A, xem ra cô gái áo bào đen kia bị thương không nhẹ, nên tiểu quái vật này mới vội vàng đi chiếm tiện nghi như vậy.
Trần Hạo nhìn tiểu loli rời đi, trong lòng thở dài một hơi.
Tiểu loli không nói sai, cô gái áo bào đen kia chính là đồ biến thái, hiện tại nó đã bị thương, lại bị tiểu quái vật dây dưa, cho dù không chết thì một khoảng thời gian rất dài sau này cũng không đến dây dưa hắn.
Khoảng thời gian này nhất định phải trân trọng, cố gắng mạnh lên, đến lúc đó dù gặp lại, ai khi dễ ai còn không biết được.
- Cậu lại dám mượn đao giết người.
Lương Hồng Ngọc cười tủm tỉm nhìn Trần Hạo, ngữ khí ý vị không rõ.
Trần Hạo cười nói:
- Hồng Ngọc tỷ, tôi chỉ hảo tâm cung cấp tin tức, sao có thể nói là mượn đao giết người?
Lương Hồng Ngọc nâng chén rượu lên, nhấp một ngụm, lúc này mới nói:
- Là như thế cũng không sao, tôi lười quản, nhưng mà Trần đạo hữu, tôi có một cuộc mua bán, cậu có muốn hợp tác không?
Trần Hạo sững sờ.
Vị đại boss này muốn hợp tác? Đừng đùa nữa có được không, trước mắt chúng ta còn chưa cùng hội, chuyện mà cô cần, tôi không có tư cách nhúng tay đâu.
- Ha ha, Hồng Ngọc tỷ, trong thời gian ngắn tôi vẫn muốn an tĩnh sinh hoạt, tạm thời không có tính toán khác.
Trần Hạo uyển chuyển cự tuyệt.
Lương Hồng Ngọc cười nói:
- Không cần lập tức cự tuyệt, việc mua bán này của tôi. . .
Trần Hạo ngắt lời nói:
- Tốt hơn cả Thủy Tinh Cung sao?
Lương Hồng Ngọc:
- . . .
- Xem ra là không tốt hơn, thế thì được rồi, đến Thủy Tinh Cung tôi cũng chẳng muốn tìm.
Trần Hạo cười nói.
Lương Hồng Ngọc nhìn Trần Hạo một lúc, sau đó mới nói:
- Thôi được, chuyện này cũng không gấp, đến lúc cậu muốn làm, tôi sẽ luôn hoan nghênh.
Trần Hạo gật đầu:
- Vậy thì được, thời gian không còn sớm, tôi cần phải trở về, sau này nếu có thời gian sẽ cùng Hồng Ngọc tỷ uống rượu.
Nói xong, Trần Hạo đứng dậy, khẽ gật đầu, mang theo mèo mun và gà ngốc rời đi.
Chờ Trần Hạo ra cửa, Lương Hồng Ngọc lắc lắc ly rượu trong tay, khóe miệng giơ lên mỉm cười:
- Ẩn giấu đạo hạnh, không lộ ra dấu vết, ngay cả tướng mệnh cũng che đậy, tán tu sao? Ha ha.
Một đêm nghỉ ngơi, thần thanh khí sảng, vừa rạng sáng ngày thứ hai, Trần Hạo đã bị đánh thức.
- Con non, muốn chết. . . gọi ta gà đại gia. . . không gọi chơi chết ngươi.
Nghe thanh âm này, là gà ngốc đang luyện tập nói chuyện, mặc dù lời nói khiến người khác không còn gì để nói, nhưng ngoài ý muốn lại rất trôi chảy.
Xem ra gà ngốc cũng dốc sức một phen đây.
Chẳng lẽ thật sự vì súng lục? Ài, cái đồ chơi này mình đi nơi nào tìm đây?
Trong lòng im lặng, Trần Hạo gỡ mèo mun đang nằm sấp trên người, ôm cổ mình, còn phát ra tiếng ngáy ra, để nó ngủ tiếp, sau đó bước xuống giường đi ra ngoài.
Nghe được tiếng bước chân, gà ngốc lập tức đổi lời nói.
- Yêu đảng cộng sản. . . mặt trời chân lý.
Trần Hạo:
- . . .
Sau khi nói xong, gà ngốc quay người nhìn về phía Trần Hạo đang đi ra, mở miệng nói:
- Chào buổi sáng Hạo ca.
Bất đắc dĩ nhìn thoáng qua gà ngốc, Trần Hạo từ bỏ việc uốn nắn nó.
Có thể nhanh chóng nói chuyện đã rất thần kỳ, không thể yêu cầu nhiều.
- Ừm, chào buổi sáng.
Trần Hạo đáp lại một câu, sau đó lấy đồ ăn từ trong Tụ Lý Càn Khôn ra cho gà ngốc.
Gà ngốc đắc ý tiến lên, bắt đầu ăn.
Ăn vài miếng, gà ngốc nhìn về phía Trần Hạo nói:
- Có quỷ.
Ây. . .
Trần Hạo sửng sốt.
Ý gì? Đồ ăn có vấn đề sao?
Hắn nhìn thoáng qua, gạo ngọc thượng hạng, hạt nào cũng bóng bẩy, còn được khai quang nữa, tuyệt đối không có vấn đề.
Gà ngốc tiếp tục nói:
- Bên ngoài, có quỷ.
Trần Hạo nhìn ra phía ngoài, cảm giác được ở ngoài cổng tiệm sách có khí tức âm hồn, vẫn đứng im ở đó không nhúc nhích.
- A, sớm như vậy đã có việc sao?
Trần Hạo cười cười, đứng dậy xuống lầu.
Mở cửa tiệm sách ra, Trần Hạo nhìn thấy quỷ vật đứng ở cổng.
Đây là hồn phách của một thanh niên hơn hai mươi tuổi, dáng người nhìn rất khỏe mạnh, nhưng sắc mặt lại tái nhợt, hai mắt đục ngầu, khiến người ta cảm giác thân thể y bị cạn kiệt sinh khí mà chết.
- Lão bản, mở cửa rồi.
Hồn phách người thanh niên nhìn thấy Trần Hạo, vui mừng hỏi.
Trần Hạo cười một tiếng:
- Cậu đến đây là muốn tôi giúp hoàn thành ước nguyện sau khi chết?
Hồn phách người thanh niên gật đầu, mong đợi hỏi:
- Lão bản, ngài thật sự có thể giúp chúng tôi hoàn thành ước nguyện sau khi chết ư?
Trần Hạo nói:
- Cái này phải xem ước nguyện của cậu gì.
Hồn phách của người thanh niên nói:
- Tôi muốn đòi Dạ Mị hội sở bồi thường.
Khi hồn phách người thanh niên vừa nói xong, tiếng thông báo của hệ thống cũng vang lên.
"Ding: Quỷ thoát dương Cao Quân, âm hồn hai năm, hoàn thành tử nguyện, ban thưởng một ngày đạo hạnh."
Trần Hạo sững sờ, làm nhiều nhiệm vụ như vậy, lần thứ nhất hắn nghe nói quỷ thoát dương? Ngọa tào, ngươi đã gặp chuyện gì.
- Ừm? Kể tôi nghe chuyện đã xảy ra đi?
Trần Hạo hỏi.
Hồn phách của thanh niên bi phẫn kể chuyện xưa của mình.
Thanh niên này tên Cao Quân, vốn là một người thất nghiệp, bởi vì không có trình độ cũng không có kỹ năng gì, bình thường chỉ dựa vào làm việc vặt để sinh hoạt. Một ngày hai năm trước, Cao Quân tình cờ gặp lại một người bạn, được giới thiệu cho một công việc có đãi ngộ cực cao, lại vô cùng được đàn ông thích, đó chính là huấn luyện viên.
Công việc này hoàn toàn không cần trình độ hay năng lực gì, chỉ cần nằm xuống là được, sau đó liền sẽ có nữ huấn luyện tới luyện tập các loại động tác trên người y.
Lúc bắt đầu, Cao Quân vô cùng đắc ý, mỗi ngày đều đặc biệt hưởng thụ.
Thế nhưng không đến một tháng, Cao Quân dần dần lực bất tòng tâm, không thể đạt tiêu chuẩn của huấn luyện viên.
Lúc này, y gia nhập Dạ Mị hội sở, ở đây bắt đầu cho y ăn một loại thuốc.
Khoan hãy nói, thuốc này rất thần kỳ, sau khi ăn xong, Cao Quân trọng chấn hùng phong, thậm chí còn lợi hại hơn so với lúc vừa bắt đầu.
Nhưng ngày thứ ba uống thuốc liền xảy ra chuyện.
Một ngày sau khi Cao Quân uống thuốc, phát hiện mình vô cùng hung mãnh, khiến nữ huấn luyện không chống đỡ được.
Cao Quân cho là mình quá chuyên tâm, nhiệt tình với công việc, cuối cùng khi nhịn không được bộc phát ra, Cao Quân phát hiện, mình không ngừng được, lúc đó giống như sinh mệnh toàn bộ thân thể đều bị thiêu đốt trong một lần, sau đó y trực tiếp lâm vào hôn mê.
Khi người bên ngoài phát hiện ra không đúng, đưa y đi bệnh viện, đáng tiếc thời gian không kịp, Cao Quân đã lâm vào trạng thái chết giả, bác sĩ chẩn bệnh đây là thoát dương, hơn nữa còn là thoát dương rất nghiêm trọng.
Sau khi nói xong, Cao Quân tức giận nói:
- Đây tuyệt đối là trách nhiệm của Dạ Mị hội sở, bọn họ nhất định cho tôi ăn cấm dược, gây tổn thương rất lớn đến thân thể người, nếu không tôi không thể nào chết được.
Trần Hạo nghe xong cũng im lặng.
Mẹ nó, lần thứ nhất nghe nói có loại công việc này, quả thực được mở rộng tầm mắt.
Nhưng thấy Cao Quân tức giận, Trần Hạo cũng không phản bác được.
Còn tưởng rằng là vấn đề cổ quái gì, hóa ra chính là bị sướng chết.
Ha ha, khó trách hệ thống chỉ cấp ban thưởng một ngày đạo hạnh, loại người to cao mạnh khỏe như ngươi, tuổi còn trẻ, không làm công việc đường đường chính chính, lại đi làm loại việc như thế, trách ai?
Có câu nói, tự mình lựa chọn con đường, cho dù quỳ cũng phải đi hết. Tự mình lựa chọn pháo, chết cũng không oán.
Hiện tại sau khi ngươi thoải mái, lại muốn gây phiền phức nơi đã cho ngươi hưởng thụ? Ngươi có biết xấu hổ không thế?
- Ừm, tôi muốn hỏi một câu, khi cậu nhận chức, có ký hợp đồng không?
Trần Hạo hỏi.
Cao Quân sững sờ, sau đó nói:
- Tôi có ký hợp đồng, nhưng đó là đãi ngộ trong hợp đồng, cũng không hề nói có nguy hiểm đến tính mạng mà, hơn nữa sử dụng cấm dược, đây tuyệt đối là vượt qua quy định trong hợp đồng, bọn họ phải. . .
Trần Hạo đánh gãy lời y nói, tiếp tục nói:
- Vậy sau khi cậu chết, Dạ Mị hội sở có bồi thường cho cậu không?
Cao Quân nói:
- Đã bồi thường mấy vạn, nhưng chút bồi thường này đủ sao? Một mạng người đấy, hơn nữa tôi còn trẻ, chẳng lẽ chỉ đáng giá chút tiền ấy. . . lão bản, ngài đang giúp tôi hay giúp Dạ Mị hội sở thế? Hiện tại là tôi cầu xin giúp đỡ.
Trần Hạo cười:
- Có lẽ cậu không hiểu rõ, tôi giúp quỷ hoàn thành tử nguyện, cũng có tiêu chuẩn, rất xin lỗi, cậu không đủ tiêu chuẩn của tôi, việc này tôi không giúp được.
Cao Quân giận dữ:
- Tôi ở đây đợi cậu đã hai giờ, bây giờ cậu lại nói với tôi là không giúp được, cậu. . .
- Ngu xuẩn, còn muốn kiếm cớ sao?
Cao Quân còn chưa nói xong, một tiếng nói đã vang lên, sau đó gà ngốc đi ra.
Hai mắt Cao Quân trợn tròn, không dám tin nhìn gà ngốc.
Mẹ nó, gà còn có thể nói tiếng người?
- Nhìn cái gì vậy, ngu xuẩn.
Gà ngốc liếc xéo Cao Quân, ánh mắt khinh bỉ.
Cao Quân hoàn hồn, cả giận nói:
- Mày mắng ai đấy? Có tin lão tử làm thịt mày không!
Gà ngốc híp mắt lại, đột nhiên nhào lên phía trước, khi Cao Quân chưa kịp phản ứng, trực tiếp giơ cánh lên, đập vào mặt Cao Quân.
Ba một tiếng, Cao Quân bị gà ngốc đánh bay mười mấy mét, sau khi hạ xuống, hồn thể lưu động không ngớt.
Nó đang muốn nói cái gì, trên thân đột nhiên có hư ảnh tán đi, sau đó Cao Quân liền trở nên ngơ ngơ ngác ngác, giống như một tên ngốc.
Trần Hạo nhìn, mặt không biểu tình.
Có một số quỷ vật, khi còn sống cũng không phải người tốt, sau khi chết càng không đổi, quỷ như vậy, hồn phi phách tán cũng đáng đời.
Quay người vào trong tiệm, Trần Hạo vẫn coi như không có việc gì chuẩn bị bữa sáng cho mèo mun.
Vốn cho rằng việc này xảy ra, có lẽ sẽ khiến những quỷ vật khác sợ hãi, phải quan sát một khoảng thời gian.
Nhưng không lâu lắm, lại có quỷ vật tiến vào trong tiệm, hơn nữa còn không ít, tận ba người.
Trần Hạo gặp, cười nói:
- Các người cũng muốn hoàn thành tử nguyện?
Ba quỷ vật đều gật đầu, chờ mong nhìn Trần Hạo.
Trần Hạo nói:
- Đầu tiên tôi nói rõ trước, ở đây không phải ước nguyện nào tôi cũng giúp, trước đó có một tên gia hỏa không cần mặt mũi, tôi không giúp còn dám trách tôi, tôi đã trừng phạt nó, cho nên các người phải nghĩ kỹ, có thể thành là thành, không thể thành thì cũng có lúc chia tay.
- Lão bản, chúng tôi đều là quỷ đứng đắn, không giống tên lưu manh Cao Quân kia, chúng tôi đều bị chết oan.
Ba quỷ vật đồng thanh nói ra, vẻ mặt ủy khuất.
Trần Hạo dò xét bọn chúng một chút.
Ba quỷ vật này rõ ràng cũng không trẻ, đều hơn bốn mươi tuổi, mặc quần áo lao động, thoạt nhìn như công nhân thi công con đường hoặc là nhân viên nhà máy.
Trần Hạo nói:
- Nói đi, các người có ước nguyện gì?
Ba quỷ vật nhìn nhau một cái, một quỷ vật trong đó mở miệng nói:
- Chúng tôi đều bị lệ quỷ hại chết, nhưng cái chết của lệ quỷ kia không liên quan đến chúng tôi.
Quỷ hại người?
Lông mày Trần Hạo khẽ nhíu lại, nói:
- Nói rõ ràng một chút.
Sau đó ba quỷ hồn thay nhau nói về nguyên nhân cái chết của bọn họ.
Ba quỷ hồn này đúng như Trần Hạo đoán, đều là nhân viên thi công đường, nửa năm trước ba người theo chỉ đạo của công ty, tu sửa một con đường ở vùng ngoại thành.
Lúc đầu đều bố trí cảnh báo, còn làm chướng ngại, thế nhưng có người không tin, cứ đi qua khu vực đang thi công, không chỉ thế người này còn đi xe máy.
Kết quả kẻ cưỡi motor này gặp phải đoạn đường bị khoan cắt tạo thành lỗ hổng, bởi vì y đi quá nhanh, không dừng xe được, nên bị ngã đụng đầu vào đường cái, cả người y bị bắn ra xa mười mấy mét, chết ngay tại chỗ.