Mặc dù miệng thì an ủi mèo mun, nhưng trong lòng Trần Hạo cũng không nhẹ nhõm.
Một yêu vật tác quái hại người sáu mươi năm, thế mà không bị Đạo môn và Ban Ngành Liên Quan tiêu diệt, chứng tỏ yêu tà này không đơn giản.
Trước đó nói thôn dân nhát, cũng chỉ là kích thích một chút, muốn từ miệng bọn họ lấy được càng nhiều tin tức hơn, thuận tiện để mình hiểu rõ hơn những bí ẩn ở trong này.
Nếu thật sự đối mặt, trong lòng Trần Hạo cũng ngưng trọng, không dám coi thường.
Nghĩ một lát, Trần Hạo lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại gọi Vương tỷ.
Rất nhanh, điện thoại được kết nối, Vương tỷ ôn nhu thì thầm nói:
- Nha, Tiểu Hạo, sao đột nhiên lại gọi điện thoại cho chị? Nhớ chị hả?
Trần Hạo cười nói:
- Nhớ chị là việc hằng ngày, chỉ không dám làm phiền chị thôi.
- Xì, chỉ biết nói lời dễ nghe, có chuyện gì mau nói, chị đang bận đắp mặt nạ.
Vương tỷ cười mắng.
Trần Hạo nói:
- Ta muốn xin số điện thoại của Kim Tiểu Linh.
Vương tỷ hì hì cười nói:
- Đã lâu như vậy em mới muốn, phản ứng tình cảm của em cũng quá trì độn rồi.
Trần Hạo cười nói:
- Vương tỷ hiểu lầm, em có chút việc muốn hỏi ý kiến cô ấy, không phải chị nói cô ấy rất lợi hại sao.
- Là như thế à, được, nhưng chị không dám cam đoan cô ấy sẽ cho em mặt mũi đâu đấy, em phải chuẩn bị tâm lý.
Vương tỷ nghiêm túc nói.
Trần Hạo nói:
- Yên tâm đi, cũng không phải chuyện phiền toái gì.
Cúp điện thoại, Vương tỷ rất nhanh đã gửi cho Trần Hạo một dãy số, Trần Hạo nhận được rồi gọi tới.
- Xin chào, xin hỏi ai đó?
Điện thoại kết nối, sau đó một giọng nữ bình tĩnh vang lên.
Trần Hạo nói:
- Chào Kim đạo hữu, tôi là Trần Hạo.
- Trần Hạo? Tại sao anh lại có số di động của tôi?
Kim Tiểu Linh hơi kinh ngạc.
Trần Hạo nói:
- Tôi xin từ chỗ chị Vương.
Kim Tiểu Linh cười, mềm mại đáng yêu nói:
- Sao thế? Chẳng lẽ Trần đạo hữu thực sự có tâm tư gì với tôi sao?
Trần Hạo nói:
- Hiểu lầm rồi, cô chỉ là người thứ hai tôi muốn nhờ, uhm, số điện thoại của Đái Vân đạo hữu, có thể nói cho tôi hay không?
Kim Tiểu Linh:
- ...
- Trần đạo hữu, anh tìm đội trưởng chúng tôi có việc gì sao?
Kim Tiểu Linh tò mò hỏi.
Trần Hạo nghĩ một chút, nói:
- Cũng không phải nhất định phải tìm Đái Vân đạo hữu, nếu như Kim đạo hữu biết, cũng có thể hỏi cô. Uhm, bây giờ tôi đang ở Quý Châu, gặp một chuyện quỷ dị, tựa như có tai hoạ ngầm không nhỏ, không biết Ban Ngành Liên Quan có biết chuyện này hay không?
Kim Tiểu Linh nói:
- Quý Châu? Hình như từng nghe qua, a tôi biết, có phải anh đi đến Minh Nguyệt Sơn hay không?
Trần Hạo kinh ngạc nói:
- Kim đạo hữu cũng biết?
Kim Tiểu Linh nói:
- Nói nhảm, Ban Ngành Liên Quan phụ trách an toàn các nơi, chỉ cần chỗ có yêu tà, thì sẽ có Ban Ngành Liên Quan chúng tôi giám sát, sao có thể không biết. Nhưng chuyện này anh tìm đội trưởng của chúng tôi cũng vô dụng. Ở đây chúng tôi được phân thành rất nhiều khu vực, phân chia người phụ trách, mọi người có thể chia sẻ tin tức, nhưng bình thường không thể lấn quyền của nhau.
Trần Hạo im lặng.
Ở đó mà cũng phân chia khu vực khác nhau ư?
Kim Tiểu Linh tiếp tục nói:
- Nhưng mà Trần đạo hữu, nếu như là chuyện ở Minh Nguyệt Sơn, tôi khuyên anh một câu, tốt nhất tranh thủ thời gian rời đi, nếu không sẽ gặp nguy hiểm.
Lông mày Trần Hạo nhíu lại, hỏi:
- Kim đạo hữu, chúng ta cũng coi là đã hợp tác một lần, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, có thể nói rõ một chút hay không.
Kim Tiểu Linh nói:
- Đây là cơ mật nội bộ, tôi không tiện lộ ra, nhưng tôi có thể nói cho anh biết chuyện ở Minh Nguyệt Sơn liên quan tới một tà vật cực kì khủng bố, đó là trọng điểm chú ý của chúng tôi. Ban Ngành Liên Quan đã từng mở hội nghị, các khu vực đều có tâm tư muốn nhúng tay, nhưng đều bị cự tuyệt, nghe nói gần đây lại triển khai một lần hành động, nếu đạo hữu không có việc gì quan trọng thì nên rời xa một chút đi.
Trần Hạo im lặng.
Thật sự là cơ mật, hơn nữa chuyện ở Minh Nguyệt Sơn rõ ràng đã vượt qua tưởng tượng của mình, nơi này có thứ rất khủng bố.
Không đúng, đâu chỉ rất khủng bố? Ban Ngành mở hội nghị, khu vực khác muốn nhúng tay đều cự tuyệt, trong này sợ rằng cũng có đồ tốt, nếu không thì không có khả năng gặp phải phiền phức lâu như vậy, Ban Ngành muốn độc bá không để người khác hỗ trợ.
Phiền toái này không chỉ nguy hiểm, hơn nữa còn bị Ban Ngành Liên Quan để mắt tới, nói không chừng còn có những nhân vật lợi hại khác chú ý, nếu mình tùy tiện nhúng tay, chưa chắc có thể đạt được kết quả tốt.
Nhưng Long đại sư tại mất tích ở nơi này, Trần Hạo kiểu gì cũng không làm được việc bỏ mặt làm ngơ.
- Đa tạ Kim đạo hữu nhắc nhở, tôi hiểu được, nhưng tôi có lẽ không đi được, tôi cần cứu một người.
Trần Hạo nghiêm túc nói.
Kim Tiểu Linh thở dài nói:
- Tùy anh vậy, dù sao đạo hạnh của anh không thấp, nếu như gặp phải vấn đề, cũng có khả năng chạy trốn.
Trần Hạo:
- ...
Thật sự đáng sợ như vậy sao? Mở miệng đã nói đến chạy trốn? Chẳng lẽ ngươi xác định ta thật sự không đánh lại?
Cúp điện thoại với Kim Tiểu Linh, Trần Hạo hỏi thăm mèo mun và gà ngốc một tiếng, sau đó lái xe rời đi.
Bất kể như thế nào, mình cũng phải tìm được Long đại sư, nếu như y còn sống thì cứu xong rồi đi, chuyện khác có thể mặc kệ, nếu quả thật xảy ra chuyện, vậy cũng phải mang thi thể của y về, không thể để cho vị đạo hữu đã hợp tác hai lần này chết không có chỗ chôn như vậy.
Lái xe đi, Trần Hạo không quay lại Giáp Phong trấn mà là bắt đầu dạo quanh Minh Nguyệt Sơn.
Trung niên nam tử trong thôn nói hoạt thi được bồi dưỡng ra đều đi vào trong núi.
Như vậy chỉ cần tìm kiếm ở nơi này, có lẽ có thể gặp hoạt thi vào núi, đến lúc đó cũng có thể điều tra hư thực.
Một đường chầm chậm đi tới,Trần Hạo quan sát tình huống bốn phía.
Thời gian chậm rãi qua đi, vòng vo trên đường đi quanh sơn thôn, một tên hoạt thi cung không nhìn thấy.
Mắt thấy sắc trời dần dần sáng, Trần Hạo nghĩ buổi tối hôm nay không thu hoạch được gì, định đi về nghỉ, trời tối ngày mai lại tiếp tục.
Quay đầu xe lại, tăng nhanh tốc độ.
Nhưng lần này còn chưa đi được bao lâu, đột nhiên một tiếng mèo kêu bén nhọn vang lên, mèo mun dựa trên cửa sổ xe, ánh mắt sắc bén nhìn ra phía ngoài.
Trần Hạo sững sờ, giảm tốc nhìn lại, sau đó ánh mắt Trần Hạo ngưng lại, vội vàng dừng xe.
Ở núi rừng phía xa, hắn nhìn thấy một đạo hắc ảnh nhanh chóng biến mất, tốc độ cực nhanh.
Bóng đen nhìn không rõ, nhưng tà khí trên thân bóng đen lại vô cùng nổi bật.
Bóng đen này có vấn đề.
Trần Hạo vội vàng xuống xe, bay nhanh về phía núi rừng.
Mèo mun và gà ngốc theo sát phía sau.
Một đường chạy vội, không tới một lát, Trần Hạo đã đi tới chỗ bóng đen vừa rời đi, tuy không thấy tung tích bóng đen đâu.
Nhưng mà tà khí vẫn còn tồn tại.
Trần Hạo không nói một lời, lần theo dấu vết tà khí để đuổi theo.
Xuyên qua khu rừng, phía trước liền thấy một ngọn núi, cỏ cây xanh um tươi tốt, dưới bóng đêm, một mảnh u ám, vết tích tà khí vừa vặn chỉ về phía đỉnh núi.
Đang định đi qua, đột nhiên bóng đen biến mất kia lại tự động xuất hiện, sau đó từng bước đi ra.
Trần Hạo dừng lại, ngưng thần nhìn về phía bóng đen.
Chờ bóng đen đến gần, Trần Hạo nhìn rõ ràng.
Đây là một lão bà bà, dáng người gầy còm, tóc bạc rối bời, mặc trường bào cổ quái rộng rãi, trong tay còn cầm một quải trượng.
- Người trẻ tuổi, ban đêm trên núi rất nguy hiểm, không nên tùy tiện xông loạn.
Lão bà bà dừng lại, mở miệng nói ra, thanh âm khàn khàn, có chút bén nhọn.
Trần Hạo mỉm cười:
- Bà bà, nếu trên núi nguy hiểm như vậy, vì sao ngươi lại ở nơi này? Nếu không, ta đưa ngươi về nhà nhé?
Lão bà bà cười hắc hắc:
- Việc này không cần ngươi lo, nhưng người trẻ tuổi, ta rất thích mèo, ngươi có thể cho ta con mèo này hay không?