Được Viên Thông cho nhiều chỗ tốt như vậy, Trần Hạo có chút không đành lòng nhìn y hồn phi phách tán.
Suy nghĩ một cái, Trần Hạo nói:
- Đạo hữu, nếu như hiện tại ta tiến đến chỗ của Tâm Tuệ sư thái kia, để ngươi nói với bà ấy, ngươi có thể buông xuống chấp niệm không? Nói không chừng ta còn có thể giúp ngươi tiến nhập luân hồi.
Viên Thông sững sờ, hoàn toàn không nghĩ tới Trần Hạo còn có loại tâm ý này.
Hồ Hoành Trí nghĩ lại, lại nhìn người trước mắt này, tâm tình của Viên Thông vô cùng phức tạp.
Nhiều năm kết giao, bị đâm đao phía sau, bèo nước gặp nhau, mặc dù có chút mâu thuẫn, nhưng lúc mấu chốt lại có thể nói ra lời làm ấm lòng, chuyện này khiến hòa thượng thấy rất cảm động.
- Không cần, đã không còn thời gian, mà chấp niệm tích tụ trong lòng ta, không đơn giản có thể tiêu trừ như vậy, trừ phi đạo hữu có thể chém giết Hồ Hoành Trí, nếu không ta sao có thể cam tâm.
Viên Thông lắc đầu cự tuyệt, sau đó cười nói:
- Nhưng tâm ý của đạo hữu ta nhận, cám ơn ngươi.
Dứt lời, Viên Thông không muốn nói tiếp nữa, thân ảnh nhất chuyển, một lần nữa về bên trong hộ linh châu.
Trần Hạo thở dài một tiếng, sau đó dựa theo địa chỉ kia, lái xe chạy đi.
Một đường lao vùn vụt, mặc dù Trần Hạo cố ý tăng tốc lái xe, nhưng địa chỉ của Tâm Tuệ sư thái kia lại ở khu ngoại thành, lúc Trần Hạo chạy tới, cũng đã là khoảng năm sáu giờ sáng rồi.
Mà lúc này, bên trong hộ linh châu, hồn phách của Viên Thông đã biến mất, chỉ để lại khí tức một đoàn tàn hồn.
Mặc dù cảm thấy được việc này, nhưng Trần Hạo cũng không thể làm gì.
Đi theo hướng dẫn tới một cái trấn nhỏ, lúc này trên trấn đã có cửa hàng bán đồ ăn sáng mở cửa, Trần Hạo mua bữa sáng, đồng thời hỏi thăm một chút, sau đó lại lần nữa lái xe rời đi.
Mấy phút sau, Trần Hạo đi tới bên ngoài một tòa am miếu.
Cái am miếu này tên là Thanh Hoa Am, quy mô không lớn, nhưng tường vây rất cao, rêu xanh loang lổ, hiển nhiên là có lịch sử lâu đời.
Sau khi Trần Hạo xuống xe, gõ gõ cửa am, không bao lâu, một ni cô khoảng hơn hai mươi tuổi mở cửa, hiếu kì hỏi:
- Thiện nhân khỏe không, xin hỏi có chuyện gì không?
Trần Hạo cười nói:
- Ta tới bái phỏng Tâm Tuệ sư thái? Không biết bà ấy có ở nhà hay không?
Ni cô trẻ tuổi nói:
- Hôm qua Tâm Tuệ sư thái đi thăm bạn, đoán chừng hôm nay không trở lại, chắc ngày mai mới trở về, nếu không thì ngày khác thiện nhân trở lại nhé?
Trần Hạo trợn tròn mắt.
Đi thăm bạn? Có cần phải trùng hợp như vậy hay không?
Nhìn ni cô trẻ tuổi, Trần Hạo tiếp tục nói:
- Tiểu sư thái, là như vậy, ta tìm Tâm Tuệ sư thái có chuyện quan trọng, rất quan trọng, không biết ngươi có thể cho ta biết bà ấy đi thăm bạn ở nơi nào không? Ta sẽ đi qua đó tìm.
Ni cô trẻ tuổi nói:
- Tại Liên Hoa Tự ở huyện Cổ Tháp cách đây tám mươi dặm, nghe nói là có một vị đại đức Phật môn ở đó, Tâm Tuệ sư thái đi đến bái phỏng.
Trần Hạo nói:
- Đa tạ tiểu sư thái.
Trở lại xe, Trần Hạo tra đường tới huyện Cổ Tháp, sau đó lái xe tiến đến.
Hơn tám mươi dặm cũng không xa, Trần Hạo lái xe chỉ tầm một giờ đã đến nơi, tìm qua tìm lại, liền tìm được Liên Hoa Tự.
Nói là Liên Hoa Tự, nhưng Trần Hạo không thấy hoa sen.
Tuy nhiên chùa miếu lại không nhỏ, xây ở bên cạnh một cái hồ nhỏ, cây xanh râm mát, mơ hồ có thể thấy được mái hiên màu vàng, hoàn cảnh tương đối không tệ.
Lúc này mặc dù là buổi sáng sớm, nhưng cũng có không ít người tiến vào chùa miếu, thắp hương bái phật.
Trần Hạo dừng xe, lúc đang muốn đi xuống, A Mịch La mở miệng nói:
- Ngươi đi đi, ta không đi.
Trần Hạo ngạc nhiên:
- Sao thế?
A Mịch La nói:
- Ta không thích khí tức nơi này.
Trần Hạo nhìn chùa miếu, Âm Dương Nhãn có thể nhìn thấy Liên Hoa Tự được một loại quang mang tường hòa bao phủ, hiển nhiên bên trong được tượng thần Phật môn che chở.
Chả lẽ Tu La lại sợ tượng phật sao? Hình như chưa từng nghe nói qua? Trong truyền thuyết, bên trong bát bộ Phật môn, còn có Tu La tồn tại mà.
Lòng Trần Hạo tràn đầy khó hiểu.
Nhưng nếu A Mịch La không đi, Trần Hạo cũng không bắt buộc, lấy điện thoại di động ra cho nàng giết thời gian.
Sau đó Trần Hạo đơn độc tiến tới Liên Hoa Tự.
Theo dân chúng tiến vào trong chùa miếu, tiếp xúc với quang mang tường hòa kia, Trần Hạo cảm giác các loại suy nghĩ mặt trái trong lòng dường như không còn, toàn thân thư sướng.
Trong lòng sợ hãi thán phục, thủ đoạn này của Phật môn rất bất phàm, khó trách có thể sánh cùng Đạo môn từ thiên cổ đến nay, tranh phong lẫn nhau, vẫn luôn ở vào thế thượng phong.
Nhưng Trần Hạo cũng không ghen tị.
Hai con đường phật đạo cũng không giống nhau.
Phật môn chú trọng việc phổ độ chúng sinh, công đức thành Phật.
Mà Đạo môn muốn chính là Nhập Đạo thành tiên, ta tự cầu đạo của ta, thích ai thì thích.
Tất nhiên là không thèm để ý, Phật môn kia phồn thịnh như thế nào, cũng không quan trọng.
Tiến vào bên trong chùa miếu, Trần Hạo tìm kiếm khắp nơi.
Nếu là đại đức Phật môn đến đây, vậy hiển nhiên cũng không phải là tăng lữ bình thường, có chỗ đặc biệt mà người bình thường không có.
Nhưng đi vòng vo một vòng, Trần Hạo kinh ngạc phát hiện, nào có khí tức đặc biệt gì, một cọng lông đều không có.
Toàn bộ Liên Hoa Tự, mặc dù những phật tượng được cung phụng kia có một bộ phận vô cùng có linh tính, vừa nhìn liền biết đó là bảo vật của Phật môn.
Nhưng hòa thượng bên trong chùa miếu đều là người phổ thông, căn bản không có một người nào có dáng vẻ tu hành.
Chẳng lẽ ta bị tiểu ni cô kia lừa rồi?
Trần Hạo không nhịn được hơi nghi hoặc một chút.
Nhưng suy nghĩ lại một chút, lại bác bỏ, trong Thanh Hoa Am kia, mình cũng không cảm giác được có người tu hành tồn tại, hiển nhiên là thật không có ở nhà.
Chỉ là bên kia không có, bên này cũng không tìm được, vậy Tâm Tuệ sư thái kia chạy đi đâu rồi?
Trần Hạo cảm thấy phiền muộn.
Một cái nhiệm vụ đưa đồ vật, thế mà lại khó khăn như vậy sao?
Thực sự tìm không thấy, Trần Hạo tìm một hòa thượng trung niên, hỏi:
- Đại sư, ta muốn hỏi một chút, quý tự có một vị Tâm Tuệ sư thái tới bái phỏng hay không?
Hòa thượng mặt mũi tràn đầy nghi hoặc:
- Tâm Tuệ sư thái? Đó là vị nào? Ta chưa từng nghe qua.
Trần Hạo:
- . . .
Ngươi là hòa thượng giả à, đồng môn ở gần đây mà cũng không biết?
Nhìn biểu lộ của hòa thượng không giống như đang giấu diếm, Trần Hạo đành phải hỏi:
- Đại sư, vậy quý tự gần đây có phải là có một vị đại đức đến ở hay không?
Hòa thượng lúc này mới cười nói:
- Ngươi nói chính là Bán Nguyệt đại sư đi, ngài ấy thật sự có đến đây, nhưng cũng không ở tại Liên Hoa Tự chúng ta.
Trần Hạo hỏi:
- Thế ngài ấy ở đâu?
Hòa thượng nói:
- Ta không biết.
Trần Hạo:
- . . .
Mẹ nó ngươi đùa ta hả, là Phật môn đại đức của các ngươi đó, thế mà ngươi không biết? Ngươi có phải quá không coi trọng rồi hay không? Còn nữa, ngươi là một tên hòa thượng, không phải nên tự xưng bần tăng sao? Nói cái gì cũng ta ta, ngươi hoàn toàn không có cảm giác tâm hướng phật, ngươi là muốn ở trong Phật môn kiếm cơm ư?
Hòa thượng tiếp tục nói:
- Không phải ta không nói, bởi vì Bán Nguyệt đại sư cũng không tiếp kiến khách lạ, đến Liên Hoa Tự chúng ta cũng chỉ là treo biển hiệu thôi, về sau chẳng biết đi đâu, liền thiền phòng đã chuẩn bị đều chưa từng đến, nếu như thí chủ muốn gặp Bán Nguyệt đại sư, vậy phải xem duyên phận.
Trần Hạo:
- . . .
Đây mẹ nó cũng là một người có tính cách đại đức sao, muốn chơi trò hồng trần?
Đi, ta cũng muốn xem xem là ngươi trốn kỹ, hay là Âm Dương Nhãn của ta lợi hại hơn.
- Đa tạ đại sư.
Trần Hạo nói lời cảm tạ, sau đó không chút do dự rời khỏi ngôi chùa.
Còn chưa đi đến chỗ dừng xe, Trần Hạo đột nhiên dừng bước chân lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía xe mình.
Ở bên cạnh xe, một lão hòa thượng, một lão ni cô đứng đấy, tựa hồ đang muốn nói cái gì.
Mà trên thân hòa thượng và ni cô này, ẩn hàm ý tường hòa từ bi, Âm Dương Nhãn nhìn thấy trên người bọn họ có một loại quang mang kim sắc.
Đây là. . . Phật quang.
Lông mày nhíu lại, Trần Hạo cười.
Ta mẹ nó tìm khắp nơi không thấy, lúc quay người lại, chính các ngươi tự đưa tới cửa.
Sải bước đi tới, tới gần Trần Hạo liền nghe được lão hòa thượng nói:
- Tiểu cô nương, ngươi xuống xe đi, ta ở đây có điện thoại quả táo, chơi vui hơn cái của ngươi rất nhiều.