Trần Hạo còn chưa mở miệng, đột nhiên một tiếng nói đã vang lên.
- Ngu xuẩn!
Tiếng nói này là gà ngốc phát ra, miệt thị nhìn lão bà bà, ánh mắt đầy vẻ khinh thường.
Lão bà bà sững sờ, không hề tức giận, ngược lại ngạc nhiên dò xét gà ngốc, chợt mặt mày hớn hở:
- Người trẻ tuổi, con gà này của ngươi cũng không tệ lắm.
Trần Hạo:
- . . .
Meo ô!
Mèo mun gầm nhẹ một tiếng, nhe răng trợn mắt, khí tức bạo ngược.
Lão bà bà càng nhìn càng vui vẻ:
- Tốt, rất tốt, thân thể tốt như vậy, chủ nhân nhất định sẽ rất thích, người trẻ tuổi, cám ơn hảo ý của ngươi.
Dứt lời, lão bà bà đột ngột ra tay, tốc độ thân thể già nua không phù hợp với tuổi tác, lóe lên một phát đã đến cạnh mèo mun, duỗi ra một cánh tay khô gầy, chụp tới mèo mun.
Mèo mun không tránh né, ngược lại trong mắt hiện ra lệ quang.
Khi lão bà bà vừa muốn tóm lấy cổ mèo mun, mèo mun động, nó oa ô một tiếng, thân ảnh cấp tốc lớn lên, sau đó chân sau đạp một cái, không lùi mà tiến tới, hung hăng đánh tới.
Ba!
Mèo mun đâm vào thân thể lão bà bà, thân thể sau khi lớn lên, lực lượng bạo phát ra rất kinh khủng, trực tiếp đụng bay lão bà bà ra ngoài.
Mèo mun không buông tha, như bóng với hình, hung hăng xuất ra một trảo, đập lão bà bà vào trên mặt đất, sau đó vuốt mèo chế trụ cổ lão bà bà, mèo miệng dữ tợn, ánh mắt bạo ngược.
Đối mặt với mèo mun như thế, lão bà bà thế mà lại chẳng có chút kinh hoảng, sau đó cũng cười, đưa tay gắt gao bắt lấy chân mèo, trên thân bùng lên hắc khí quỷ dị, thanh âm khàn khàn để lộ ra tâm tình cực kỳ hưng phấn:
- Càng mạnh càng tốt, ngươi càng mạnh, chủ nhân của ta càng cao hứng, sẽ ban thưởng cho ta sống càng lâu, tới đi, cùng ta tiến vào âm. . . .
Lời còn chưa dứt, con mắt lão bà bà đã trừng lớn.
Chỉ thấy đao quang lóe lên, cánh tay bắt lấy chân mèo mun đột nhiên bị chém đứt, sau đó mèo mun nhảy ra.
- Không cho phép đi!
Lão bà bà giận dữ, thân ảnh thẳng tắp giơ lên, thế nhưng còn chưa kịp đuổi theo mèo mun, hắc khí trên thân đã hóa thành một vòng xoáy, lão bà bà bị hút vào trong đó.
- Ngươi chờ đó, ta sẽ bắt được ngươi.
Lão bà bà không thể kháng cự lại hắc khí, thân ảnh bị cuốn vào trong đó, nhưng trước khi đi, ánh mắt vẫn đầy tham lam nhìn về phía mèo mun.
Chuyện này xảy ra quá nhanh, Trần Hạo hoàn toàn không kịp phản ứng, nhưng khi hắc khí hóa thành vòng xoáy, Trần Hạo cảm giác được trong vòng xoáy tựa hồ có một không gian âm lãnh kinh khủng.
Ánh mắt lóe lên, Trần Hạo theo bản năng vung tay lên, một viên lôi cầu rời khỏi tay rơi vào vòng xoáy hắc khí sắp biến mất,.
Sau đó vòng xoáy hắc khí biến mất, lão bà bà cũng không thấy tung tích.
Ồ!
Trần Hạo lông mày nhíu lại, ánh mắt nhìn về sâu trong Minh Nguyệt Sơn.
Vòng xoáy biến mất, cảm giác lôi cầu kia vẫn ngầm hiện, nhưng lại có cảm giác lôi cầu kia giống như ở trong núi, lại không ở trong đó, đặc biệt cổ quái.
Hừm! Ai?
Khi suy nghĩ, đột nhiên Trần Hạo nhìn về một phía, trầm giọng quát lớn.
- Ha ha, chào đạo hữu, bần đạo Lưu Vân Sơn Khâu Chân, hữu lễ.
Một tiếng cười vang lên, sau đó một đạo sĩ trung niên đi ra.
Đạo sĩ kia chừng năm mươi tuổi, trên người mặc một thân đạo bào màu xám, cầm một cây phất trần bụi bặm trong tay, râu trắng bồng bềnh, cũng có chút khí chất tiên phong đạo cốt.
Sau khi Trần Hạo dò xét một chút mới chắp tay đáp lễ:
- Tam Thủy Quan Trần Hạo, Khâu Chân đạo hữu hữu lễ.
Khâu Chân nhìn thoáng qua nơi lão bà bà biến mất, thở dài nói:
- Lại trễ đến một bước, bỏ lỡ cơ duyên.
Ánh mắt Trần Hạo khẽ động, hỏi:
- Khâu Chân đạo hữu, ngươi biết lão bà bà kia?
Khâu Chân kinh ngạc nhìn về phía Trần Hạo:
- Trần đạo hữu không biết Tà Linh? Vậy ngươi đến nơi này làm gì?
Trần Hạo nói:
- Ta có một vị đồng đạo mất tích ở nơi này, ta tới tìm người.
- Mất tích? Vậy khẳng định đã tiến vào Âm Nguyệt Sơn rồi.
Trong giọng nói của Khâu Chân tựa hồ có chút ghen tị.
Trần Hạo vội vàng truy vấn:
- Khâu Chân đạo hữu, Âm Nguyệt Sơn kia là địa phương nào?
Khâu Chân nói:
- Trăng có sáng đục tròn khuyết, núi có sáng tối hai mặt, Bách Lí Minh Nguyệt Sơn này, mặt ngoài bình thường không có gì lạ, trên thực tế lại có một vùng đất kỳ dị ấn dấu. Cũng chính là Âm Nguyệt Sơn, trăm ngàn năm qua ở Minh Nguyệt Sơn, sinh linh tử vong ở đây, bất kẻ loài nào sau khi chết, hồn phách đều sẽ tiến vào Âm Nguyệt Sơn, biến mất không còn tăm tích, 60 năm trước, Đạo môn kết luận Minh Nguyệt Sơn chính là một vùng đất cấm kỵ, điều tra nghe ngóng vô số lần đều không tra được kết quả. Sáu mươi năm trước, địa mạch di động, rốt cục khiến Âm Nguyệt Sơn bại lộ, năm đó có cao nhân Đạo môn cùng Ban Ngành Liên Quan liên hợp điều tra, mới biết Âm Nguyệt Sơn huyền bí, đáng tiếc Âm Nguyệt Sơn pháp tắc không hoàn thiện, có bài xích rất lớn đối với người sống, cho dù tiến vào bên trong, không gặp hung hiểm, thời gian tồn tại cũng không thể vượt qua ba ngày, sau ba ngày sẽ tự động bị trục xuất, mà kết quả điều tra, bên trong Âm Nguyệt Sơn mặc dù tồn tại các loại cấm kỵ, nhưng cũng có cơ duyên to lớn, vài chục năm nay, Đạo môn cùng Ban Ngành Liên Quan ở trong đó thu hoạch không ít chỗ tốt, bồi dưỡng ra không ít tinh anh, nơi này cũng coi là một trong những Linh Địa để kéo dài Đạo môn truyền thừa trong thời kì mạc pháp bây giờ.
Trần Hạo nghe thấy mà trợn mắt há mồm.
Thật sự là thế giới to lớn không thiếu điều lạ, trên đời này còn có địa phương như thế tồn tại?
Nhưng sau khi suy nghĩ một chút, Trần Hạo cau mày nói:
- Khâu Chân đạo hữu, đã biết rõ Âm Nguyệt Sơn như thế, vì sao Ban Ngành Liên Quan không di chuyển người bản địa rời đi? Những năm gần đây có không ít người vô tội bị hại rồi.
Khâu Chân thở dài nói:
- Đạo hữu có chỗ không biết, Âm Nguyệt Sơn xuất hiện khe hở sau khi địa mạch biến động, có một yêu tà ẩn núp bên trong Âm Nguyệt Sơn thừa cơ hạ cổ chú đối với thôn dân phụ cận, cổ chú này vô cùng khó chơi, không phải Tiên Thiên chân nhân không thể tiêu trừ. Bên trong đạo môn, hiện tại làm gì còn Tiên Thiên chân nhân. Không có cách nào đối phó, Ban Ngành Liên Quan chỉ có thể âm thầm trông giữ, phòng ngừa những người trúng cổ chú tản ra, dù sao cổ chú có được năng lực truyền thừa, nếu như khuếch tán, đó mới là tai nạn.
Trần Hạo im lặng.
Khó trách hắn nhìn thấy những thôn dân kia càng ngày càng ít, cái này khác gì một đám người bị HIV-Aids, không có cách nào cứu vãn, chỉ có thể chậm rãi chờ chết.
Thế nhưng có thể làm gì? Dù sao cổ chú này cần có Tiên Thiên chân nhân mới có thể tiêu diệt, đừng nói hiện tại, mấy trăm năm trước tu sĩ cảnh giới Tiên Thiên cũng chưa từng xuất hiện.
- Khâu Chân đạo hữu, không nói tới những thôn dân vô tội nữa, yêu tà kia muốn những thôn dân này tế hoạt thi, bồi dưỡng thi khí, có thể thấy được nó có ý khác, chẳng lẽ Đạo môn cùng Ban Ngành Liên Quan không có biện pháp? Không đi ngăn cản? Bọn họ không sợ đưa tới đại tai họa sao.
Trần Hạo lại hỏi.
Khâu Chân chần chờ một chút, mở miệng nói:
- Nói đến cái này, ta cũng không hiểu rõ nội tình, Nhưng theo ta được biết, muốn tiến vào Âm Nguyệt Sơn chỉ có hai con đường, một là dùng Hoàng Tuyền Thạch, Hoàng Tuyền Thạch dương thế khó cầu, chỉ có tu sĩ đạt tới 60 năm đạo hạnh, linh hồn xuất khiếu, tiến vào U Minh mới có thể thu hoạch. Ở trong đó hung hiểm quá lớn, mà trước mắt tu sĩ Đạo môn có thể làm được quá ít. Đường tắt thứ hai chính là Tà Linh, Tà Linh vốn là phàm nhân, bị yêu tà ma hóa, trở thành một người không sống không chết, có thể tự do ra vào Âm Nguyệt Sơn, chỉ cần tìm được Tà Linh, mượn nhờ thời cơ dẫn dắt trên người nó là có thể tiến vào Âm Nguyệt Sơn.