Thảm trạng của cô gái kia khiến Trần Hạo có chút không đành lòng nhìn thẳng, nhịn không được hỏi:
- Cô đây là bị nam nhân tổn thương?
Nữ tử áo trắng oán độc nhìn Trần Hạo, không trả lời.
Trần Hạo tiếp tục nói:
- Nếu không như thế này đi, chúng ta đừng đánh nữa, cô nói một chút chuyện xưa của cô, nếu quả thật bị người đả thương, tôi giúp cô báo thù, như thế nào? Sau đó cô nói cho tôi nghe thử tại sao cô lại muốn hại tôi?
Ánh mắt của nữ tử áo trắng dừng lại, tựa hồ có vẻ xiêu lòng.
Nhưng sau đó, tà khí cường đại trên người nữ tử áo trắng kia hừng hực lên, nữ tử áo trắng phát ra một tiếng lệ khiếu, nắm Trần Hạo lên, trực tiếp ném ra ngoài.
Thân ảnh khẽ chuyển, nhẹ nhàng linh hoạt rơi xuống đất, Trần Hạo lại nhìn về phía nữ tử áo trắng, ánh mắt liền thay đổi.
Biến hóa vừa rồi của nữ tử áo trắng, hắn toàn bộ đều thấy trong mắt, có thể nhìn ra, nữ tử áo trắng đáng sợ như vậy, cũng không phải là bởi vì tự thân, mà là do tà khí trên thân ảnh hưởng, có loại cảm giác bị điều khiển.
Ánh mắt của Trần Hạo lấp lóe, không còn lưu thủ, thân ảnh vút qua lại lần nữa tới gần, trong tay một viên lôi cầu ngưng tụ, sau khi đến gần, trực tiếp một chưởng vỗ lên người nữ tử.
Đôm đốp!
Điện quang càn quấy, lan tràn toàn thân nữ tử.
Nhưng tình huống khiến cho Trần Hạo cảm thấy ngoài ý muốn xuất hiện.
Đối mặt điện quang lan tràn bạo ngược trên thân, nữ tử thờ ơ, thần sắc bình tĩnh, nhìn một điểm tổn thương đều không có.
Cái cằm của Trần Hạo sắp muốn rớt xuống luôn rồi.
Đây mẹ nó vẫn là lần thứ nhất gặp phải yêu tà không sợ Chưởng Tâm Lôi! Đậu xanh, đến cùng là đồ vật gì?!
- Đáng chết, nam nhân đều đáng chết!
Con mắt của cô gái chậm rãi trở nên đỏ lòm, tà khí trên thân cũng càng ngày càng mạnh, loáng thoáng khiến Trần Hạo cảm thấy hình như cả tòa nhà đều đang run rẩy.
Không đúng, cô gái này chính là bị tà khí khống chế, càng kích động, tà khí sẽ càng mạnh hơn.
Trần Hạo nhìn cô gái, đột nhiên có chút hiểu ra.
Sau đó Trần Hạo hét lớn một tiếng:
- Tiểu Hoàng, vây khốn cô ta.
Khanh khách!
Gà ngốc đã sớm vận sức chờ phát động, nghe thấy Trần Hạo nói liền há miệng phun ra một vòng ánh sáng như thiểm điện bay về phía nữ tử áo trắng.
Nữ tử áo trắng đối mặt vói Chưởng Tâm Lôi đều thờ ơ, nhưng lúc cảm giác được vòng sáng kia, sắc mặt đại biến, vội vàng né tránh.
Tuy nhiên môn thần thông này của gà ngốc không chỉ đơn giản như vậy, trừ khi tu vi mạnh hơn nó nhiều, nếu không một khi bị khóa chặt, sẽ không thể trốn đi đâu được.
Mắt thấy vòng sáng sắp lao xuống, một cái bóng mờ trên người nữ tử áo trắng trong nháy mắt thoát ra, sau đó nữ tử áo trắng bị vòng sáng bao lấy tê liệt ngã xuống mặt đất.
Trần Hạo không để ý nữ tử áo trắng nữa, bước chân vút qua, lật tay lấy đại kiếm gỗ đào ra, thân kiếm sáng lên hồng quang, chém xuống một kiếm tới hư ảnh vừa thoát khỏi nữ tử áo trắng kia.
Đáng tiếc hư ảnh kia huyễn hóa hư vô, biến mất không còn tăm tích, một kiếm của Trần Hạo đã thất bại.
Ngay sau đó, nhà lầu xuất hiện dị biến. Vách tường vặn vẹo, lấp kín bậc thang, sau đó các bức tường không ngừng co lại, không gian dần dần thu nhỏ.
Trần Hạo cảm giác tứ phương, có thể phát hiện ra tà ác tồn tại, nhưng lại không cách nào phán định phương hướng, hắn nhướng mày. Xoay người lại đến bên cạnhi nữ tử áo trắng.
Nữ tử áo trắng vào giờ phút này, tà khí trên thân đã biến mất, triệt để biến thành người bình thường, liền khí tức đều yếu hơn rất nhiều, nhìn vào liền biết cô ta đã nguy cơ sớm tối.
Trần Hạo không nghĩ ngợi nhiều, vác nữ tử áo trắng lên vai, nhìn không gian đã thu nhỏ lại thêm một chút, hừ lạnh một tiếng, kiếm gỗ đào trong tay trong nháy mắt biến thành Hiên Tể Kiếm, trực tiếp chém vào một mặt tường, pháp lực thôi động, thân kiếm vù vù, chém xuống một kiếm, vách tường kia lập tức bị phá tung, lộ ra một cái lỗ, nhưng mà phía sau vách tường này lại có vách tường khác.
Trần Hạo lớn tiếng nói:
- Tiểu Hắc, Tiểu Hoàng, theo sát tao.
Nói xong, Trần Hạo dùng bảo kiếm mở đường, thẳng tắp xông về phía trước, đánh vỡ từng mặt vách tường, liên tục mấy lần, trước mắt đã rộng mở trong sáng, thấy được bóng đêm tăm tối.
Tuy chỗ này ở trên tầng hai, nhưng Trần Hạo không do dự trực tiếp nhảy xuống.
Chờ sau khi Trần Hạo và Tiểu Hắc Tiểu Hoàng hạ xuống, quay người nhìn lại, căn nhà đã khôi phục bình tĩnh, thoạt nhìn không có chút biến hóa nào, vẫn bị bao phủ bên trong khí tức âm tà.
Thầm mắng một tiếng, Trần Hạo chạy đến bên cạnh xe, đặt nữ tử áo trắng đang hôn mê ở trên xe, trực tiếp lái xe rời đi.
Thẳng đến chỗ cách xa nhà lầu, Trần Hạo mới thở dài một hơi.
Hiện tại Trần Hạo chỗ nào còn không rõ, mình là gặp phải chuyện quỷ dị.
Cái đồ chơi này thuộc về một loại cấm kỵ, khác biệt với yêu ma quỷ quái, nó là tồn tại rất đặc thù, có chút đồ vật nhìn như nhỏ yếu, nhưng đạo pháp thần thông bình thường không có tác dụng gì đối với bọn chúng, đặc biệt đáng ghét.
Dừng xe sang bên đường, Trần Hạo quay đầu nhìn về phía nữ tử áo trắng.
Khí tức của cô đã không còn, hiển nhiên bị quỷ dị phụ thân, đối với thân thể tổn thương quá lớn, sau khi ác quỷ rời khỏi, nữ tử liền không chịu nổi.
Thở dài một tiếng, Trần Hạo cảm giác tới hồn phách của nữ tử.
Rất nhỏ yếu, nhìn thật giống như ngọn lửa yếu ớt trong gió, tùy thời đều có thể bị dập tắt.
Trần Hạo vội vàng móc ra một cây linh hương, sau khi nhóm lửa liền thổi hương khí về phía nữ tử.
Được linh hương tẩm bổ, hồn phách của nữ tử kia cuối cùng ổn định lại một chút, đồng thời chậm rãi ngưng tụ.
Không bao lâu, hồn phách của nữ tử nổi lên.
- Cảm ơn đại sư cứu trợ.
Hồn phách của nữ tử nhìn về phía Trần Hạo, mở miệng nói lời cảm ơn.
Trần Hạo nói:
- Tiện tay mà thôi, không cần nói lời cảm ơn, hơn nữa tôi muốn hỏi cô, cô sao lại dây dưa với thứ quỷ ấy? Chẳng lẽ cô không biết nếu cứ như vậy, côi sẽ sống không bằng chết ư?
Hồn phách của nữ tử kia cười khổ một tiếng:
- Tôi cũng không muốn, nhưng mà tôi không có cách nào thoát thân.
Ánh mắt của Trần Hạo khẽ nhúc nhích, mở miệng nói:
- Có thể nói với tôi một chút chuyện của cô không?
Nữ tử chần chờ một chút, chậm rãi nói ra chuyện xưa của mình.
Thì ra nữ tử tên là Chu Vân, năm nay hai mươi tám tuổi, là cư dân của một nơi khác trong tỉnh. Sau khi tốt nghiệp đại học, Chu Vân đến Dương Thành làm việc, bởi vì bạn trai ở đại học của cô chính là người địa phương, hai người nói chuyện nhiều năm, tình cảm rất ổn định, bạn trai đối với cô cũng rất tốt. Khiến Chu Vân từ bỏ sắp xếp trong nhà, dứt khoát quyết định đến Dương Thành.
Nhưng Chu Vân hoàn toàn không nghĩ tới, bạn trai trước khi kết hôn cùng chồng sau khi kết hôn, tựa như là hai người khác nhau.
Nguyên bản người bạn trai ôn hòa khiêm tốn, chậm rãi bại lộ sở thích của gã, hắn thích bạo dâm, hơn nữa còn là kẻ rất điên cuồng.
Ban đầu, bởi vì cảm giác mới lạ, Chu Vân thỏa mãn yêu cầu của chồng, nhưng là chồng cô càng ngày càng biến thái, bắt đầu dùng roi đánh cô.
Chu Vân đương nhiên không thể chịu đựng được, thế nhưng chồng cô cũng đã không cho cô từ chối, sau mấy lần bị roi quất, vết thương của Chu Vân đầy người, trong lòng hoảng sợ vô cùng, muốn ly hôn, nhưng bị từ chối, đồng thời bởi vì quyết định của cô, cô đã tự đưa mình vào trong cơn ác mộng.
Mỗi ngày chồng cô đều sẽ đổi hình thức tra tấn, rốt cục có một lần Chu Vân muốn chạy trốn, sau khi bị chồng cô bắt về, đối với cô tiến hành hình thức tổn thương cực kỳ tàn ác, cắt bộ ngực của cô đi.
Một màn kia, lúc Chu Vân kể lại, tựa hồ nhớ tới một chút hình ảnh, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, hồn phách đều có chút muốn tan rã.
Trần Hạo vội vàng cấp gia trì thêm linh hương khí tức cho cô, lúc này mới ổn định lại.
Sau đó Trần Hạo hỏi:
- Vậy chồng cô đâu, hiện tại còn sống không?
Chu Vân khổ sở nói:
- Tôi không biết, sau một lần gã cho tôi uống thuốc, tôi đánh lén gã, sau đó chạy ra, lúc đầu tôi muốn tìm người xin giúp đỡ báo cảnh sát, nhưng mà tôi gặp một người, y đem đánh tôi ngất xỉu, chờ lúc tôi tỉnh lại thì đã thấy Văn tỷ tỷ.