Nghe thấy lời của lão hòa thượng, Trần Hạo tức xạm mặt lại.
Đậu phộng, mẹ nó chứ ngươi là cao tăng đấy, trên thân đã tu luyện ra Phật quang rồi, nhưng nói chuyện thế là sao? Ngươi là quái lão đầu là dùng kẹo que dụ dỗ tiểu loli ư?
- Khụ khụ, Bán Nguyệt đại sư, được rồi.
Nữ ni nhìn không nổi nữa, nhắc nhở một tiếng.
Mà A Mịch La ở trong xe hoàn toàn không để ý, một mực đang vuốt vuốt điện thoại của Trần Hạo.
Lão hòa thượng thở dài một tiếng, đang muốn nói tiếp, đột nhiên quay người nhìn lại.
Trần Hạo nhếch miệng cười một tiếng:
- Đại sư, tiếp tục đi, nhìn rất thú vị.
Lão hòa thượng da mặt rất dày, hoàn toàn không thèm để ý nói:
- Thí chủ là?
Trần Hạo nói:
- Nàng là em gái ta.
Ánh mắt của lão hòa thượng sáng lên, mở miệng nói:
- Thí chủ, muội muội của ngươi thiên tư hơn người, có tuệ căn, lão nạp rất vừa ý, muốn thu làm đệ tử, không biết. . .
Lời của lão hòa thượng còn chưa dứt, Trần Hạo liền ngắt lời nói:
- Đại sư, muội muội ta là con gái, ngươi là hòa thượng, chuyện này không thích hợp đâu.
- Không sao, có thể để tóc tu hành, rất nhiều quy củ của Phật môn cũng không cần để ý tới.
Lão hòa thượng không chút do dự trả lời.
Trần Hạo nói:
- Nếu là như thế, vậy bái ngươi làm thầy làm gì? Ở trong hồng trần tiêu tiêu sái sái không tốt hơn sao? Cần gì vào trong chùa miếu chịu khổ?
Lão hòa thượng còn muốn mở miệng, Trần Hạo lần nữa ngắt lời nói:
- Chẳng lẽ đại sư muốn nói với ta, muội muội ta bái ngươi làm thầy, có thể lập địa thành phật sao? Thực sự không được, trở thành bồ tát còn có thể tiếp nhận.
Lão hòa thượng rốt cục nghẹn lời.
- Vị thí chủ này, Bán Nguyệt đại sư chỉ là nói đùa. . .
Nữ ni thấy ngữ khí Trần Hạo rất căng, vội vàng mở miệng hòa hoãn.
Trần Hạo giống như cười mà không phải cười hỏi:
- Tâm Tuệ sư thái, ngươi xác định là nói đùa?
Nữ ni đang muốn mở miệng, đột nhiên biểu lộ khẽ giật mình, kinh ngạc nhìn về phía Trần Hạo:
- Ngươi biết ta?
Trần Hạo nói:
- Nếu như không phải nhận biết, lúc này ta đã báo cảnh sát tới bắt lũ buôn người rồi.
Nữ ni ngạc nhiên dò xét Trần Hạo.
Nàng có thể xác định, mình hoàn toàn không biết, thậm chí chưa từng gặp qua người này bao giờ.
Trần Hạo nói:
- Đừng nhìn nữa, ta biết ngươi, nhưng ngươi không biết ta, mà chúng ta cũng không cần thiết phải quen thuộc, ta là giúp một người đưa đồ vật cho ngươi, lúc này mới đi tới Liên Hoa Tự.
Tâm Tuệ sư thái nói:
- Đưa đồ vật? Đồ vật gì?
Trần Hạo từ trong túi móc ra hộ linh châu, cười nói:
- Là cái này, sư thái nhận biết không?
Nhìn thấy hộ linh châu, Tâm Tuệ sư thái lập tức biến sắc, vội vàng đưa tay tiếp nhận, sau đó nàng liền cảm giác được khí tức tàn hồn bên trong hộ linh châu, lập tức liền cảnh giác, ánh mắt sáng rực nhìn Trần Hạo nói:
- Đây là ai bảo ngươi đưa tới?
Trần Hạo nói:
- Là ai, trong đó không phải đã lưu lại tin tức sao, sư thái có thể tự mình xem, chuyện khác, ta cũng không muốn nói nhiều.
Nói xong, Trần Hạo mở cửa xe, liền muốn lái đi.
Lão hòa thượng tựa hồ không cam tâm, mở miệng nói:
- Thí chủ.
- Ngừng!
Trần Hạo một lần nữa đánh gãy, mở miệng nói:
- Đại sư, ta kính ngươi là Phật môn đại đức, nhưng cũng không biểu thị là ta không biết ngươi có tâm tư gì, thu đồ chưa chắc là thật, thu hộ pháp thì có khả năng hơn, đúng không?
Biểu lộ của lão hòa thượng biến đổi. Ánh mắt nghiêm nghị nhìn Trần Hạo nói:
- Ngươi biết muội muội của ngươi là. . .
Trần Hạo quỷ dị cười một tiếng:
- Đại sư, ta cho ngươi một đề nghị, về sau tu luyện bế khẩu thiền đi, có chút đồ vật không thể nói, nói liền có phiền phức, ngươi hiểu được chứ.
Dứt lời, Trần Hạo đóng cửa xe, sau đó lái xe mà đi.
Lão hòa thượng nhìn xe đi xa, lại không nói gì.
Sau một lúc lâu, nữ ni mở miệng nói:
- Bán Nguyệt đại sư, ngươi đừng tưởng niệm, đây không phải là Tu La chuyển thế, đây là chân thân Tu La vượt giới mà đến.
Lão hòa thượng nghe vậy trừng to mắt:
- Tu La vượt giới? Làm sao có thể? Nàng rõ ràng là hình thái nhân loại mà, hẳn là chuyển thế mới đúng chứ.
Nữ ni lắc đầu nói:
- Bần ni cũng không cách nào giải thích, nhưng bên trong hình ảnh thần hồn đệ đệ lưu lại cho bần ni, cô bé này từng tại trước mặt y hiển lộ Tu La pháp tướng, nếu là Tu La chuyển thế, không thể thức tỉnh sớm như vậy mới đúng.
Khóe miệng của lão hòa thượng lập tức giật một cái:
- Tu La pháp tướng, vậy nàng chẳng phải là. . .
Tựa hồ nghĩ đến cái gì, sắc mặt của lão hòa thượng trắng bệch ra, lộ vẻ nghĩ lại mà sợ.
- Còn nữa, người trẻ tuổi này là đệ tử của Quỷ bà bà, nhưng bần ni cảm giác không giống, hắn rất cổ quái, trên thân hoàn toàn không cảm giác được khí tức pháp lực tu hành, giống như là một người bình thường, hơn nữa một Tu La đã thức tỉnh như vậy, thế mà đi theo ở bên cạnh hắn, bên trong thần hồn đệ đệ của bần ni, Tu La này tựa hồ rất nghe lời hắn.
Nữ ni tiếp tục nói.
Miệng Lão hòa thượng giật giật, nói không ra lời.
Một Tu La đã thức tỉnh, mình còn muốn lừa gạt, cũng may hành vi khá ôn hòa, nếu là cưỡng ép, sợ thật là chọc ra đại phiền toái rồi.
Hơn nữa giờ phút này ngẫm lại hành vi của người tuổi trẻ kia, y cũng cảm thấy nhìn không thấu.
- Hả, đệ đệ của ngươi, Viên Thông? Y. . .
Lão hòa thượng rốt cục nhớ tới cái gì, nhìn về phía hộ linh châu, bên trong ánh mắt có chút kinh ngạc.
Nữ ni khổ sở nói:
- Đệ đệ ta đã viên tịch, haizz, cũng là oan nghiệt, năm đó không nghe lời ta, bây giờ rốt cục gặp quả báo, hồn phi. . . A Di Đà Phật.
Sắc mặt của lão hòa thượng nghiêm nghị nói:
- Sư thái, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nữ ni trầm ngâm một lát, thở dài nói:
- Việc này liên lụy rất nhiều, chúng ta trở về rồi hãy nói.
. . .
Trên xe, Trần Hạo nhìn về phía A Mịch La nói:
- Thế nào, cảm giác bị Phật môn lôi kéo như thế nào, có phải rất đắc ý không?
Mặt A Mịch La không thay đổi nói:
- Nếu không phải bây giờ ta chưa khôi phục, sớm đã dùng một tay chụp chết lão lừa trọc lải nhải cả ngày này rồi.
Trần Hạo nhếch miệng cười một tiếng:
- Hung ác như thế?
A Mịch La nói:
- Thế mà kêu là hung ác? Ngươi không biết nỗi khổ của Tu La nhất tộc ta sao, người người đều nói Tu La chúng ta là hung thần ác sát, ác ma địa ngục, đây là ai nói? Còn không phải Phật môn kia sao, ha ha, sau khi nói xong, liền dùng lý do chính mình nói ra để cưỡng ép độ hóa nhất tộc chúng ta, còn đặt cho cái tên mỹ miều A Tu La, hộ pháp vì bát bộ Phật môn, quỷ mới thích cái chức hộ pháp quái gì đó.
Trần Hạo nói:
- Được rồi, nói như là Tu La các ngươi rất tốt vậy, giết người phóng hỏa ở trong miệng ngươi giống như chuyện thường ngày, đây không phải ác ma thì là cái gì?
A Mịch La lạnh nhạt nói:
- Đây là pháp tắc sinh tồn ở U Minh, nhân tộc các ngươi còn không phải vẫn nói chuyện phải cạnh tranh, kẻ phù hợp mới có thể sinh tồn sao? Chẳng lẽ nhân tộc các ngươi cũng là ác ma?
Trần Hạo bị nghẹn nói không ra lời.
Hoàn toàn chính xác, cái gọi là ác ma, chỉ là cách nói phiến diện, ai cũng nói quỷ đáng sợ, nhưng lại không biết lòng người càng đáng sợ hơn, dùng ác ma hình dung một chút cũng không quá phận.
Ding: Quỷ uổng mạng Viên Thông, âm hồn một ngày, hoàn thành di nguyện, ban thưởng một năm đạo hạnh.
Đột ngột, thanh âm hệ thống vang lên.
Trần Hạo hoàn hồn, cười cười, hiển nhiên Tâm Tuệ sư thái kia đã tiếp nhận tin tức mà Viên Thông lưu lại.
- Được rồi, không nói chuyện này nữa, hi vọng lão hòa thượng kia biết điều, không nên để lộ thân phận của ngươi ra, nếu không lấy tu vi của y, sợ là đảm đương không nổi cái nhân quả này.
A Mịch La bình tĩnh nói:
- Lộ ra cũng không sợ, ta không đi gây chuyện, ai tới chọc ta thì ta liền giết, tu hành giới, không phải nấm đấm ai lớn thì người đó có quyền nói chuyện sao, nói chính tà cái gì đó, đều là dối trá.
Trần Hạo:
- . . .