải, mở miệng nói:
- Tiểu Hắc, kẻ cầm đầu là trùng thần kia, chúng ta đi tìm nó, báo thù cho đồng loại của ngươi.
Mèo mun nhìn về phía Trần Hạo, ánh mắt sáng lên.
Gà ngốc thảnh thơi nửa ngày cũng vội vàng kêu lên một tiếng, biểu thị mình cũng có thể hỗ trợ đối phó côn trùng, đối phó côn trùng không ai thích hợp hơn gà gia.
Mèo mun kêu một tiếng, ánh mắt sắc bén, khí tức bạo ngược lưu động.
Hoàn toàn chính xác, kẻ cầm đầu chính là trùng thần kia, đã dám tàn sát đồng loại của nó như thế, nó nhất định phải chơi chết con trùng kia.