Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 348 - Chương 349: Tiến Vào

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 349: Tiến Vào

Trần Hạo cười lạnh:

- Nói cách khác, yêu tà kia bồi dưỡng thi khí là được Đạo môn cùng Ban Ngành Liên Quan chấp nhận sao? Hi sinh một chút người hẳn phải chết là trong lòng có thể thản nhiên, còn có thể thu hoạch chỗ tốt.

Khâu Chân nói:

- Đạo hữu, lời này không thể nói lung tung, có lẽ bên trong có tình huống chúng ta không biết.

Trần Hạo lắc đầu, đều không phải con nít, lừa mình dối người làm gì, ngươi có thể làm như không thấy, nhưng ta không làm được, vừa liếc qua đã thấy ngay mọi chuyện, sao có thể làm bộ như không biết?

- Đa tạ đạo hữu chỉ điểm mê hoặc, nhưng đạo hữu đã biết Âm Nguyệt Sơn hung hiểm, vì sao còn muốn đi vào?

Trần Hạo nhìn Khâu Chân hỏi.

Khâu Chân cười khổ:

- Trần đạo hữu có biết hiện tại ta bao nhiêu tuổi rồi không?

Trần Hạo sững sờ.

Ngươi này nhìn chỉ khoảng năm mươi tuổi, còn có thể bao nhiêu tuổi?

Khâu Chân tiếp tục nói:

- Đạo hữu, tu sĩ chúng ta không thể nhìn mặt để phân biệt tuổi tác, lão đạo nhìn trẻ tuổi, thực tế năm nay đã tám mươi ba tuổi, trước kia tu hành gặp qua mấy chuyện, trong tu luyện lại nóng lòng cầu gần, đả thương đến cơ sở, dương thọ không còn nhiều lắm, nếu như không có cơ duyên đền bù căn cơ, không tới ba năm, ta nhất định sẽ tọa hóa.

Trần Hạo im lặng.

Hơn tám mươi tuổi, hoàn toàn nhìn không ra a, vị đạo hữu này bảo dưỡng thực tốt.

- Nói như vậy bên trong Âm Nguyệt Sơn này có vật có thể kéo dài tuổi thọ?

Trần Hạo ngạc nhiên hỏi.

Khâu Chân gật đầu:

- Trước mắt đã biết được, bên trong Âm Nguyệt Sơn có âm chi hồn thảo, sau khi luyện hóa có thể gia tăng mười năm tuổi thọ, nếu như luyện chế thành đan, hiệu quả càng tốt hơn. Ngoại trừ thứ này, còn có các loại kỳ trân dị bảo khác, đều là vật cần thiết cho việc tu hành, đạt được một thứ chính là thiên đại cơ duyên.

Trần Hạo ngạc nhiên:

- Đã có nhiều đồ tốt như thế, tại sao lại đặt ở nơi này như vậy, Đạo môn cùng Ban Ngành Liên Quan liên hợp cùng một chỗ, trực tiếp tấn công, tiêu diệt yêu tà, kỳ trân dị bảo đóng gói mang đi, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?

Khâu Chân cười nói:

- Nếu đơn giản như vậy thì tốt rồi, pháp tắc trên Âm Nguyệt Sơn không được đầy đủ, hạn chế cực lớn, tu vi đạo hạnh một giáp trở lên không thể tiến vào, tu vi dưới giáp lại không có cách nào đối phó với một ít cấm kỵ bên trong Âm Nguyệt Sơn, nếu như không phải âm tà bên trong Âm Nguyệt Sơn bị hạn chế gì đó, không có cách nào rời đi, Âm Nguyệt Sơn này chính là con nhím, không thể nào nuốt trôi.

Trần Hạo giật mình, nói:

- Vây thật sự không có biện pháp, Tà Linh kia đã trở về, lại không có Hoàng Tuyền Thạch, chỉ sợ đạo hữu không có cách nào tiến vào bên trong Âm Nguyệt Sơn được.

Khâu Chân thở dài nói:

- Đây chính là mệnh, thiên mệnh tướng tuyệt, há có thể sống chung. Nhưng ta là một tu sĩ, sao có thể bị vận mệnh vây quanh, truy cầu đại đạo vốn là hành vi nghịch thiên, nếu ta đã tới Minh Nguyệt Sơn này, ta phải tranh thủ một phen, việc tiến vào Minh Nguyệt Sơn, ngoại trừ hai biện pháp kia, còn có một con đường phải dựa vào vận khí, nói không chừng còn có thể gặp được.

Dựa vào vận khí?

Vẻ mặt Trần Hạo vô cùng nghi hoặc nhìn Khâu Chân.

Khâu Chân cười nói:

- Đạo hữu đừng không tin, Âm Nguyệt Sơn và Minh Nguyệt Sơn sáng tối liên tục, ắt sẽ có chỗ tương thông, nếu như vận khí tốt đụng phải chỗ tương thông này, nói không chừng sẽ có thể tiến vào Minh Nguyệt Sơn, sáu mươi năm nay cũng có mấy kẻ may mắn đi vào được.

Trần Hạo như có điều suy nghĩ nhìn về phía Minh Nguyệt Sơn.

Trước mắt hắn còn có thể cảm nhận được vị trí của lôi cầu kia.

Nhưng lúc này, vị trí của lôi cầu dường như đang chuyển đến nơi khác.

Giống như lôi cầu đang chạy vậy.

Trầm ngâm một lát, Trần Hạo nhìn về phía Khâu Chân nói:

- Đa tạ đạo hữu đã giải đáp nghi hoặc, không có gì báo đáp, nếu như đạo hữu tin tưởng ta, có lẽ ta có thể mang ngươi tiến vào Âm Nguyệt Sơn.

Hả. . .

Khâu Chân kinh ngạc nhìn Trần Hạo.

Trần Hạo nói:

- Lúc trước khi Tà Linh quay lại, ta đã động tay chân, trước mắt có thể cảm giác được vị trí, nếu như đạo hữu nói có chỗ tương thông, đó hẳn là cửa vào.

Khâu Chân vui mừng quá đỗi.

Chuyện này thật đúng là mệnh không đến đường cùng, ngoài ý muốn tao ngộ, bỏ lỡ cơ duyên, không nghĩ tới một lần hảo tâm lại có phúc báo.

Quả nhiên, người tốt sẽ có hảo báo.

Khâu Chân vội vàng chắp tay:

- Đa tạ đạo hữu.

Trần Hạo lắc đầu nói:

- Đạo hữu chớ nói như thế, Âm Nguyệt Sơn hung hiểm và cơ duyên cùng tồn tại, đưa ngươi vào duyên, là họa hay phúc vẫn chưa thể biết được.

Khâu Chân bật cười lớn:

- Người tu hành vốn luôn truy cầu một cơ hội, lấy được cơ duyên ta rất vui, gặp phải hung hiểm thì đó là mệnh của ta.

Trần Hạo nói:

- Vậy thì tốt, chúng ta đi.

Nói xong, một nhóm thẳng tiến vào trong núi.

Trước mắt phương hướng lôi cầu chuyển động chính là hướng Trần Hạo đang đến, vừa vặn chạy tới ngăn chặn.

Vượt qua mấy đỉnh núi, đi tiếp khoảng năm sáu dặm, Trần Hạo đã tìm được vị trí lôi cầu.

Chuyển động rất nhanh, giống như xe lao vụt, hơn nữa không phải thẳng tắp, lúc bên này, khi bên kia, không thể bắt kịp.

Trần Hạo vừa quan sát, vừa di động, rất nhanh, liền thấy lôi cầu lao vùn vụt tới.

Càng đến gần, Trần Hạo cảm giác thấy lôi cầu càng ngày càng mạnh.

Cuối cùng trong khoảnh khắc kia, Trần Hạo hơi chuyển động ý nghĩ một chút, lôi cầu kia đột nhiên nổ tung.

Trong lúc nhất thời, một đoàn ánh sáng đột nhiên xuất hiện.

Trần Hạo la hét:

- Đạo hữu đi theo ta.

Dứt lời, Trần Hạo đạp Thiên Cương Bộ, cả người bay vút qua.

Theo phía sau hắn, mèo mun và gà ngốc đã sớm chuẩn bị, nhìn thấy ánh sáng cũng nhanh chóng chạy qua.

Khâu Chân có chút kinh hỉ, thật sự tìm được, có hi vọng kéo dài tính mạng!

Ánh sáng nhanh chóng lóe lên, cũng nhanh chóng tắt lịm, nhưng Trần Hạo và Khâu Chân còn có mèo mun gà ngốc, khi ánh sáng tắt đi, đều đã biến mất không thấy gì nữa.

Lúc này, một thân ảnh từ đằng xa đánh tới, nhìn vị trí biến thành đen tối, trên mặt hiện lên vẻ phẫn nộ và không cam lòng, hung hăng đạp một cước, lập tức khiến đất rung núi chuyển.

Cảnh sắc trước mắt chuyển biến, một cỗ khí âm lãnh vây xung quanh, sau đó ấm áp dâng lên, ngăn cách âm lãnh.

Sau đó, Trần Hạo phát hiện mình đã đi tới một địa phương sáng sủa.

Thật là sáng sủa.

Trên trời có một mặt trăng, nhìn vừa lớn vừa sáng, giống như treo trên đỉnh đầu.

Ánh sáng của mặt trăng bao trùm, khiến mặt đất nhìn như ban ngày, chỉ là quang mang có chút ảm đạm, khoảng cách xa thì không nhìn rõ.

- Âm nguyệt, đây là âm nguyệt, ha ha, thật sự tiến vào Âm Nguyệt Sơn, quá tốt rồi, có hi vọng kéo dài tính mạng, đại đạo có hi vọng.

Một âm thanh kích động vang lên, là Khâu Chân.

Trần Hạo cười nói:

- Đạo hữu đừng kích động, đây chỉ mới vừa tiến vào, còn chưa tìm được âm chi với hồn thảo đâu, hơn nữa, Âm Nguyệt Sơn này vô cùng hung hiểm, cũng không thể chủ quan.

Khâu Chân hoàn hồn, chậm rãi thu liễm cảm xúc, sau đó nói:

- Đạo hữu nói đúng, là ta thất thố.

Trần Hạo cười cười không nói.

Hắn có thể lý giải, đã đặt chân trên con đường tu đạo, kết quả tuổi thọ không còn nhiều lắm, có thể nghĩ trong lòng tuyệt vọng biết bao.

Bây giờ có khả năng có thể kéo dài tuổi thọ, cho dù đạo tâm kiên cố, sợ rằng cũng khó nén sự vui mừng.

- Đúng rồi đạo hữu, ngươi muốn tìm người, có muốn đi cùng với ta không?

Khâu Chân mở miệng hỏi.

Trần Hạo đang muốn đồng ý, dù sao có thêm đồng đạo cũng có thể phối hợp với nhau.

Nhưng sau đó trong lòng Trần Hạo hơi động, hắn phát hiện, sắc mặt Khâu Chân có chút lạ.

Thật giống như, y không muốn.

Suy nghĩ một chút, Trần Hạo hiểu được.

Âm Nguyệt Sơn cho dù có âm chi hồn thảo loại vật để kéo dài tuổi thọ, nhưng chắc cũng không có nhiều.

Hơn nưa bọn hắn ở nơi này chỉ có thể dừng lại ba ngày, nếu như chỉ tìm được một cái thì phải làm sao bây giờ? Phải chia đôi? Như vậy được việc kéo dài tuổi thọ sẽ giảm một nửa.

Cho dù tìm được nhiều hơn, có thể lấy được đồ vật để kéo dài tuổi thọ, ai có thể vui vẻ mang đi chia sẻ?

Trong lòng có chút không được tự nhiên, Trần Hạo cười nói:

- Chuyện này thì không cần, mục đích chúng ta không giống nhau, tách ra tìm thì cơ hội sẽ lớn hơn, chúc đạo hữu có thể sớm hoàn thành tâm nguyện.

Khâu Chân cười, chắp tay thi lễ:

- Cũng chúc đạo hữu sớm tìm được người.

Dứt lời, y không chút do dự xoay người đi.

Bình Luận (0)
Comment