Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 381 - Chương 382: Bất Ngờ

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 382: Bất Ngờ

Đang lúc trò chuyện, đột nhiên ánh mắt của Trần Hạo dừng lại, nhìn về phía mấy nhân viên Ban Ngành Liên Quan đi qua cách đó không xa.

Kim Tiểu Linh phát hiện vẻ khác lạ của Trần Hạo, cũng nhìn sang, hỏi:

- Trần đạo hữu biết họ?

Trần Hạo nói:

- Tối hôm qua gặp qua một lần, ừm, xem như không vui vẻ lắm."

Kim Tiểu Linh cười nói:

- Chuyện này có gì kỳ quái, sạp hàng của Ban Ngành Liên Quan rất lớn, khu vực phân chia cũng rất nhiều, dưới tình huống không cần thiết, đều không tiếp xúc với nhau. Mà Ban Ngành của chúng tôi dù sao cũng mới được lập ra trong thời gian ngắn, tự bồi dưỡng nội tình thôi vẫn chưa đủ, bên trong có rất nhiều đệ tử Đạo môn hoặc tán tu được chiêu thu, chính là mấy người này, bình thường ở trong Ban Ngành cũng an tĩnh, nhưng không dễ nói chuyện như những người được quốc gia đặc biệt bồi dưỡng như chúng tôi.

Trần Hạo giật mình.

Ta nói mà, biểu hiện buổi tối hôm qua cũng không giống như là thái độ của một nhân viên đang công tác, tư tâm rất nặng.

Đã hiểu ra, Trần Hạo cũng không hỏi nữa, Ban Ngành Liên Quan nước rất sâu, mình không cần phải can thiệp vào.

- Kim đạo hữu, xem ra cô còn có việc bận, ta sẽ không quấy rầy nữa.

Trần Hạo hiểu rõ chuyện ở Hắc Thị, cũng không muốn tiếp tục tham gia vào, sinh ra ý rút lui.

Kim Tiểu Linh gật đầu:

- Cũng tốt, vậy tôi liền không tiễn, nếu có thời gian, tôi sẽ đi tới chỗ đạo hữu để bái phỏng, đạo hữu có hoan nghênh không đây?

Nói xong, Kim Tiểu Linh lộ ra một nụ cười xinh đẹp, ánh mắt sâu kín.

Trần Hạo cười nói:

- Đương nhiên là hoan nghênh rồi, thứ khác thì không hứa, nhưng ăn uống đảm bảo no nê.

Kim Tiểu Linh cười nói:

- Trả lời như thế khiến tôi rất hài lòng, à, đường rời đi có chút xa, trước mắt giao thông cũng bị giới nghiêm, nếu như đạo hữu không chê, tôi sẽ sắp xếp cho anh đi nhờ xe ra ngoài?

- Như thế thì tốt quá, phiền phức Kim đạo hữu.

Sau đó, Kim Tiểu Linh liền sắp xếp cho Trần Hạo.

Nhưng lúc nhìn thấy cái xe đi nhờ kia, Trần Hạo lại bị kinh hãi một phen.

Đây là một chiếc xe vận chuyển, trên xe xếp đầy thi thể, có không ít người tàn khuyết không đầy đủ, hình dạng sau khi chết vô cùng thê thảm.

Nhìn kỹ một chút, ánh mắt của Trần Hạo nhất động, hiển hiện dị sắc.

- Đạo hữu, đây chính là người hôm qua muốn tranh đoạt xương rồng, còn có một phần là người vô tội bị liên luỵ, haizz, nói đến, đây cũng là một lần tranh đấu lớn nhất trong vài chục năm nay ở tu hành giới, thoáng một chút lại tổn thất lớn như vậy, khiến không ít địa phương ở tu hành giới lập tức thành một mảnh trống không, Đạo môn cùng Ban Ngành chúng tôi đều có chút đau đầu.

Kim Tiểu Linh thở dài nói.

Trần Hạo cười nói:

- Nhìn thấy cảnh này, tôi đột nhiên cảm thấy đêm qua mình trốn đi là chuyện rất sáng suốt, con người ấy mà, phải biết thỏa mãn mới có thể sống vui vẻ lâu dài.

Kim Tiểu Linh nói:

- Đạo hữu có ý nghĩ như vậy, đã mạnh hơn rất nhiều người trong tu hành giới rồi.

Không tiếp tục nhiều lời nữa, Trần Hạo lên xe, sau đó xe vận chuyển liền rời khỏi cái thôn nhỏ bị tàn phá kia.

Một đường tiến lên, đi vào bến tàu, xe chạy lên một chiếc thuyền vận tải, chậm rãi lái đi.

Chờ cho lái xe xuống xe đi về phía đầu của chiếc thuyền vận tải, Trần Hạo cũng đi xuống, nhìn bốn phía, không phát hiện thấy ai, liền đi tới đằng sau xe vận chuyển, leo lên.

Sau khi gỡ chuỗi hạt trên cổ tay của một thi thể hòa thượng đầu trọc xuống, Trần Hạo lại xuống xe, điềm nhiên như không có việc gì đứng ở lan can thuyền vận tải thưởng thức cảnh vật.

Sau một tiếng, thuyền vận tải tới gần bến tàu ở Độ Khẩu trấn, Trần Hạo xuống thuyền, tìm tới chỗ mình đậu xe, sau đó lái xe rời đi.

Cho tới tận khi rời khỏi Độ Khẩu trấn, dưới bóng cây một chỗ ven đường, Trần Hạo mới dừng xe, sau đó lấy vòng tay ra, cười nói:

- Đạo hữu, ngươi có thể ra.

Bên trong vòng tay có một cái bóng mờ hiện ra, chính là hồn phách của hòa thượng kia.

Y vừa mới đi ra, liền nói với Trần Hạo:

- Đa tạ đạo hữu cứu ta.

Trần Hạo nói:

- Đạo hữu khách khí, chỉ là tiện tay thôi. Chỉ là, đạo hữu ngươi. . .

Trên mặt hòa thượng hiện ra vẻ bi phẫn:

- Ta bị người một nhà đánh lén, những tên dã tâm phái đáng chết kia quả nhiên lòng mang ý đồ xấu, hoàn toàn không có ý nghĩ muốn trợ giúp Vương gia.

Trần Hạo kinh ngạc nói:

- Người một nhà làm? Tại sao lại như vậy?

Hòa thượng nói:

- Đạo hữu còn nhớ Hồ đạo hữu không, chính là y làm, tên khốn kiếp này, đều xuất thân từ Phật môn nhất mạch, ta còn tưởng rằng có thể kết giao, cũng đã từng liên lạc đạo hữu các phương, trợ giúp sư tôn tà phật của y các loại tài nguyên tu hành, không nghĩ tới cướp được xương rồng, y lại ở phía sau ám toán, mưu đoạt từ trong tay ta, nếu như không phải có cái hộ linh châu này, ta sợ là đã bị hồn phi phách tán rồi.

Trong lòng Trần Hạo hơi động.

Đệ tử của tà phật? Mẹ nó, đó không phải là người giật giây sau lưng nghi thức hiến tế mà mình cùng với Đái Vân đạo hữu phá hư kia sao? Hơn nữa mình còn từ chỗ hiến tế lấy được một cái hộp không có cách nào mở ra.

Bây giờ đã biết thân phận của y, Trần Hạo đột nhiên hiểu thêm rất nhiều thứ.

Gia hỏa này đoán chừng hoài nghi mình, suy đoán cái hộp kia bị mình đoạt được.

Khả năng là Ôn Lương hại mình lúc trên đò ngang, cũng là y ở phía sau sai sử.

Trong lòng suy tư, Trần Hạo miệng nói:

- Chuyện này tuyệt không thể tha thứ, người một nhà đều lừa nhau, quả thực không bằng heo chó, đạo hữu, ngươi nhất định phải báo cáo việc này lên, diệt đi gia hỏa lang tâm cẩu phế này.

Hòa thượng nghiến răng nghiến lợi nói:

- Đây là điều nhất định phải làm, liền xương rồng Vương gia cần cũng dám đoạt, ta nhất định phải khiến y không nơi chôn thân.

- Ngươi nói quá sớm, sợ là không làm được đâu.

Lúc này, A Mịch La đột nhiên mở miệng.

Hòa thượng sững sờ.

Trần Hạo cũng có chút nghi ngờ nói:

- A Mịch La, có vấn đề gì sao?

A Mịch La nói:

- Ngươi không cảm giác được sao? Bên trong hồn phách của ngươi đã bị người ta hạ chú.

Hòa thượng im lặng, một lát sau sắc mặt trở nên phẫn nộ:

- Là Tâm Ma Chú, hay cho một tên tiếu diện phật Hồ Hoành Trí, quả nhiên là ngoan độc, thế mà hạ loại độc chú này với ta!

- Tâm Ma Chú? Không thể giải sao?

Trần Hạo hỏi.

Hòa thượng khổ sở nói:

- Đây là một loại độc chú từ trong Phật môn Độ Nhân Kinh chuyển hóa mà thành, Độ Nhân Kinh siêu thoát vãng sinh, Tâm Ma Chú vĩnh sinh trầm luân, muốn hóa giải, cần cao tăng Phật môn miệng tụng Độ Nhân Kinh tẩy luyện hồn phách, mới có thể giải thoát. Đáng tiếc trúng chú này, hồn phách của ta chỉ có thể chống đỡ mười hai canh giờ, hiện tại sợ là không còn bao nhiêu thời gian, cho dù tìm được cao tăng Phật môn, sợ rằng cũng không cứu được nữa.

Nói xong hòa thượng tỏ vẻ dữ tợn, hung tợn nói:

- Nhưng muốn khiến cho ta hồn phi phách tán, giấu diếm nội tình, Hồ Hoành Trí đã suy nghĩ nhiều rồi, đạo hữu, ta có một điều thỉnh cầu, xin đạo hữu tương trợ.

Ding: Quỷ uổng mạng Viên Thông, âm hồn một ngày, hoàn thành tử nguyện, ban thưởng một năm đạo hạnh.

Trần Hạo sững sờ.

Mẹ nó, chuyện này đều có thể kích phát nhiệm vụ? Mà ban thưởng lại còn không ít, một năm đạo hạnh, hoàn toàn có thể bù đắp đạo hạnh lúc trước lãng phí trên đò. Thật sự là vui mừng ngoài ý muốn.

Trần Hạo hỏi:

- Đạo hữu muốn ta làm gì bây giờ?

Hòa thượng nói:

- Ta sẽ khắc họa việc mà sư đồ tà phật gây nên ở bên trong hộ linh châu, đạo hữu chỉ cần giúp ta đưa hộ linh châu đến một nơi, giao cho một vị Tâm Tuệ sư thái.

Trần Hạo yên tâm lại, nhiệm vụ rất đơn giản, lúc này cười nói:

- Chuyện này không có vấn đề, bây giờ ta liền có thể đi, không biết là chỗ đó ở đâu?

Hòa thượng nói kỹ càng địa chỉ, sau đó chắp tay trước ngực nói:

- Đại ân của đạo hữu, không thể báo đáp, Âm Dương Tằm mà ta bồi dưỡng còn một cặp, ta đã sắp hồn phi phách tán, sợ rằng khó có thể chiếu cố, nguyện ý đưa cho đạo hữu làm thù lao.

Nói xong hòa thượng lại nói thêm một cái địa chỉ nữa, chính là chỗ y tiềm tu.

Trần Hạo:

- . . .

Chuyện gì thế này, kinh hỉ liên tiếp a! Hòa thượng này tuy là thủ hạ dưới trướng Vương gia, nhưng hình như còn rất rộng rãi à.

Bình Luận (0)
Comment