Xương đầu hoàng long bị Trần Hạo bóp nát.
Ba người và nam tử trẻ tuổi kia nhìn thấy một màn này kém chút nữa đã trừng lòi cả mắt.
Mẹ nó chứ, đây sao có thể là xương rồng được!
Cho dù người không biết cũng hiểu được, xương rồng thực sự, làm sao có thể dễ dàng bị bóp nát như vậy? Chẳng lẽ nhất định phải tự thôi miên bản thân nói rằng rồng bị thiếu canxi, khiến xương bị giòn? Nếu có người nghĩ như thế, não đúng là bị úng nước hết rồi.
Nhìn Trần Hạo một cái thật sâu, ba người xoay người rời đi, hoàn toàn mặc kệ nam tử trẻ tuổi kia, hiển nhiên cái gọi là tội phạm truy nã, chẳng qua chỉ là lấy cớ.
Nam tử trẻ tuổi cũng có chút bị đả kích, tinh thần thất thường, trong miệng không ngừng thì thầm:
- Tại sao lại như thế, tại sao lại như thế? Bóp nát, giả, thứ ta cướp được chỉ là giả."
- Không được, ta không cam tâm, ta nhất định phải lấy được, ta không lấy được, vậy không ai có thể lấy được.
Người trẻ tuổi kịp phản ứng, hai mắt vô thần, cử chỉ giống như điên rồ, điên cuồng chạy vội về phía Hắc Thị một lần nữa.
Trần Hạo không quấy nhiễu, lẳng lặng nhìn hắn đi xa.
Đại đạo khó cầu, người chưa Nhập Đạo, sẽ vì Nhập Đạo mà điên cuồng. Người đã Nhập Đạo, sẽ vì cơ duyên mà điên cuồng.
Đây chính là kiếp số tu hành, tự mình không thể phá, đạo tâm liền sẽ bị luân hãm, ngộ nhập tà đạo.
Đây chính là nỗi khổ của tu hành.
Trần Hạo đang muốn vứt bỏ xương rồng vỡ vụn, A Mịch La đột nhiên mở miệng nói:
- Chờ một chút.
Trần Hạo sững sờ, hỏi:
- Thế nào?
A Mịch La đi tới, quan sát tỉ mỉ xương rồng, sau một lúc lâu đột nhiên cười, tán thán nói:
- Nhân tộc các ngươi quả nhiên rất gian trá.
Mặt Trần Hạo đen lại:
- Ta nói ngươi có thể đừng rảnh rỗi liền nói nhân tộc gian trá nữa hay không, ăn gạo của nhà ngươi hay là dùng hố xí của nhà ngươi, có cần lúc nào cũng treo ở trên miệng như thế không?
A Mịch La nói:
- Đây là đồ thật.
- Thật cũng với giả. . . hả...ngươi nói cái gì?
Trần Hạo kinh ngạc nhìn A Mịch La.
A Mịch La nói:
- Đây là đồ thật, chỉ là bị phong cấm, thoạt nhìn như là giả mà thôi.
Trần Hạo trợn mắt hốc mồm:
- Đậu xanh, ngươi đừng làm rộn, cái này mẹ nó đều đã bóp nát. . . ặc!
Lời của Trần Hạo còn chưa nói xong, liền mặt mũi ngơ nhác nhìn miếng xương rồng bị mình bóp nát kia, thế mà thật giống như được cái gì dẫn dắt, nhanh chóng tụ hợp lại, trong nháy mắt, lại trở nên hoàn hảo không có chút tổn hại nào.
Ừng ực!
Trần Hạo nuốt từng ngụm nước miếng, cảm giác suy nghĩ của mình có chút theo không kịp.
Thế mà, phục hồi như cũ?
Như thế đều được?
- Xem đi, bề ngoài của thứ này chỉ là một cái thủ đoạn hư giả mê hoặc người, xương rồng thực sự bị phong cấm ở bên trong, chỉ cần phá vỡ cái phong cấm này, liền có thể nhìn thấy.
A Mịch La biểu lộ vẻ giấu ta không nổi nói.
Trần Hạo ngẩn người, sau đó nhanh chóng thu xương rồng vào trong Tụ Lý Càn Khôn, lúc này mới có chút im lặng nói:
- Chuyện này là sao? Ta mẹ nó liền không muốn cướp, tại sao lại rơi xuống tay ta?
A Mịch La cười nói:
- Đây chính là cơ duyên, mọi loại theo đuổi đều không thể được, ngươi không có ý niệm nhúng tay vào, cuối cùng lại rơi vào tay ngươi, cái thứ duyên này, không nói rõ ràng được.
Trần Hạo liếc A Mịch La một cái:
- Coi như đến trong tay của ta thì lại như thế nào, ta cũng không muốn đi tìm Chân Long Châu gì đó.
A Mịch La sững sờ:
- Ngươi không muốn tìm?
Trần Hạo cười:
- Không nói tới việc có thể tìm được hay không, hoặc là đi tìm sẽ có nguy hiểm và phiền phức gì, liền nói bản thân truyền thừa của ta, ta cảm thấy Chân Long Châu gì đó, dù là ngọc rồng cũng không tốt hơn thứ ta có, tội gì phải bỏ gần tìm xa?
A Mịch La im lặng nhìn Trần Hạo, sau một lúc lâu nói:
- Nếu như không muốn, vậy ngươi ném đi chứ để làm gì.
Trần Hạo quả quyết nói:
- Chuyện này sao có thể, mặc dù không đi tìm long châu, nhưng xương rồng cũng là đồ vật tốt, ở nhân tộc chúng ta, canh xương luôn luôn là thứ đại bổ, đã đến trong tay của ta, cũng coi như có duyên phận, ta quyết định sau khi trở về, nghĩ biện pháp nấu canh xương rồng, canh xương rồng đó, không nói những cái khác, nhất định có thể cường gân kiện cốt, tăng cường thể phách, đây mới là thứ tốt.
A Mịch La:
- . . .
- Được rồi, không có phiền toái gì nữa, chúng ta tiếp tục trốn đi, chờ loạn đấu dừng thì lại ra nhìn xem.
Trần Hạo đắc ý quay lại hang động.
Về sau bình tĩnh vô sự, cũng không có ai đến bên này nữa, Trần Hạo một mực an tâm đả tọa khôi phục pháp lực, sau đó suy nghĩ chuyện tu hành của mình.
Nhưng đến buổi chiều ngày thứ hai, A Mịch La lại nhịn không được.
Sạc dự phòng Trần Hạo mang theo đều bị nàng chơi hết sạch, giỏ hàng cũng có một đống lớn nội y, đều là dùng tiền của Trần Hạo.
Mặc dù mua được quần áo đẹp rất vui vẻ, nhưng nhàm chán trốn tránh như vậy, hoàn toàn không phải tính cách của Tu La, nàng luôn lẩm bẩm rằng muốn đi ra ngoài.
Trần Hạo suy nghĩ, đại loạn đấu này cũng không thể tiếp tục lâu như vậy chứ? Hẳn là có thể đi ra, liền đáp ứng A Mịch La.
Từ hang động đi ra, đi thẳng tới Hắc Thị bên kia.
Hơn nửa canh giờ sau, Trần Hạo liền thấy Hắc Thị.
Ừm, thôn nhỏ yên tĩnh cổ phác trước đây, lúc này nhìn có chút tàn tạ, giống như đã bị oanh tạc một lần, đâu còn một chút mỹ quan nào.
Thôn cũng bị nhân viên ăn mặc đồng phục Ban Ngành Liên Quan phong tỏa, thoạt nhìn như là đang dẹp loạn.
Trần Hạo đang suy nghĩ là có nên vào thôn nhìn xem, hay là trực tiếp tránh đi, thì một tiếng nói truyền đến:
- Trần đạo hữu, anh cũng ở nơi này?
Trần Hạo nhìn lại, sau đó cười:
- Kim đạo hữu, trùng hợp như vậy?
Người nói chuyện, chính là Kim Tiểu Linh có vài lần duyên phận gặp gỡ.
Đi đến bên cạnh Trần Hạo, Kim Tiểu Linh tò mò hỏi:
- Trần đạo hữu, không phải là anh đi Minh Nguyệt Sơn sao? Làm sao xuất hiện ở nơi này?
Trần Hạo cười nói:
- Mấy ngày trước đã trở về rồi, vừa tới nhà liền nhận được một thiếp mời, tới xem một chút, ai biết là đang vui vẻ giao dịch, đột nhiên liền loạn thành một bầy, tôi không thích tranh đấu cho nên liền tránh đi, tìm một chỗ trốn. Kim đạo hữu, tình huống này là như thế nào? Tại sao đột nhiên có tà đạo tính toán Hắc Thị? Còn gây ra động tĩnh lớn như vậy?
Kim Tiểu Linh nhìn Trần Hạo một cái thật sâu, lúc này mới nói:
- Cũng không phải là bí mật gì, Thái Nhất Tông đạt được xương rồng, tin tức truyền ra, đưa tới tu sĩ các lộ nhớ thương, hôm qua nơi này phát sinh đấu pháp, tử thương rất nhiều.
Trần Hạo nói:
- Xương rồng? Vậy thứ đó ai lấy được?
Kim Tiểu Linh nói:
- Rất nhiều người.
Hả. . .
Trần Hạo sững sờ, chẳng lẽ có rất nhiều xương rồng hay sao?
Kim Tiểu Linh nói:
- Thái Nhất Tông kín đáo chuẩn bị mười mấy miếng xương rồng, sau khi bị phát hiện, đám người tranh đoạt, các bên đều đạt được một miếng, chẳng qua trước mắt đại bộ phận đều bị vỡ vụn, xác nhận đều là giả. Còn đại khái chín cái xương rồng bị cướp đi, không biết kết cuộc ra sao.
Trần Hạo không phản bác được.
Thái Nhất Tông này cũng quá giảo hoạt, thế mà làm hàng giả đến mê hoặc mọi người.
Nhưng miếng xương mà mình đạt được là thật? Đây là tình huống như thế nào? Chẳng lẽ hàng giả bị tạo ra quá nhiều, ngay cả Thái Nhất Tông cũng khó phân biệt thật giả?
- Nói như vậy, hiện tại không cách nào xác định xương chân long là bị ai lấy đi, hoặc vẫn còn ở trong tay Thái Nhất Tông sao?
Trần Hạo ra vẻ không hiểu hỏi.
Kim Tiểu Linh giễu cợt nói:
- Tên đệ tử Thái Nhất Tông thủ hộ xương rồng trúng ám toán, hồn phi phách tán, hiện tại lại có chín miếng xương rồng không biết kết cục ra sao, ai biết có ẩn tình gì, nhưng Thái Nhất Tông thề sống chết nói không lấy được xương rồng, lần này lại xảy ra chuyện như vậy, khiến Đạo môn và chúng ta đều không ứng đối kịp, nếu như để tà đạo đạt được, sợ là khó tránh khỏi chỉ trích.
Nói xong, Kim Tiểu Linh nhìn về phía Trần Hạo nói:
- Làm sao? Đạo hữu cũng muốn đoạt xương rồng?
Trần Hạo nhếch miệng cười một tiếng:
- Nếu như xương rồng tự chạy đến trong tay của tôi, tôi liền muốn.
Kim Tiểu Linh liếc Trần Hạo một cái. Sau khi âm thầm mắng đã không hiểu phong tình thì thôi, bây giờ lại tăng thêm tật thích nằm mơ.