Điện quang bao trùm nhanh, biến mất cũng nhanh.
Chờ cho điện quang biến mất, Long đại sư đã biến thành hắc đại sư, tóc dựng đứng, làn da biến thành màu đen, hai mắt trợn tròn, lúc miệng há ra, một luồng hơi khói bay ra.
Hai mắt y nhìn lên âm nguyệt trên trời, trong lòng càng khẳng định một sự thật.
Mệnh cách của mình và Trần Hạo xung đột, chỉ cần đụng phải hắn, tuyệt đối không phải là chuyện tốt, lần sau càng nghiêm trọng hơn lần trước.
Ta muốn rời đi, ban thưởng cái gì, uy hiếp cái gì đó, mặc kệ, Ban Ngành Liên Quan còn có thể giết ta sao, nhưng mà đụng phải Trần Hạo, thật sự có khả năng sẽ nguy hiểm tới tính mạng a.
- Long ca, anh không sao chứ?
Trần Hạo cười cười muốn lên đi đỡ hắn.
Long đại sư vội vàng nói:
- Đừng nhúc nhích.
Trần Hạo sững sờ.
Long đại sư run rẩy nói:
- Ta có thể đứng dậy, không cần ngươi đỡ.
Trần Hạo nhìn ánh mắt cảnh giác của Long đại sư, lập tức dở khóc dở cười.
Trách gì ta, lão đầu này là tới trước ta, nếu ta không đến, các ngươi mới thật là gặp nguy hiểm, sao có thể đem trách nhiệm tính trên đầu ta? Hẳn phải coi ta là anh hùng mới đúng chứ.
- Long ca đừng làm rộn, em đang tính cộng tác suốt đời với anh đây.
Trần Hạo không quan tâm tiến lên đỡ Long đại sư.
Long đại sư khóc không ra nước mắt, mới hai lần đã sắp muốn cái mạng già này, còn cả một đời, ha ha, thêm mấy lần nữa ngươi liền có thể đốt vàng mã cho ta rồi.
Tại dưới sự trợ giúp của Trần Hạo, Long đại sư đứng lên, chậm rãi thích ứng lại thân thể đã mất cảm giác lúc trước.
Chỉ là sau khi bị điện quang càn quấy, thân thể khắp nơi đều đau, ngay cả tiểu đệ đệ cũng đau, Long đại sư có chút lo lắng, nếu không thể dùng cái này nữa, vợ ta có thể tìm ngươi liều mạng hay không?
Ô. . . Ô. . .
Lúc này, nhìn thấy Trần Hạo thật giúp cho Long đại sư khôi phục, mỹ nữ nóng bỏng kích động nhìn Trần Hạo, tràn đầy chờ mong.
Trần Hạo nhìn sang, nhếch miệng cười một tiếng:
- Các ngươi cũng muốn ta cứu?
Mỹ nữ nóng bỏng dùng ánh mắt biểu thị đồng ý.
Trần Hạo nói:
- Chuyện này không được. Mới nói là ta sẽ không nhúng tay vào, ta liền không nhúng tay vào, làm người nói lời phải giữ lời.
Mỹ nữ nóng bỏng:
- . . .
Ô ô! Mỹ nữ nóng bỏng không cam lòng nghẹn ngào, trong mắt hiện ra vẻ cầu khẩn.
Trần Hạo nói:
- Đừng nhìn ta, trước đó là ngươi nói ta không được nhúng tay mà, ta cũng đã thề độc rồi, chẳng lẽ lại bắt ta vi phạm lời thề? Nếu thế ta sẽ chết không có nơi chôn thân.
Mỹ nữ nóng bỏng chán nản.
Đây là nhúng tay sao? Đây là cứu người đó.
Lại nói, bọn họ đến đây đã quá lâu rồi, hạn định ba ngày sắp tới, đến lúc đó nếu không có cách nào phán định chỗ của Nguyệt Linh, vậy lần này coi như uổng phí công phu, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Mỹ nữ nóng bỏng đang muốn tiếp tục xin giúp đỡ, đột nhiên mèo mun meo ô một tiếng, lông mèo dựng lên, ánh mắt nhìn về phía sơn cốc đằng trước.
Gà ngốc càng cuộn thân thể lại, tựa hồ có chút sợ hãi.
Sắc mặt của Trần Hạo cũng ngưng trọng lên.
Hắn cảm giác được, một cỗ âm khí khổng lồ từ sâu trong thung lũng hiện ra, sau đó chậm rãi tới gần bọn họ.
- Không phải chứ, lại tới?
Long đại sư đang tĩnh tọa điều tức thì giật mình, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía sâu trong thung lũng , khí tức bên kia làm cho y kinh sợ run rẩy.
- Xem ra không cứu không được, nhưng đạo hữu à, nơi này đã không an toàn, ta có thể cứu các ngươi, nhưng ta muốn dẫn Long đại sư đi, có được hay không?
Trần Hạo nghiêm túc nhìn về phía mỹ nữ nóng bỏng.
Mỹ nữ nóng bỏng trầm mặc.
Sau một lúc, ánh mắt nhìn về phía Trần Hạo, biểu thị đồng ý.
Trần Hạo cười:
- Quả nhiên là cấp trên, liền vui vẻ quyết định nhanh như vậy, uh, chúc các ngươi may mắn.
Nói xong, Trần Hạo đưa tay ngưng tụ một viên lôi cầu phất tay bao trùm đám người mỹ nữ nóng bỏng, sau đó Trần Hạo không chút do dự xoay người kéo Long đại sư đang còn có chút toàn thân bất lực, trực tiếp chạy ra phía ngoài sơn cốc.
Điện quang phía sau lưng càn quấy, đôm đốp nổ vang, tựa hồ hấp dẫn cỗ âm khí khổng lồ kia.
Nhưng Trần Hạo không lo được nhiều như vậy, Thiên Cương Bộ di chuyển, thân ảnh vút qua mấy mét, nhanh chóng chạy ra ngoài sơn cốc.
Hơn mười phút sau, Trần Hạo ra khỏi sơn cốc, quay đầu nhìn lại, đám người mỹ nữ nóng bỏng kia vẫn chưa theo tới kịp.
- Long ca, anh hiểu Âm Nguyệt Sơn bao nhiêu?
Trần Hạo hỏi.
Long đại sư tức giận:
- Trước kia là nghe qua một chút tin tức sơ sài, vẫn là lần thứ nhất tiến đến, ngươi cứ nói đi.
Miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng Long đại sư vẫn rất ấm áp.
Gặp được nguy hiểm, Trần Hạo hoàn toàn không nghĩ tới từ bỏ y, đạo hữu này, đáng giá thâm giao.
- Vậy không có biện pháp, chúng ta chỉ có thể tìm vận may, chậm rãi sống qua khoảng thời gian này.
Trần Hạo bất đắc dĩ, ánh mắt nhìn xung quanh một lần, lựa chọn một phương hướng, sau đó nhanh chóng rời đi.
Chờ Trần Hạo đi không lâu, một nhóm của mỹ nữ nóng bỏng rốt cục đi ra, nhưng lúc này, nguyên bản hơn mười người cũng chỉ còn lại ba người.
Tổn thất thảm trọng như vậy, trong lòng mỹ nữ nóng bỏng quả thực giống như là nổi bão, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Nhưng khi nghe được tiếng hét truyền đến từ trong sơn cốc sau lưng, trong mắt của mỹ nữ nóng bỏng hiện ra hoảng sợ, nói với hai thủ hạ:
- Chúng ta đi.
Một đường rời xa sơn cốc, cảm giác được đã bớt nguy hiểm, rốt cục Trần Hạo dừng lại tại một chỗ dốc núi.
Thả Long đại sư xuống, Trần Hạo thở phào nhẹ nhõm nói:
- Nơi này hẳn là tương đối an toàn một chút, chúng ta chờ ở nơi này đi.
Long đại sư hoạt động thân thể một chút, cảm giác tốt lên rất nhiều, lúc này mới nói:
- Trần đạo hữu, ngươi cứ từ bỏ không cứu bọn họ như vậy, không sợ dẫn tới phiền phức?
Trần Hạo cười nói:
- Phiền phức gì? Em cũng không phải người của bọn họ, có nghĩa vụ nhất định phải liều mạng cứu sao? Có thể cứu người đứng đầu đã là nể mặt lắm rồi.
- Thế nhưng mà. . .
Long đại sư có chút sầu lo.
Trần Hạo nói:
- Được rồi, không nói những chuyện này nữa, lúc đầu nghe nói chuyện ở Âm Nguyệt Sơn, hảo cảm đối với bọn họ liền tuột dốc không còn gì, không để bọn họ nằm chết đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, cái khác em không muốn nói, nếu như muốn tìm phiền toái, cứ tới, em không thẹn với lương tâm.
Long đại sư thở dài một tiếng, không cần nhiều lời nữa.
- Đúng rồi, cái Nguyệt Linh này đến cùng là cái gì?
Trần Hạo lại hỏi.
Long đại sư nói:
- Nguyệt Linh là Nguyệt Hoa tinh phách.
- Nguyệt Hoa tinh phách? Anh nói chính là ngàn năm có linh, vạn năm hoá hình chủng loại kia?
Trần Hạo mở to hai mắt nhìn.
Cái Nguyệt Hoa tinh phách này hắn biết, là một loại thiên tài địa bảo xếp trong top mười, cần hoàn cảnh đặc thù, sau đó còn phải có thiên nhiên trận thế, ngày đêm không ngừng hấp thu minh nguyệt tinh hoa, ngàn năm tích súc mới có linh, vạn năm về sau độ kiếp, vượt qua liền có thể trở thành một loại tồn tại đặc thù bất tử bất diệt.
Mà trước khi Nguyệt Hoa tinh phách độ kiếp, đó chính là thần vật đại bổ, cho dù là đơn độc phục dụng, đều có thể đi vào Tiên Thiên, nếu như bồi dưỡng tốt, đủ để cam đoan một loại truyền thừa ngàn năm không dứt.
Long đại sư gật đầu nói:
- Chính là đồ vật này, có cao nhân suy tính ra, bên trong Âm Nguyệt Sơn dựng dục ra Nguyệt Linh, nhưng không có cách nào phán định phương vị, ta cũng là bị lừa, lúc này mới hỗ trợ tìm kiếm. Đáng tiếc. . .
- Đáng tiếc dạng thần vật thiên địa dựng dục này, có được một phần thiên địa khí vận, cũng không phải ai cũng có thể lấy được.
Trần Hạo tức giận nói tiếp.
Long đại sư trầm mặc, hiển nhiên, y mặc dù hỗ trợ, nhưng trong lòng cũng rõ ràng, muốn tìm tới nơi mà Nguyệt Linh thai nghén, cơ hội rất xa vời.
Trần Hạo đang muốn nói tiếp, đột nhiên khẽ giật mình, nhìn về phía lối vào, tỏ vẻ kinh ngạc.