Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 384 - Chương 385: Nhiệm Vụ Hoàn Thành

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 385: Nhiệm Vụ Hoàn Thành

Từ huyện Thạch Tháp rời đi, một đường di chuyển, bởi vì đường xa nên đã sắp trôi qua nửa ngày rồi, không cách nào về nhà trước buổi tối, Trần Hạo liền không nóng nảy đi đường, chậm rãi ung dung tiến lên.

Chờ đến ban đêm, sắc trời ảm đạm xuống, Trần Hạo đến một tòa thành thị, lựa chọn ngủ lại một đêm.

Tại khách sạn thuê một gian phòng, Trần Hạo nói với A Mịch La:

- Đi, chúng ta ra ngoài.

A Mịch La đang chơi điện thoại thấy vậy hỏi:

- Làm gì?

Trần Hạo cười nói:

- Đi mua quần áo cho ngươi, cũng không thể cứ mặc quần áo của ta như vậy, ngươi không cảm thấy khó chịu à?

A Mịch La nhìn thân thể nhỏ bé của mình một chút, bĩu môi nói:

- Còn chưa lớn lên mà, mặc cái gì cũng rất khó coi.

Trần Hạo tức giận:

- Vậy cũng phải mua, nếu không ngươi như thế này ra ngoài, người khác còn tưởng rằng ta ngược đãi trẻ nhỏ.

A Mịch La nói:

- Đó là ngươi không giúp ta, nếu không ta lớn lên nhanh hơn, quần áo mua bên trong điện thoại ta liền có thể mặc vào.

Trần Hạo chán nản, trợn mắt nói:

- Ngươi không nói ta cũng quên mất, ngươi mua nhiều quần áo cổ quái như vậy, dùng bao nhiêu tiền của ta không nói, ngươi cảm thấy những đồ đó có thể mặc ra ngoài sao?

A Mịch La kỳ quái hỏi:

- Không thể mặc đi ra ngoài, vậy nhân tộc các ngươi làm ra y phục như thế để làm gì?

Trần Hạo nghẹn lời.

Ta phải trả lời vấn đề này như thế nào đây? Cũng không thể nói cho ngươi, đó là vì kích thích nam tính, tăng cường hứng thú đi?

- Ta nói ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì, theo ta đi là được rồi.

Trần Hạo trừng mắt.

A Mịch La bĩu môi, nhưng cũng không nói gì.

Rời khỏi khách sạn, đi vòng vo một vòng đã tìm được khu buôn bán, sau đó bắt đầu mua sắm.

Miệng mặc dù nói không thích quần áo trẻ em, nhưng sau khi đến chỗ mua sắm, A Mịch La lại bắt đầu hưng phấn chọn lựa các loại.

Nửa giờ sau, A Mịch La liền thay đổi bộ dáng.

Một thân đáng yêu váy ngắn liền thân, giày da nhỏ màu đỏ, trong nháy mắt hóa thân thành đáng yêu nhu thuận, xinh đẹp ưu nhã tiểu loli.

- A..., tiểu cô nương thật đáng yêu, Lương ca, sau này chúng ta cũng sinh một đứa con gái đáng yêu như vậy có được không?

Lúc A Mịch La đang trang điểm, một tiếng nói đột nhiên vang lên.

Trần Hạo nhìn sang, người nói chuyện này chính là một cô gái mập mạp, dáng dấp phổ thông không nói, còn có chút thấp.

Nhưng bên cạnh cô gái kia lại có một nam nhân lớn lên đẹp trai. Đang bị cô gái kéo tay, mặt ghen tị nhìn A Mịch La.

Soái ca lộ ra một nụ cười mê người:

- Bảo Bảo thích, vậy sau này liền sinh, nhưng một đứa sao đủ, tối thiểu phải sinh hai ba đứa mới được.

- Chán ghét, anh làm như em là heo vậy.

Cô gái mập lùn thẹn thùng cười một tiếng, vỗ vỗ lên ngực của đại soái ca, nhưng vui mừng trong mắt làm sao cũng không che giấu được.

Nghe thấy đoạn đối thoại của đôi trai gái này, Trần Hạo oán thầm, muốn có một đứa con gái như Tu La? Ha ha, tâm đúng là lớn.

Nhưng làm cho Trần Hạo ngạc nhiên nhất chính là, cô gái này rất phổ thông, béo nục béo nịch, mà nam tử lại anh tuấn tiêu sái, dáng người thẳng tắp, phong cách của hai bên hoàn toàn không hợp, hai ngươi thế nào ở cùng một chỗ?

Chẳng lẽ đây chính là tình yêu đích thực?

Quan sát tỉ mỉ một chút, đột nhiên lông mày Trần Hạo nhíu lại, trong mắt hiện ra dị sắc.

Tướng mệnh của nam tử này rất kì lạ, sinh khí kéo dài, thoạt nhìn như là tướng trường thọ, nhưng sinh khí này lại chập chờn bất định, lúc tụ lúc tán, bên trong mệnh cung có một đoàn hắc khí đang chậm rãi ngưng tụ.

Đây là dấu hiệu của người sắp gặp kiếp số.

Lương ca? Xưng hô như thế này, hình như nghe qua ở nơi nào rồi.

Trần Hạo cẩn thận suy tư, một lát sau, Trần Hạo nhớ tới, mở miệng nói:

- Chung Lương.

Ồ!

Nghe thấy Trần Hạo nói, cô gái mập lùn và cao đại soái ca cùng một chỗ dừng lại, kinh ngạc nhìn tới.

- Lương ca, đây là bạn của anh sao?

Cô gái mập lùn hỏi.

Cao đại soái ca kinh nghi nhìn về phía Trần Hạo, lắc đầu nói:

- Anh không biết người này.

- Vậy làm sao hắn lại biết tên của anh?

Cô gái mập lùn hỏi.

Cao đại soái ca suy nghĩ một lát, đi đến gần Trần Hạo, hỏi:

- Huynh đệ, cậu biết tôi?

Trần Hạo cười:

- Anh thật tên là Chung Lương?

Cao đại soái ca gật đầu, ánh mắt sáng rực nhìn Trần Hạo.

Trần Hạo nói:

- Vậy thật là thật trùng hợp, tôi biết một người, bạn trai của cô ấy cũng tên là Chung Lương, dung mạo rất giống anh.

Con ngươi của cao đại soái ca co rụt lại:

- Thật xin lỗi, tôi không biết cậu, mà bạn gái của tôi đang ở nơi này, cậu nhận lầm người rồi.

Trần Hạo nói:

- Nhưng thật là rất giống, cơ hồ là một cái khuôn đúc ra, đúng, người bạn kia của tôi tên là Triệu Lệ Quyên? Anh thật không biết?

Cao đại soái ca lúc này triệt để biến sắc, giọng nói đều trở nên lạnh hơn:

- Không biết, thật ngại quá, tôi còn muốn cùng bạn gái đi dạo phố.

Nói xong, y quay người muốn đi.

Trần Hạo lại trực tiếp tới gần, tóm lấy một cánh tay của cao đại soái ca:

- Không đúng, dáng dấp giống nhau, anh cũng tên là Chung Lương, khẳng định là bạn trai của người bạn kia của tôi, bạn trai của cô ấy đã mất tích hơn một năm, vẫn luôn tìm kiếm kìa, anh làm sao ở đây tìm một người bạn gái khác, không phải anh đang bắt cá hai tay đấy chứ.

Miệng nói, nhưng trong tay Trần Hạo có một sợi âm khí tiếp xúc với thân thể cao đại soái ca, sau đó sợi âm khí kia giống như đã phát hiện ra cái gì, hưng phấn xâm nhập vào trong thân thể cao đại soái ca.

Lúc đầu cao đại soái ca muốn thoát khỏi Trần Hạo, nhưng không hiểu sao lại run lên một cái, trong đầu xuất hiện một tiếng nói.

- Lương ca, là anh sao? Em rất nhớ anh, lương ca, ngươi vì sao không cần em nữa? Lương ca, là em có chỗ nào không tốt sao?

- Quyên quyên!

Mặt cao đại soái ca lập tức trở nên tái nhợt, kinh hoảng nhìn xung quanh, tìm kiếm nơi tiếng nói phát ra.

- Hì hì, anh gọi em là Quyên Quyên, quả nhiên anh vẫn yêu em, Lương ca, em tìm được anh rồi, chúng ta sẽ cùng nhau cả đời, Lương ca, em rất hạnh phúc.

Cao đại soái ca chỉ cảm thấy tiếng nói bên trong đầu phát ra không ngừng, trước mắt đều có chút mông lung.

Cô gái mập lùn bị phản ứng của cao đại soái ca làm giật nảy mình, vội vàng tới nói:

- Lương ca, anh thế nào rồi?

Cao đại soái ca quay người nhìn về phía cô, bên trong ánh mắt mông lung, cô gái mập lùn biến thành một cô gái khác.

Giật nảy mình, thanh niên cao lớn vội vàng đẩy cô gái mập lùn kia ra, hoảng sợ nói:

- Triệu Lệ Quyên, tôi không phải cố ý lừa cô, tôi vay nặng lãi, tôi không có tiền, cô đừng dây dưa tôi nữa có được hay không.

Cô gái mập lùn bị đẩy ngã trên mặt đất, cả người đều thấy mông lung, không dám tin tưởng nhìn cao đại soái ca.

Nhưng trong mắt cao đại soái ca bây giờ, khuôn mặt của cô gái mập lùn lập tức trở nên dữ tợn, dùng giọng lạnh lẽo nói:

- Không dây dưa anh? Không có khả năng, anh là của em, chỉ có thể là của em, nếu như không quan tâm em, vậy em sẽ phá anh.

Cao đại soái ca sợ tới tè ra quần, không nói hai lời, xoay người chạy.

Cô gái mập lùn vội vàng nói:

- Lương ca, anh đừng đi, anh thế nào rồi?

Đứng lên, cô gái mập lùn đuổi tới.

Nhìn hai người một trước một sau chạy xa, Trần Hạo cười cười.

Có ý tứ, thế mà thật để cho mình đụng phải, lần này nhiệm vụ kia xem như hoàn thành, về phần sau này như thế nào, ừm, liền nhìn mệnh của nam tử cặn bã này vậy.

- Xảy ra chuyện gì thế? Vừa rồi ngươi xuất ra cái kia, hình như là oán hồn.

A Mịch La ngạc nhiên hỏi.

Trần Hạo cười nói:

- Không có gì, thúc đẩy một đoạn nhân gian chân tình thôi. Ngươi chọn xong chưa? Chọn xong thì chúng ta đi chọn mấy bộ quần áo lớn hơn một chút, miễn cho lúc ngươi đột nhiên lại lớn lên, không có gì để thay.

Bình Luận (0)
Comment