Ánh mắt nhìn tới, một nữ nhân mặc một thân áo trắng, dáng người nổi bật, tóc dài xõa vai, da thịt như tuyết, khí chất thoát tục, duy chỉ có khuôn mặt nhìn hơi mơ hồ đang thản nhiên đang đi tới.
Nàng dạo bước mà đi, nhìn như rất chậm, kì thực rất nhanh, chỉ trong thời gian mấy hơi thở đã đi tới trước mặt đám Trần Hạo.
Khóe miệng Trần Hạo khẽ giật một cái, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, hàm hậu nói:
- Tỷ tỷ ngươi khỏe chứ, ta tên là Trần Hạo, là một cái tiểu nam hài vô hại.
Nữ tử Aáo trắng không nói chuyện, chỉ là nhìn xem nhóm người Trần Hạo, lẳng lặng đứng, yên lặng không nói gì.
Trần Hạo hãi hùng khiếp vía, liền một điểm nóng nảy đều không có.
Từ trên người nữ nhân này, hắn cảm nhận được uy hiếp to lớn, uy hiếp cơ hồ còn lớn hơn Quỷ bà bà, có loại cảm giác chỉ cần duỗi ra ngón tay nhỏ, liền có thể tuỳ tiện nghiền chết Trần Hạo.
Đáng sợ, thật đáng sợ!
Mèo mun và gà ngốc co ro ở bên cạnh Trần Hạo, một con giả bộ nhu thuận, một con lại giả làm gà ngu.
Long đại sư thì sao, ah, Long đại sư bắt đầu rên rỉ, hữu khí vô lực, con mắt đều nhắm lại, giống như tác dụng của điện giật còn chưa tán đi
Mắt thấy bầu không khí có chút không ổn, Trần Hạo tiếp tục nói:
- Ồ, tỷ tỷ ngươi có chuyện gì không? Không có chuyện, chúng ta muốn đi, thời gian cũng không còn sớm, chúng ta còn chưa ăn cơm trưa.
Nữ tử Aáo trắng vẫn không nói lời nào.
Trần Hạo chần chờ một chút, nói với Long đại sư:
- Long ca, chúng ta đi thôi.
Long đại sư nói:
- Ta hình như bị điện của ngươi giật quá mức, cái gì cũng không nhìn thấy, Trần đạo hữu, ngươi cõng ta đi đi.
Trần Hạo:
- . . .
Đậu phộng, Long ca bẩn thỉu, gặp được đồ vật kinh khủng liền để cho một mình ta đối mặt, ngươi như thế sẽ làm ta chết toi đấy.
Nhưng lúc nhìn thấy Long đại sư cưỡng ép đóng kịch, căn bản không quản, Trần Hạo cũng không có cách nào, âm thầm oán thầm một câu, liền vác Long đại sư lên, sau đó gọi mèo mun và gà ngốc, tránh đi nữ tử áo trắng, bước nhanh rời đi.
Nữ tử áo trắng không đuổi theo, chỉ là quay người nhìn phương hướng nhóm Trần Hạo rời đi.
Một đường chạy xa, nhìn về phía sau, không phát hiện nữ tử áo trắng đi theo, Trần Hạo thở dài một hơi:
- Mẹ nó, làm ta sợ muốn chết, nữ nhân này đến cùng là đồ vật gì, nhìn khủng khiếp vãi hồn.
- Ha ha.
Long đại sư phát ra một tiếng cười lạnh.
Trần Hạo tức giận:
- Long ca, vừa rồi ngươi giả vờ quá đáng.
Long đại sư bình tĩnh nói:
- Không biết là ai nói không có nguy hiểm.
Trần Hạo:
- . . .
- Nhưng ngươi có thấy rằng, khí tức trên thân nữ nhân này có điểm lạ không.
Long đại sư nói tiếp.
Trần Hạo nói:
- Lạ? Lạ thế nào?
Long đại sư nói:
- Ta cảm giác, nàng rất giống Nguyệt Linh.
- A. . .
Trần Hạo sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía Long đại sư:
- Long ca, ngươi đừng làm rộn, loại như Nguyệt Linh này, sau khi độ kiếp mới trâu bò, trước khi độ kiếp, đó chính là thiên tài địa. . . Ặc, Long ca, ngươi đừng nói cho ta, Nguyệt Linh ở nơi này đã độ kiếp rồi.
Trần Hạo nhớ tới cái gì, sắc mặt đại biến hỏi.
Long đại sư nói:
- Ta đâu có biết, ta chính là nhìn ra trên người nàng có Nguyệt Hoa chi khí, vô cùng nồng đậm, chỉ là cảm giác bên trong Nguyệt Hoa chi khí tựa hồ ẩn chứa đồ vật cổ quái gì đó, giống như là bị biến dị.
Trần Hạo im lặng.
- Được rồi, không nói nàng nữa, Âm Nguyệt Sơn này cmn quá kinh khủng, đồ vật tốt đầy đất, nhưng mà nguy cơ càng nhiều, không cẩn thận liền sẽ đụng phải một cái, lần này tuyệt đối là dẫm phải cứt chó, nữ nhân kia. . .
Trần Hạo đang nói đây, đột nhiên con mắt trợn tròn, hãi nhiên nhìn sang bên cạnh.
Hắn lại thấy được nữ nhân kia, ngay ở bên cạnh một tảng đá cách khoảng hơn 20m, duyên dáng yêu kiều, ưu nhã nhã nhặn.
Ừng ực!
Trần Hạo nuốt xuống từng ngụm từng ngụm nước miếng, có loại cảm giác gặp đại phiền toái.
- Ai nha, con mắt của ta, ta lại không nhìn. . .
Long đại sư đang muốn nói chuyện, Trần Hạo trợn mắt nói:
- Ít nói nhảm, đi nhanh lên, lần này nếu chạy không thoát, ta cũng sẽ không cứu ngươi nữa.
Long đại sư im lặng, sau đó động tác trơn tru chạy ở phía trước Trần Hạo.
Trần Hạo:
- . . .
Không bao lâu, một nhóm lại chạy xa lần nữa.
Mà nữ nhân tuỳ tiện bước mấy bước chân, sau mấy bước, biến mất ở bên cạnh tảng đá kia.
Chờ nữ nhân kia vừa đi, kia tảng đá đột nhiên vươn bốn chân, sau đó cộp cộp chạy xa, chui vào bên trong một bụi cỏ.
Sau đó, bất luận chuyển hướng nào, chạy như thế nào, một khi dừng lại, không lâu hơn một phút, Trần Hạo luôn có thể nhìn thấy nữ nhân kia xuất hiện.
Loại tình huống như bóng với hình này, cái gì cũng không làm, cứ như vậy lẳng lặng đi theo, quả thực hù chết người.
- Long ca, ngươi nói nữ nhân này có quan hệ với Nguyệt Linh, chẳng lẽ sau khi Nguyệt Linh hoá hình, thích theo dõi người sao? Đây là loại sở thích gì?
Trần Hạo nhìn thấy không cắt đuôi nữ nhân kia được, nhịn không được than thở.
Long đại sư nói:
- Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai, ta cũng chỉ ở trong cổ tịch của sư môn mới biết một chút tin tức về Nguyệt Linh.
- Ngươi nói nàng có phải là xem chúng ta trở thành con mồi, bây giờ vẫn chưa đói, chờ lúc đói bụng mới ăn chúng ta không?
Trần Hạo hỏi.
Long đại sư:
- Ha ha, Trần đạo hữu ngươi cứ yên tâm đi, không nói những thứ khác, Nguyệt Linh ăn người, đây chính là trò cười, người ta là Nguyệt Hoa tinh phách, tinh thuần đến cực điểm, thân người chúng ta toàn tạp chất, trừ phi tiến vào Tiên Thiên chi cảnh, nếu không đối với nàng mà nói, đó chính là một đống phân.
- A. . . Ngươi mới là một đống phân.
Trần Hạo bực mình nói.
Long đại sư cười hắc hắc:
- Trần đạo hữu, nói cho ngươi một cái tin xấu.
Trần Hạo sững sờ:
- Chẳng lẽ ngươi nhớ tới chỗ đáng sợ nào đó của Nguyệt Linh?
Long đại sư nói:
- Không phải, là về chúng ta, ta tiến vào Âm Nguyệt Sơn, hôm nay chính là ngày thứ ba, đoán chừng không bao lâu nữa liền có thể rời đi.
Trần Hạo không hiểu:
- Đây là chuyện tốt mà, làm sao lại không phải tin tức tốt.
Long đại sư ý tứ sâu xa nói:
- Nhưng ngươi hôm nay mới tiến vào.
Trần Hạo:
- . . .
Đậu phộng, suýt nữa quên mất điểm ấy, lão tử không phải cùng một chỗ tiến vào, Long đại sư có thể đi, nhưng mà ta không đi được, ta mẹ nó còn phải ở lại nơi này hai ngày nữa.
Một nháy mắt, trong lòng Trần Hạo chưa tính toán gì tới việc bỏ chạy nữa, ánh mắt u oán nhìn Long đại sư.
Trong lòng Long đại sư đắc ý.
Cảm giác bị rơi vào bẫy, bị ngươi bẫy mấy lần, lần này cuối cùng là lật về một ván.
- Khụ khụ, Trần đạo hữu yên tâm, mặc dù ta có thể rời đi, nhưng trước khi đi, ta sẽ một tấc cũng không rời, cùng ngươi đồng cam cộng khổ, dù ta rời đi, ta cũng sẽ ở bên ngoài cầu nguyện, chờ ngươi trở về, sau đó bày tiệc cho ngươi.
Long đại sư an ủi.
Trần Hạo cười ha ha:
- Long ca nói thật chứ?
Long đại sư nghĩa chính ngôn từ nói:
- Tu sĩ chúng ta, một lời cửu đỉnh.
- Vậy thì tốt, vậy chuyện trước mặt, giao cho ngươi.
Bước chân Trần Hạo dừng lại, mở miệng yếu ớt.
A. . .
Long đại sư sững sờ, sau đó đưa mắt nhìn lại, chợt. . . trợn tròn mắt.
Ở trước mặt bọn họ, một người đang chặn đường đi.
Đây là cái lão bà bà, tóc lưa thưa, mặt đầy nếp nhăn, quần áo trên người nhăn nheo, cầm trong tay một cây quải trượng, đang kinh hỉ nhìn bọn hắn.
- Ngươi thế mà tiến vào! Rất tốt, chủ nhân nhà ta sẽ rất thích.
Thanh âm khàn khàn bén nhọn lộ ra sự vui mừng, sau đó trong miệng lão bà bà nói lẩm bẩm, một cỗ hắc khí nhanh chóng từ trong thân thể lan tràn ra.
Sau đó, lão bà bà xuất hiện biến hóa.