Nhìn bóng lưng của Khâu Chân, Trần Hạo không hề tức giận.
Tình cờ gặp mặt, nói vài câu xã giao, y nói cho ta tin tức, ta dẫn y tiến vào, cũng coi như là một loại giao dịch đi, không phải người nào đều giống như Long đại sư, có thể hợp tác vui vẻ với mình.
Gọi mèo mun và gà ngốc một tiếng, Trần Hạo cũng quay người đi tới hướng ngược lại.
Vừa đi, Trần Hạo vừa dò xét Âm Nguyệt Sơn này.
Không giống với những ngọn núi thường thấy, Âm Nguyệt Sơn có màu đen, núi này lại có hình thù kỳ quái, rất hiểm trở, địa khí của dãy núi cũng không mạnh mẽ hùng hậu thuần khiết, ngược lại lộ ra cảm giác âm lãnh quỷ dị.
Cây cối trong núi cũng vô cùng cổ quái, có cao có thấp. Cao thì dài nhỏ, chừng trăm mét, thân cây trụi lủi, ngọn cây phủ tán, lá cây màu đỏ nhạt. Thấp thì chỉ tầm ba bốn mét, thân cành từng cục, như là dây thường xuân, phát triển bề ngang, trên nhánh cây không có cành lá, ngược lại mọc ra các loại gai bén nhọn.
Không giống với những hoàn cảnh phổ biến, trong lòng Trần Hạo cảnh giác, không dám tùy tiện tiếp xúc, thận trọng tránh đi.
Một đường tiến lên, vừa mới vượt qua một đỉnh núi, ánh mắt của Trần Hạo ngưng lại nhìn về phía một bãi cỏ.
Bãi cỏ này không lớn, là một bãi cỏ nhỏ màu lam, bao trùm nửa bên dốc núi và một vùng bình địa, lá cỏ yên tĩnh, không có bất cứ dị thường nào, nhìn bình thường không có gì lạ.
Nhưng Trần Hạo cảm nhận được uy hiếp to lớn tới từ trên thân những tiểu thảo màu lam này.
Liền cả gà ngốc và mèo mun đều cảnh giác nhìn mặt cỏ, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Trong này có hung hiểm!
Ý niệm dâng lên trong lòng Trần Hạo, sau đó hắn không chút do dự. . . đi vòng.
Đến nơi này cũng không phải để ra vẻ, coi thường khó khăn, thấy khó là dùng sức mạnh.
Vòng qua tiểu thảo màu lam, đi không bao xa, Trần Hạo lại phát hiện một vật khác.
Đây là một cái cây hoàn toàn khác biệt với những cái cây khác.
Cao chỉ khoảng ba bốn mét, cành lá um tùm, toàn thân màu đỏ thẫm, nhưng trên cây mọc ra quả màu lam, quả lớn cỡ quả trứng gà, nhìn to mọng, có vẻ ăn rất ngon.
Mèo mun meo ô một tiếng, ánh mắt gà ngốc cũng sáng rực, rất hiển nhiên đây là đồ vật tốt.
Trần Hạo nhìn về phía cây ăn quả, cũng cảm nhận được uy hiếp mãnh liệt từ bên cạnh cây ăn quả truyền đến.
Trầm ngâm một lát, Trần Hạo nhìn về phía mèo mun và gà ngốc:
- Các ngươi muốn ăn?
Mèo mun gật đầu, gà ngốc gật đầu.
Trần Hạo nói:
- Bên cạnh cây ăn quả kia có nguy hiểm, các ngươi có thể giải quyết không?
Mèo mun chần chờ một chút, lắc đầu.
Gà ngốc quả quyết lắc đầu.
Trần Hạo cười ha ha, lập tức xoay người rời đi.
Mèo mun không nỡ nhìn thoáng qua cây ăn quả, vẫn là lựa chọn từ bỏ.
Đồ vật tuy tốt, nhưng không ăn được thì có tác dụng quái gì.
Gà ngốc càng không nỡ, sau khi trông mong nhìn mấy lần, đột nhiên há miệng, một đạo khí lưu màu xanh biếc bay vụt ra ngoài, thẳng đến cây ăn quả.
Ngay lúc khí lưu màu xanh biếc sắp đánh trúng cây ăn quả, đột nhiên ngưng kết giữa không trung, cứ như vậy lơ lửng, thật giống như thời gian ở nơi này bị ngừng lại.
Con mắt của gà ngốc trừng lớn, không nói hai lời liền giang cánh ra đuổi theo phía Trần Hạo.
Trần Hạo xem động tĩnh phía sau, tức giận nhìn thoáng qua gà ngốc.
Gà ngốc lập tức yên tĩnh xuống, đầu gà quay về một bên, ra vẻ ta cái gì cũng không làm.
- Chớ làm loạn, chúng ta đến đây tìm đến người, tìm không thấy người còn gây phiền toái, đến lúc đó ngươi phụ trách bọc hậu.
Trần Hạo nhỏ giọng cảnh cáo.
Lần này gà ngốc rụt đầu, không dám đắc ý.
Sau đó cả đám đi tiếp, gặp được địa phương có uy hiếp thì trực tiếp đi vòng qua, dù là nhìn thấy đồ vật tốt, cũng tuyệt không dây vào.
Hơn nửa canh giờ sau, Trần Hạo rốt cục nhừng bước, híp mắt lại.
Tại phía trước không xa có một cái đầm nước nhỏ.
Đầm nước không lớn, chu vi chỉ tầm sáu bảy mét, nước bên trong trong suốt tựa như gương sáng.
Mà trong đầm nước có một đóa hồng liên nở rộ, lớn như cái bát, hạt sen bên trong lấp lóe linh quang.
Nhìn thấy cái này, mèo mun và gà ngốc kém chút chảy nước miếng ra ngoài.
Đây tuyệt đối là bảo bối! Tốt hơn những thứ vừa nãy gặp rất nhiều.
Thế nhưng là gặp những thứ trước đây còn có chút động tâm, nhìn thấy đầm nước, mèo mun cùng gà ngốc lại thấy hãi hùng khiếp vía, ngay cả đến gần cũng không dám.
Bởi vì ở bên đầm nước có mấy thi thể đang trôi lềnh bềnh.
Những thi thể này đều hóa thành bạch cốt, ngay cả y phục đều có chút bị ăn mòn, mỗi một người đều ngã xuống bờ đầm nước, hiển nhiên cũng là thấy được hoa sen muốn đi qua ngắt lấy, kết quả đột tử nơi mép nước.
Nhìn một lát, hai con linh vật không đành lòng nhìn, thậm chí đều có chút hối hận đã đến nơi này.
Mẹ nó đầy đất đều là bảo vật, nhưng không có một cái nào có thể ăn vào được, đây quả thực giống như đói bụng ba ngày nhìn thấy bữa tiệc lớn, lại bị một đám đại hán hung thần ác sát đầy cơ bắp bảo hộ lấy.
- Nơi này có người đến qua. Hơn nữa vừa đi qua không lâu.
Trần Hạo không nhìn hoa sen, mà là dò xét khí tức trong không khí.
Bên trong Âm Nguyệt Sơn này, âm khí, tà khí, sát khí vân vân hỗn hợp, hoàn toàn không có một loại khí tức chính đạo nào.
Mà bây giờ ở bên cạnh đầm nước này, Trần Hạo phát hiện một tia sinh khí lưu lại, mơ hồ cũng có chút khí tức pháp lực tiêu tán.
Cái này nói rõ có người đi tới nơi này, đồng thời có ý đồ ngắt lấy hoa sen, nhưng cuối cùng lựa chọn từ bỏ.
Truy tìm sinh khí, sau đó Trần Hạo khóa chặt một phương hướng, tiếp đó cất bước mà đi.
Mèo mun và gà ngốc vội vàng đuổi theo, không dám nhìn nhiều.
Quá thương tâm, lần thứ nhất gặp được đồ vật tốt mà không dám ăn, bọn nó có loại cảm giác sau khi từ Âm Nguyệt Sơn ra ngoài, lại nhìn thấy bất cứ cái gì, tuyệt đối có thể đạt đến cảnh giới tâm như chỉ thủy.
Càng chạy, sinh khí càng nhiều, xem chừng mười mấy phút sau, Trần Hạo rốt cục đi tới bên ngoài một cái sơn cốc.
Đến nơi này sinh khí lập tức nhiều hơn, chừng hơn mười đạo, còn có các loại khí tức pháp lực hỗn loạn.
Cẩn thận phân biệt, ánh mắt của Trần Hạo sáng lên.
Bên trong những khí tức pháp lực này, hắn cảm giác được một đạo khí tức quen thuộc, chính là khí tức của Long đại sư.
Vận khí không tệ, đã sắp tìm được.
Không nói hai lời, Trần Hạo đi vào trong sơn cốc.
Sơn cốc cong cong uốn quanh, các loại phân nhánh giống như mê cung.
Nhưng mà có Âm Dương Nhãn xem khí, phân biệt hướng khí tức đi, Trần Hạo đi không ngừng nghỉ chút nào.
Một đường đi mau, lại là hơn nửa giờ, rốt cục, Trần Hạo nghe được tiếng người vọng tới.
- Đến cùng có được hay không, Long đại sư này lãng phí quá nhiều thời gian, còn tiếp tục như vậy, chúng ta không chịu được lâu, sẽ lãng phí hết một khối Hoàng Tuyền Thạch quý giá này.
- Đừng gấp, Long đại sư là đệ tử của Khuyết Nguyệt Môn, giỏi nhất việc lên núi tầm long, chúng ta muốn tìm được Nguyệt Linh, chỉ có y mới có thể giúp được chúng ta.
- Ừm, cái này cũng chưa chắc, đại sư biết lên núi tầm long rất nhiều, người mạnh hơn Long đại sư này cũng không ít.
- Nhưng mà cũng chỉ có Thiên Tinh định vị của Khuyết Nguyệt Môn, Minh Nguyệt điểm huyệt chi thuật là tinh thông nhất, lần này bỏ ra không ít hao phí mới tìm đến, ngươi cũng chớ nói lung tung, nếu như lần này không tìm thấy Nguyệt Linh, sau khi trở về chúng ta không có. . . Ai!
Lời còn chưa dứt, người nói chuyện kia bỗng nhiên quay người, ánh mắt sáng rực nhìn về phía sau.
Trần Hạo thoải mái đi ra, cũng không có chút nào che lấp.
Chờ sau khi nhìn thấy Trần Hạo là một người trẻ tuổi, người nói chuyện mới sửng sốt.
- Chư vị đạo hữu, các ngươi khỏe chứ, lần đầu gặp mặt, hạnh ngộ hạnh ngộ.
Trần Hạo vừa cười vừa chắp tay.
- Ngươi là ai? Tại sao đến nơi này?
Hai người nói chuyện đều nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc loại quần áo cổ quái cùng loại như của lính đặc chủng, nhưng lại không có nhiều trang bị như vậy, lộ ra chế phục rất đơn giản.
Nhìn Trần Hạo, một người trong đó mở miệng hỏi.
Trần Hạo cười nói:
- Đạo môn mạt học, Tam Thủy Quan Trần Hạo, à, ta là tới tìm Long đại sư.