- Hồn đâu?
Trần Hạo nhìn về phía A Mịch La.
A Mịch La nói:
- Cháy rồi, phía dưới nghiệp hỏa, sinh linh thành tro, hồn phách đương nhiên không thể tồn tại được.
Mặt Trần Hạo đen xì:
- Ta nói ngươi động thủ có phải là quá nhanh, để hắn nói hết lời không được à?
A Mịch La liếc Trần Hạo:
- Ngươi cho rằng ta là ngươi à?
Trần Hạo:
- . . .
- Nhưng y nói cái hộp gì đó, đồ vật bên trong có thể ăn được hay không, nếu có thể ăn, ta giúp ngươi nghĩ biện pháp mở ra, chia cho ta một nửa được không?
A Mịch La còn nói thêm.
Bờ môi của Trần Hạo giật giật, phun ra một chữ:
- Biến.
A Mịch La không thèm để ý nói:
- Không muốn thì thôi, Minh Tộc ta hiểu rõ rất nhiều bí pháp, ngươi không để ta hỗ trợ là tổn thất của ngươi.
Nói xong, A Mịch La chắp tay nhỏ sau lưng, quay người thản nhiên đi.
Chờ A Mịch La đi xa, Bạch Lộ mở miệng nói:
- Đại sư, nàng là ai, thế mà nắm trong tay loại thần thông nghiệp hỏa đáng sợ này.
Trần Hạo giải thích nói:
- Đây là một Tu La, hoàn toàn chính xác rất lợi hại, các ngươi không có việc gì cũng đừng trêu chọc nàng, miễn cho nàng nổi điên.
- Tu La? Nhân gian làm sao có thể có Tu La?
Bạch Lộ giật mình.
Trần Hạo nói:
- Nói thì rất dài dòng, tóm lại cùng chúng ta không có quan hệ gì lớn, mặc dù trước mắt ở lại đạo quan, ăn đồ của ta, uống nước của ta, dùng. . . dù sao các ngươi cũng đừng để ý tới nàng là được, coi như một khách trọ thôi, có lẽ không bao lâu nữa, nàng sẽ rời đi.
Bạch Lộ im lặng.
Trần Hạo tiếp tục nói:
- Đúng rồi, Tiểu Bạch ngươi làm sao xuất quan rồi? Rèn luyện thành công rồi ư?
Bạch Lộ nói:
- Đại sư, ta gặp vấn đề.
Hả?
Trần Hạo nghiêm túc nhìn về phía Bạch Lộ.
Bạch Lộ nói:
- Khoảng thời gian bế quan này, ta dốc lòng tu luyện, rèn luyện bản thân, ngoài ý muốn kích phát một đoạn tin tức truyền thừa mới, biết được bí mật tiến giai của giao xà chúng ta, giao long huyết mạch của ta quá mức ít ỏi, nếu như muốn triệt để chưởng khống giao đan, tiến giai hóa giao, liền cần càng nhiều huyết mạch chi lực, nếu không ta chỉ có thể dừng bước ở đây, vĩnh viễn không có cách nào đột phá.
Trần Hạo ngạc nhiên, hỏi:
- Nói như vậy, chỉ cần bổ sung giao long huyết mạch cho ngươi, ngươi liền có thể đánh vỡ cái hạn chế này rồi?
Bạch Lộ nói:
- Đúng, chỉ là hiện tại nhân gian đâu còn có giao long, đoán chừng cho dù có, cũng là tiềm ẩn ở những nơi bí ẩn, không ai biết được.
Trần Hạo nói:
- Vậy nếu như là Chân Long huyết mạch, đối ngươi có trợ giúp hay không?
Bạch Lộ sững sờ:
- Đó dĩ nhiên là càng tốt hơn , nhưng mà. . .
Còn chưa nói xong, xà nhãn của Bạch Lộ liền trợn trừng, nhìn trong tay Trần Hạo đột nhiên hiện ra một cái xương đầu nhỏ nhắn.
- Đây, đây là. . .
Trần Hạo cười nói:
- Đi ra ngoài một chuyến, nhặt được, Tiểu Bạch, ngươi nói cái đồ vật này đối với ngươi có trợ giúp hay không?
Bạch Lộ chần chờ một lát, mở miệng nói:
- Ta không biết.
Trần Hạo nói:
- Uh, xương cốt và huyết mạch dù sao cũng có khác biệt, hơn nữa đồ vật này bị phong cấm, ta cũng không biết làm sao phá giải, cần một chút thời gian.
Bạch Lộ nhìn đầu xương rồng kia một chút, mở miệng nói:
- Đại sư, có lẽ ta có thể phá giải.
Hửm?
Trần Hạo kinh ngạc nhìn về phía Bạch Lộ.
Bạch Lộ không nói chuyện, thân ảnh biến lớn, sau đó hé miệng nhắm ngay miếng xương đầu rồng trong tay Trần Hạo, phun một đạo khí tức ra.
Khí tức này chui vào bên trong xương rồng, sau một khắc, chuyện kỳ dị xuất hiện.
Chỉ thấy khí tức Bạch Lộ phun ra cùng Long Uy mà bản thân xương rồng phát ra hô ứng lẫn nhau, có loại ý tứ cộng minh.
Không cần chờ lâu, miếng xương rồng kia liền bắt đầu biến hóa.
Nguyên bản miếng xương đầu rồng nhỏ nhắn lập tức bắt đầu lớn lên, đồng thời càng ngày càng nặng.
Chờ sau khi miếng xương đầu rồng kia biến lớn gấp bốn năm lần, Trần Hạo cũng cầm không nổi, liền đặt trên mặt đất.
Lúc này, một cỗ sức mạnh không tên bên trên xương đầu rồng vỡ vụn ra, sau đó một cỗ Long Uy khổng lồ khuếch tán ra.
Long Uy này mênh mông, bàng bạc, tựa như một vị vương quân lâm thiên hạ, chấn nhiếp vạn vật.
Long Uy bộc phát, mèo mun, gà ngốc cũng nhịn không được nằm rạp trên mặt đất, lam hồ điệp đều từ trên bả vai Trần Hạo rơi xuống, Triệu Linh Xảo càng là trực tiếp bị dọa té xỉu trên mặt đất.
Sau đó Long Uy giống như một tầng gió lốc vô hình, gào thét mà đi, những nơi đi qua, vạn vật tịch liêu.
Một chỗ rừng cây bên trong Vu Sơn.
Một con sóc lông trắng đang nhảy tới nhảy lui trên cây, đột nhiên kêu lên một tiếng sợ hãi, từ trên cây rơi xuống, rơi tới nỗi đầu váng mắt hoa, ánh mắt hoảng sợ bất an.
Một chỗ khác ở một thác nước bên cạnh đầm nước, Vu Sơn thần nữ đang tiềm tu đột nhiên mở mắt, sợ hãi mở miệng:
- Long Uy!
Linh Đan Môn ở cách đó mấy chục dặm, Tam Vị đạo trưởng đang phối hợp dược liệu, tay run một cái, một cây dược liệu bị tản mát, trợn mắt hốc mồm nhìn về phía phương hướng Tam Thủy Quan.
- Không được!
Cảm nhận được Long Uy khuếch tán, trong lòng Trần Hạo giật mình, sau đó cười khổ.
Mẹ nó chứ, gây ra động tĩnh lớn như vậy, lần này sợ là không giấu được rồi.
Lúc này, sau khi Long Uy bộc phát, xương đầu rồng lại khôi phục bình tĩnh, mặc dù bên trong xương rồng, y nguyên ẩn chứa một loại uy áp không thể xâm phạm, nhưng cũng không có ảnh hưởng đối với xung quanh.
- Chuyện này không được rồi, coi như giữ không được, ca ca cũng muốn uống canh xương rồng.
Nhìn xem xương đầu rồng đang an tĩnh, Trần Hạo cắn răng một cái, lấy điện thoại di động ra, gọi một cái mã số.
Vang lên một tiếng, điện thoại kết nối, sau đó thanh âm cởi mở của Cổ Đạo Toàn truyền đến:
- Trần đạo hữu, có chuyện gì không?
Trần Hạo nói thẳng:
- Cổ tiền bối, vãn bối lấy được xương rồng.
- Rồng. . . hả, ngươi nói cái gì?
Thanh âm của Cổ Đạo Toàn đề cao một chút.
Trần Hạo nói:
- Chính là xương rồng đang gây ra động tĩnh rất lớn ở tu hành giới hiện này, vãn bối lấy được rồi.
- Chuyện này, cơ duyên của đạo hữu thật sự là vô song a, Đạo môn và Ban Ngành Liên Quan tìm khắp nơi, không nghĩ tới lại bị ngươi lấy được.
Cổ Đạo Toàn sợ hãi than nói.
Trần Hạo nói:
- Cổ tiền bối, chuyện này không quan trọng, hiện tại ta đã phá giải phong cấm bên trên xương rồng, đoán chừng Đạo môn cùng Ban Ngành Liên Quan rất nhanh sẽ biết, cho nên vãn bối có một cái ý nghĩ.
Cổ Đạo Toàn cười nói:
- Làm sao? Muốn cùng Đạo môn hoặc là Ban Ngành Liên Quan giao dịch sao? Ha ha, cũng đúng, xương rồng này quan hệ đến bí cảnh Thủy Tinh Cung, ngươi thế đơn lực bạc, sợ là không cách nào giữ lại.
Trần Hạo nói:
- Giao dịch là nhất định phải, nhưng trước khi giao dịch, vãn bối muốn hầm xương rồng.
Cổ Đạo Toàn:
- . . .
Trần Hạo tiếp tục nói:
- Cho nên vãn bối cần Cổ tiền bối hỗ trợ, ngài là người trong trù đạo, có thể tới chỗ ta hay không, chúng ta cùng thử một chút, nói không chừng uống canh này, ngài có thể đánh vỡ hạn chế tuổi thọ, cũng có càng nhiều thời gian để tu hành hơn.
Cổ Đạo Toàn im lặng lúc lâu, mới mở miệng nói:
- Trần đạo hữu, ta xem như đã hiểu ngươi một mình Nhập Đạo như thế nào rồi. Cái tư duy này của ngươi, quả thật rất không giống người bình thường.
Trần Hạo gượng cười, ta có thể nói ta liền không nghĩ tới việc đi tìm cái Thủy Tinh Cung gì gì kia nha.
- Nhưng ý nghĩ hầm xương rồng này cũng không tệ, từ xưa đến nay, có thể ăn thịt rồng, sợ là không có mấy người. Mặc dù bây giờ chỉ có xương cốt, nhưng cũng là thiên cổ hiếm thấy, ngươi chờ một lúc, ta chuẩn bị một chút liền đi qua, hơn nữa ta sẽ dẫn theo mấy vị lão hữu Đạo môn, đến lúc đó cùng nhau bàn luận một chút xem xử lý xương rồng này như thế nào, Trần đạo hữu cũng có thể yên tâm, cam đoan sẽ không để cho ngươi chịu thiệt thòi.
Trần Hạo nói:
- Hết thảy làm phiền tiền bối.
Cúp điện thoại, Trần Hạo lại gọi cho Long đại sư.
Điện thoại kết nối, không đợi cho Long đại sư mở miệng, Trần Hạo liền nói:
- Long ca, đừng nói em không chiếu cố anh, gần đây nhặt được một cái xương đầu rồng, chuẩn bị nấu canh, muốn uống liền đến Tam Thủy Quan.
Lúc này Long đại sư đang giặt quần áo, nghe vậy liền ngơ ngẩn cả người.