Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 385 - Chương 386: Chủ Động Đưa Tới Cửa

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 386: Chủ Động Đưa Tới Cửa

Một phen chọn chọn lựa lựa, mua xong quần áo, Trần Hạo và A Mịch La rời khỏi khu mua sắm.

Vừa mới đi đến trước xe, còn chưa kịp mở cửa, Trần Hạo đã sững sờ quay người nhìn lại.

Ba nam tử nhanh chóng tới gần, thấy rõ kẻ đến không có thiện chí.

Trần Hạo có chút không hiểu thấu.

Mẹ nó chứ ta chỉ là đi ngang qua nơi này, làm sao đắc tội với người ta rồi?

Đang lúc nghi hoặc, Trần Hạo liền thấy một người nhìn quen mắt, chính là cô gái mập lùn dựa sát vào tên nam tử cặn bã kia, lúc này sắc mặt ả âm trầm, ánh mắt phẫn nộ.

Chuyện này.

Trần Hạo có chút im lặng.

Nói đến, ta còn xem như cứu ngươi a, đây chính là nam tử cặn bã chuyên lừa tiền lừa sắc, ngươi đã không cảm ơn ta, thế nào lại còn nóng nảy như thế.

- Nói, mày đã làm gì Lương ca?

Cô gái mập lùn tới gần, không khách khí há mồm hỏi.

Trần Hạo nói:

- Tôi không làm gì cả.

Hắn cây ngay không sợ chết đứng, đây chính là Triệu Lệ Quyên kia làm, ta chỉ là nhân viên chuyển phát nhanh mà thôi.

- Hừ, không nói đúng không, đánh cho tôi.

Cô gái mập lùn tức giận mở miệng.

Ba nam tử kia liền cười cười bao vây lại.

- Có muốn ta hỗ trợ hay không?

Ánh mắt của A Mịch La quỷ dị nhìn về phía Trần Hạo, có chút kích động.

Trần Hạo tức giận:

- Lăn, ngươi xuất thủ, bọn họ còn có thể sống ư?

A Mịch La bĩu môi:

- Không đánh chết còn giữ lại làm gì?

Trần Hạo không thèm để ý tới nàng, ánh mắt nhìn về phía ba tên nam tử nói:

- Mấy người muốn đánh nhau.

- Ha ha, huynh đệ rất phách lối, trước kia cũng có vài tên …

Một nam tử trong số đó nhe răng cười, thế nhưng y còn chưa dứt lời, Trần Hạo đã tiến lên, trực tiếp một bàn tay vả lên trên mặt y, ba một tiếng, nam tử kia hung hăng ngã xuống mặt đất, ngất đi.

Hai tên nam tử khác:

- ...

Cô gái mập lùn:

- ...

Trần Hạo nói:

- Còn muốn đánh nữa không?

Hai tên nam tử kia theo bản năng lắc đầu.

Trần Hạo cười:

- Vậy tôi có thể đi được chưa?

Hai tên nam tử kia gật đầu.

Trần Hạo quay người lên xe, khởi động, rời đi.

Cô gái mập lùn rất muốn nói vuốt đuôi một câu, nhưng suy nghĩ lại một cái tát đáng sợ vừa rồi của Trần Hạo, ả lại nhịn xuống.

Trên xe, A Mịch La khinh bỉ nói:

- Như thế đã xong? Ngươi không được a.

Trần Hạo nói:

- Ngươi biết cái gì, nhân gian có quy củ của nhân gian, nào có loạn giống như U Minh của các ngươi.

A Mịch La nói:

- U Minh loạn cũng là do âm hồn của nhân tộc các ngươi làm loạn, Minh Tộc chúng ta mới không phức tạp giống như nhân tộc các ngươi, ai cường đại hơn người đó nói chuyện, không có thực lực liền trung thực nhận mệnh, giống như trò đùa vừa rồi, tại Minh Tộc chúng ta chính là chuyện tiếu lâm.

Trần Hạo buồn cười nói:

- Được rồi, các ngươi trâu bò, nhưng đây là nhân gian, nhất định phải nghe ta, ngươi cũng nhớ kỹ cho ta, không thể loạn giết người vô tội, nếu không cạn lương thực chỉ là việc nhỏ, ta có thể sẽ trở mặt đấy.

A Mịch La bĩu môi nói:

- Vậy ngươi tốt nhất đừng để người nào tới chọc ta.

Một đêm không có vấn đề gì, sáng sớm hôm sau, Trần Hạo lần nữa lên đường về, chờ đến lúc khoảng hơn hai giờ chiều, rốt cục về đến Tam Thủy Quan.

Sau khi dừng xe, Trần Hạo đi vào trong đạo quan.

Không xa rời nhau không biết, lần chia tay này, Trần Hạo phát hiện, không có mèo mun và gà ngốc làm bạn, có vẻ như có chút không quen lắm.

Ah, tìm được Tiểu Hắc, trước vuốt ve hun hít một hồi để thỏa mãn nỗi nhớ mới được.

Tiến vào đạo quan, Trần Hạo liền tìm kiếm khắp nơi.

Không nhìn thấy Tiểu Hắc tiểu Hoàng, cũng không có thấy Triệu Linh Xảo, lam hồ điệp.

Kỳ quái, đều chạy đi đâu rồi?

Đang lúc nghi hoặc, đột nhiên một tiếng hét thảm từ ngọn núi phía sau đạo quan truyền đến.

Trần Hạo sững sờ, sau đó nhanh chóng hướng phía sau núi chạy tới.

Một lát sau, Trần Hạo rốt cục thấy được đám linh vật, không chỉ có mèo mun gà ngốc, lam hồ điệp, Triệu Linh Xảo, còn có Bạch Lộ sau khi đi vào Tam Thủy Quan một mực bế quan cũng có mặt.

Nhưng ngoại trừ mấy bọn nó, Trần Hạo còn thấy một người ngoài.

Người này chính là đầu trọc mập mạp Hồ Hoành Trí!

Mẹ nó, con hàng này như thế nào chạy tới chỗ của ta, nhìn có chút thê thảm a.

Trần Hạo nhìn thấy Hồ Hoành Trí lúc này nằm trên mặt đất, quần áo trên người đều bị xé nát, trên mặt còn có vết máu, nhìn vô cùng đáng thương.

- Đại sư ca ca, ngươi đã đến?

Lam hồ điệp kinh hỉ bay tới, đứng trên bờ vai Trần Hạo.

Trần Hạo cười nói:

- Vừa về tới liền nghe thấy bên này có tiếng thét, ừm, tình huống đây là như thế nào?

Lam hồ điệp vội vàng nói:

- Tên bại hoại này đến đạo quan của chúng ta trộm đồ vật, bị chúng ta bắt lấy.

Trần Hạo:

- ...

Meo ô.

Khanh khách.

Lúc này, mèo mun và gà ngốc cũng chạy tới, vui vẻ nhìn Trần Hạo.

- Đạo hữu, hiểu lầm, hiểu lầm, ta là tới tìm đạo hữu, ta không trộm đồ vật.

Hồ Hoành Trí nhìn thấy Trần Hạo, vội vàng giải thích.

Trần Hạo cười nói:

- Hồ đạo hữu, ngươi tìm ta có chuyện gì không?

Hồ Hoành Trí nói:

- Đây không phải Hắc Thị có náo loạn, ta không nhìn thấy đạo hữu, có chút bận tâm, liền đến nhìn xem.

Trần Hạo ý tứ sâu xa nói:

- Lo lắng ta ở Hắc Thị xảy ra chuyện, ngươi đến đạo quan tìm ta?

Hồ Hoành Trí:

- ...

- Còn nữa, Hắc Thị bên kia bị Ban Ngành Liên Quan phong tỏa, đạo hữu rời đi như thế nào?

Trần Hạo tiếp tục hỏi.

Hồ Hoành Trí nói:

- Ta phát hiện sự việc không đúng nên chạy trước, dù sao ta cũng là một trong những người phụ trách Hắc Thị, có kênh đặc thù.

Trần Hạo nói:

- Vậy tại sao đạo hữu không mang theo Viên Thông đại sư cùng đi?

- A!

Hồ Hoành Trí trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn Trần Hạo.

Trần Hạo tiếp tục nói:

- Còn nữa, hương vị của Âm Dương Tử Chú, không phải dễ chịu đâu.

Hồ Hoành Trí:

- ...

Nhìn biểu tình tự tiếu phi tiếu của Trần Hạo, Hồ Hoành Trí rất nhanh thay đổi biểu lộ, ánh mắt sắc bén nói:

- Đạo hữu biết rồi?

Trần Hạo nói:

- Cũng may là biết không nhiều.

Hồ Hoành Trí lạnh lùng nói:

- Vậy liền không thể trách, lần này coi như ta nhận thua, đạo hữu muốn thế nào?

Trần Hạo vui vẻ.

Mẹ nó, Viên Thông quả nhiên không sai, con hàng này chính là một tên khẩu phật tâm xà, công phu trở mặt này, có thể so với diễn viên chuyên nghiệp rồ.

Đang muốn nói chuyện, Hồ Hoành Trí lại nói:

- Nhưng đạo hữu cũng nên rõ ràng, ta chỉ là một tiểu nhân vật không quan trọng, nhưng sư tôn ta lại là tà phật, ngươi làm gì ta, sư tôn ta sẽ trả lại gấp mười gấp trăm lần.

Trần Hạo im lặng.

Mới nói nhận thua xong mà? Làm sao ta đều chưa nói chuyện, ngươi liền mềm nhũn? Khiêng ra chỗ dựa phía sau để dựa vào?

Tà phật không tầm thường à? Lão tử liền Quỷ Bà Bà, Hoàng Tiên Nãi, Vương gia đều đã đắc tội, còn sợ nhiều thêm một tà phật sao?

- Đạo hữu, người này không bằng giao cho ta xử lý đi.

Lại là A Mịch La đi tới, sắc mặt nghiêm túc nói.

Nói xong không đợi Trần Hạo mở miệng, nàng tiếp tục nói:

- Nói đến, ta lấy được Âm Dương Tằm, xem như thiếu ân tình của hòa thượng kia, ta không thích nhất chính là thiếu nhân tình của hòa thượng, báo thù cho y, cũng coi như là báo đáp ân tình.

Trần Hạo suy nghĩ một chút, gật đầu nói:

- Vậy liền giao cho ngươi.

A Mịch La không nói chuyện, ánh mắt băng lãnh nhìn về phía Hồ Hoành Trí.

Hồ Hoành Trí chỉ cảm thấy một cỗ lãnh ý từ đáy lòng bốc lên, sắc mặt đại biến, vội vàng nói:

- Đạo hữu, chúng ta còn có thể thương lượng, ngươi có phải đạt được một cái hộp hay không, cái hộp kia có đại bí mật, bên trong có một viên…

Lời còn chưa nói xong, trong tay A Mịch La bắn ra một đạo quang mang màu đỏ như máu, bắn vào mi tâm của Hồ Hoành Trí, nét mặt của y cứng đờ, thanh âm đột nhiên ngừng lại.

Không bao lâu, trên thân của Hồ Hoành Trí hiện ra một ngọn lửa màu đỏ, đốt cháy y thành tro, liền hồn phách đều biến mất sạch sẽ.

Trần Hạo:

- …

Bình Luận (0)
Comment