Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 379 - Chương 380: Miệng Lưỡi Lợi Hại

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 380: Miệng Lưỡi Lợi Hại

- Không phải chứ? Các ngươi bắt đầu hành động rồi sao?

Trần Hạo kinh ngạc hỏi.

Hòa thượng tỏ vẻ cổ quái:

- Không thể nào, kế hoạch ban đầu là dùng Âm Dương Tử Chú khống chế tất cả tu sĩ, sau đó lại. . . không tốt, khẳng định xảy ra chuyện gì đó rồi.

Hòa thượng có chút nóng nảy, lần hành động này là một lần phối hợp, nếu để xảy ra vấn đề, nguyên khí của bọn họ sẽ bị tổn thương rất lớn.

- Đạo hữu, ta không nói chuyện với ngươi nữa, ta phải mau đến xem xem đã chuyện gì.

Nói xong, hòa thượng liền chạy vội tới hướng Hắc Thị.

Trần Hạo vẫn không nhúc nhích.

Ánh mắt của A Mịch La cổ quái hỏi:

- Cứ để y đi như vậy?

Trần Hạo cười nói:

- Gấp cái gì, không cần chúng ta xuất thủ, vừa rồi ta xem tướng mệnh của y, hôm nay ắt có họa sát thân, đã nguy cơ sớm tối, hiện tại chủ động đi qua, đoán chừng chết là cái chắc.

A Mịch La kinh ngạc nói:

- Ngươi còn biết xem tướng?

Trần Hạo thần bí nói:

- Ta biết rất nhiều thứ.

A Mịch La sững sờ, lời này rất quen nha , hình như mình đã từng nói qua.

- Được rồi, trò hay bên kia đoán chừng sẽ tiếp tục diễn ra trong một đoạn thời gian nữa, à, A Mịch La, ngươi thay quần áo khác đi đã.

Trần Hạo nhìn A Mịch La một chút, phát hiện thân thể nàng sau khi lớn lên, quần áo trước kia đã không còn ra hình dáng gì, mặc dù vẫn là một tiểu nha đầu, cũng không có gì, nhưng mà bại lộ ra như thế quá quái dị, nói xong liền từ bên trong Tụ Lý Càn Khôn lấy ra một cái áo sơ mi của mình đưa cho nàng.

A Mịch La tùy ý nhận lấy, xé toang y phục rách rưới sau đó mặc vào.

Trần Hạo bất đắc dĩ, xoay người qua chỗ khác nói:

- Thân là một nữ hài tử, ngươi liền không thể chú ý hơn sao?

A Mịch La không thèm để ý chút nào nói:

- Đây tính là cái gì, nử tử Tu La tộc chúng ta mặc rất ít, đó mới là vẻ đẹp của nữ tính, về sau có cơ hội ngươi sẽ có thể thấy được.

Trần Hạo tức giận:

- Ta nhìn cái này làm gì, được rồi, thay y phục đi, rồi chúng ta đi.

A Mịch La nói:

- Đi đâu?

- Đi trốn chứ đi đâu nữa, chẳng lẽ ngươi thật muốn giết ra ngoài sao, bại lộ thân phận Tu La của ngươi, đến lúc đó toàn thể tu hành giới sẽ truy nã ngươi đấy.

Đi vòng vo hơn nửa giờ, Trần Hạo ở một chân núi tìm được một cái huyệt động, sau khi kiểm tra một chút, thấy không có gì nguy hiểm liền đi vào.

Thời gian chậm rãi trôi qua, sắc trời dần dần đen lại.

Trong động huyệt, Trần Hạo đả tọa khôi phục pháp lực.

A Mịch La thì từ từ ăn đậu phộng, vuốt vuốt điện thoại mà Trần Hạo cho nàng dùng để giết thời gian.

A Mịch La cảm thấy cái đồ vật này rất mới lạ, chơi đến quên cả trời đất.

Nhất là lúc ấn mở một cái gì đó, sau đó nhìn thấy bên trong có thật nhiều thật nhiều đồ vật, chỉ là tìm tòi mấy lần, A Mịch La liền đã thành thạo, sau đó ở bên trong lật xem quần áo.

Ah, nàng cũng thấy lạ, tất cả đều là nội y rất đẹp, cũng không biết là thế nào tìm tới, mỗi khi nhìn thấy một loại kiểu dáng mới, con mắt của A Mịch La đều sẽ sáng lên, tựa hồ rất vừa với cái nội y này ý.

Nhưng khi nhìn lại thân hình của mình, A Mịch La liền có chút tức giận.

Nhân gian có nhiều quần áo đẹp như vậy, đáng tiếc mình mặc không được.

Đang lúc chơi vui, đột nhiên màn hình điện thoại đen xì.

A Mịch La bất mãn mở miệng nói:

- Tại sao không thấy gì nữa? Hỏng rồi sao? Ta còn phải xem quần áo nữa.

Trần Hạo bị đánh thức, nhìn một chút, tức giận nói:

- Hết pin mà thôi, có gì ngạc nhiên, đến đây, ta sạc pin cho ngươi. . . hửm!

Lời còn chưa dứt, ánh mắt của Trần Hạo nhìn về phía bên ngoài huyệt động.

A Mịch La cũng không trách móc nữa, trên mặt lộ ra một tia biểu tình tự tiếu phi tiếu:

- Xem ra biện pháp tránh né này của ngươi không ổn, người ta lại tìm tới kìa.

Trần Hạo dừng một chút, cười nói:

- Ta chỉ là không muốn tham gia, đã không tránh được, vậy liền đối mặt đi.

Nói xong, Trần Hạo đứng dậy, sau đó đi ra hang động.

A Mịch La vội vàng đuổi theo.

Ra khỏi hang động, Trần Hạo liền nhìn thấy một thân ảnh đang nhanh chóng chạy tới.

Mà phía sau thân ảnh này, có mấy đạo khí tức khác đuổi sát không buông.

Lúc thân ảnh kia chạy tới gần, Trần Hạo liền phát hiện, người này lại chính là nam tử trẻ tuổi kia.

Cái này mẹ nó chứ thật là có duyên, trốn tới đây rồi vẫn có thể đụng phải.

Nam tử trẻ tuổi cũng phát hiện ra Trần Hạo, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, vội vàng tăng nhanh bước chân.

Chờ đến gần Trần Hạo, nam tử trẻ tuổi thở hổn hển nói:

- Đạo hữu cứu ta, ta bằng lòng chia sẻ long cốt với ngươi.

Trần Hạo sững sờ, kinh ngạc nhìn nam tử trẻ tuổi kia:

- Ngươi cướp được long cốt.

Nam tử trẻ tuổi vội vàng gật đầu, nói:

- Đạo hữu, chỉ cần ngươi giúp ta một chút sức lực, chúng ta có thể cùng đi tìm Thủy Tinh Cung, chỉ cần đạt được Chân Long Châu, đại đạo của chúng ta sẽ có hi vọng, có hi vọng trường sinh.

Trần Hạo đang muốn mở miệng, một thanh âm vang lên:

- Vị đạo hữu này, đây là tội phạm mà Ban Ngành Liên Quan chúng ta đang truy nã, xin đừng nên nhúng tay loạn.

Thanh âm lạnh lẽo, ẩn hàm uy hiếp.

Lông mày Trần Hạo nhíu lại, nhìn về phía người truy kích kia.

Ba người đến phía trước liền ngừng lại, ánh mắt nhìn Trần Hạo, tựa hồ chuẩn bị động thủ.

Trần Hạo cười:

- Muốn bắt liền tranh thủ thời gian bắt, bắt xong thì xéo đi, con mắt nào của các ngươi nhìn thấy ta nhúng tay.

Sắc mặt của ba người trầm xuống, gia hỏa này rất phách lối, nhưng lúc này long cốt quan trọng hơn, bọn họ cũng không nói gì, lại nhìn về phía nam tử trẻ tuổi.

Nam tử trẻ tuổi trợn tròn mắt:

- Đạo hữu, đây chính là long cốt, là hi vọng thành đạo đó, chẳng lẽ ngươi không động tâm chút nào.

Trần Hạo khinh thường nói:

- Nếu ta muốn thành đạo, không cần cái long cốt này? Cũng chỉ có các ngươi, trông thấy một chút thứ rác rưởi, trong lòng liền ngứa ngáy, lại như ong vỡ tổ cướp đoạt, thật là không có tiền đồ.

Nam tử trẻ tuổi:

- . . .

Ba người:

- . . .

- Làm sao? Còn chưa động thủ à? Đứng ở nơi này làm gì? Đã trễ như vậy rồi, không biết ta cần phải nghỉ ngơi à.

Trần Hạo tiếp tục nói.

Ba người:

- . . .

CMN, tại saoo lại cảm thấy khó chịu như thế?

Chúng ta xem như bảo bối, người ta lại nói là rác rưởi, còn phải nhìn chúng ta tranh cướp, thoáng một cái liền cảm giác không thoải mái, giống như một miếng xương bị người khác gặm xong vứt bỏ cho mấy con chó vui vẻ cướp đoạt.

- Đạo hữu, lời này của ngươi hơi quá phận rồi.

Một người Ban Ngành Liên Quan không nhịn được mở miệng nói.

Trần Hạo cười:

- Quá phận? Ngươi đùa ta hả, các ngươi nói ta không được nhúng tay vào, ta đồng ý không nhúng tay vào, chẳng lẽ có gì sai? Hay là nói, nhất định phải để ta nói rõ rằng các ngươi đang đoạt một cái hàng giả, các ngươi mới vui vẻ?

- Giả? Làm sao ngươi biết?

Một trong ba người trầm giọng nói.

Trần Hạo không nói chuyện, đi tới bên cạnh nam tử trẻ tuổi kia, trực tiếp tìm tòi ở trên người y.

- Ngươi làm cái gì đấy?

Nam tử trẻ tuổi nhìn chằm chằm Trần Hạo, muốn phản kháng, lại bị một bàn tay của Trần Hạo đánh lên trên mặt, lập tức yên tĩnh lại.

Sau đó, Trần Hạo liền từ trong túi của nam tử trẻ tuổi kia móc ra một cái xương đầu màu vàng lớn cỡ nắm đấm, mơ hồ có thể thấy được có hình dạng là một cái đầu rồng.

Trần Hạo thưởng thức một chút, cười nói:

- Các ngươi nói đây là long cốt?

Ba người không nói lời nào.

Nam tử trẻ tuổi cũng im lặng.

Trần Hạo tiếp tục nói:

- Ta muốn hỏi một chút, nếu nhà các ngươi nuôi rồng, đầu chỉ lớn cỡ đó thôi à?

Một trong ba người bất mãn phản bác:

- Bên trên miếng xương rồng này có Long Uy, đây là bị luyện chế thu nhỏ lại.

Trần Hạo cười ha ha:

- Long Uy? Còn luyện chế? Tu luyện tới mức hỏng cả đầu óc rồi à, Long Uy của nhà các ngươi, liền người đều không hù dọa được? Ngươi xem Thần Long phương Đông chúng ta thành thứ gì thế? Là ai muốn luyện chế đều có thể luyện chế sao? Còn nữa. . .

Dứt lời, Trần Hạo dùng lực bóp một cái, răng rắc một tiếng, xương đầu rồng vỡ vụn, ba người và nam tử trẻ tuổi thấy thế trợn mắt hốc mồm.

Trần Hạo lúc này mới trêu tức nói:

- Xương đầu rồng của các ngươi giòn như thế sao? Có muốn ăn một miếng hay không, nói không chừng còn có thể bổ canxi đó lũ đần.

Nam tử trẻ tuổi:

- . . .

Ba người:

- . . .

Bình Luận (0)
Comment