Vốn chính là kẻ đó tự tìm đường chết, chết cũng chết vô ích, cảnh sát đến điều tra hiện trường, cũng không truy cứu trách nhiệm của ai.
Thế nhưng không ai ngờ, kẻ lái xe bị chết tại chỗ kia, sau khi chết lại hóa thành lệ quỷ, quay lại trả thù nhân viên thi công đường, hại chết toàn bộ mấy người.
Việc này thực quá đáng, nhân viên thi công thấy vô cùng uất ức, nhưng sau khi chết bọn họ chỉ là âm hồn phổ thông, căn bản đánh không lại lệ quỷ kia, thậm chí chỉ có thể dựa vào Linh Huyễn Phố để nhận lấy che chở, nếu bị lệ quỷ kia phát hiện, ngay cả hồn phách cũng khó giữ được.
Sau khi nói xong, một trong ba quỷ hồn nhìn Trần Hạo nói:
- Chúng tôi cũng không cần gì khác, chỉ cầu một cái công đạo thôi, nó dựa vào cái gì mà hại chết chúng tôi? Cầu lão bản làm chủ cho chúng tôi.
Ding: Quỷ Vương Minh, Lưu Đông, Bách Hiểu Lâm uổng mạng, oan hồn một năm hai tháng, hoàn thành tử nguyện, ban thưởng ba năm đạo hạnh.
Nhiệm vụ của hệ thống cũng theo đó mà tới, hơn nữa ban thưởng có chút phong phú.
Sau khi Trần Hạo nhận được nhiệm vụ, gật đầu nói:
- Nói như vậy, thật sự là các người chết oan, nhưng có chút kỳ quái, tên kia đột tử, vốn chỉ là âm hồn phổ thông, sao nó lại biến thành lệ quỷ?
Một trong ba quỷ hồn khổ sở nói:
- Lão bản, chuyện này thì chúng tôi không biết, nhưng nó có thể hiện thân ở trước mặt chúng tôi, hơn nữa trong tay nó có một vật rất đáng sợ, sau khi đánh lên người chúng tôi, chúng tôi trực tiếp chết, muốn chạy cũng không chạy thoát. Sau khi chết chúng tôi cũng gặp lại nó một lần, vốn chúng tôi có năm người, nhưng lúc đó nó lại lấy ra vật đáng sợ kia, đánh hai đồng bạn của chúng tôi hồn phi phách tán, ba người chúng tôi cũng là nhanh chân chạy thoát, nếu không cũng đã hồn phi phách tán.
Lông mày Trần Hạo cau lại.
Người sau khi chết, nhanh chóng chuyển thành lệ quỷ, hơn nữa còn có binh khí.
Trong chuyện này khẳng định có vấn đề.
Trần Hạo như có điều suy nghĩ, nhìn về phía ba quỷ hồn:
- Như vậy đi, tôi cùng các người đi một chuyến đến nơi đã xảy ra chuyện để nhìn một chút, nếu như tìm không thấy gì, sẽ nghĩ biện pháp khác.
Ba quỷ hồn vô cùng vui mừng, liên tục nói cám ơn.
Sau đó chờ mèo mun ăn bữa sáng xong, Trần Hạo thu ba quỷ hồn vào, sau đó mang theo mèo mun và gà ngốc rời khỏi Linh Huyễn Phố.
Trần Hạo lái xe dưới sự chỉ đường của ba quỷ hồn, rời đi Ung Ninh, đi ra vùng ngoại thành.
Đây là một con đường rất phổ thông, nhìn rất cũ kỹ, nhiều chỗ có vết tích tu sửa.
Khi đến nơi xảy ra chuyện, Trần Hạo phát hiện cách đường mấy chục mét có một dòng sông khá rộng, khoảng hơn mười mét, quanh co uốn khúc, không nhìn thấy điểm cuối.
Dùng Âm Dương Nhãn chú ý xung quanh, Trần Hạo phát hiện trong lòng sông có âm hồn ẩn núp.
Chỉ có điều âm hồn kia nhìn rất yếu, không phải lệ quỷ mình muốn tìm.
Nhưng mà chỗ này ngoại trừ âm hồn ra, cũng không còn vật gì kì lạ khác, ngay cả khí tức âm sát cũng vô cùng ít ỏi.
Chuyện này không đúng.
Cho dù là quỷ do đột tử, nếu như không có kỳ ngộ, muốn chuyển thành lệ quỷ cũng không phải là một chuyện đơn giản.
Gia hỏa này làm thế nào mà có thể chuyển được?
Trong lòng nghi hoặc, Trần Hạo đi xung quanh bốn phía, nhưng vẫn không phát hiện được gì.
Nghĩ một chút, Trần Hạo quay người bước về phía âm hồn ẩn núp dưới lòng sông.
Chỗ âm hồn ẩn núp cách mép nước bốn năm mét, Trần Hạo ngồi xổm xuống, đặt bàn tay vào trong nước, điều động pháp lực lan ra.
Âm hồn ẩn núp kia dường như cảm giác được, khẽ nhúc nhích muốn tránh né vào sâu trong lòng sông.
Nhưng pháp lực của Trần Hạo sau khi tiếp xúc với âm hồn, đã trực tiếp bao lấy nó, sau đó âm hồn liền biến mất, bị Trần Hạo thu vào trong Tụ Lý Càn Khôn.
Quay người rời đi, trở lại trên xe, Trần Hạo lái xe rời đi.
Xe chạy bon bon tới một bóng cây, sau khi dừng xe, Trần Hạo khẽ phất tay, một đoàn hồn quang bay ra.
Hồn quang sợ hãi, nó nhấc chân lên muốn chạy.
Trần Hạo cười nói:
- Hiện tại là ban ngày, ông mà chạy ra ngoài sẽ biến mất.
Hồn quang dừng lại.
Trần Hạo tiếp tục nói:
- Ông không cần sợ, tôi không phải đến bắt ông, chỉ là có chút chuyện muốn hỏi.
Hồn quang chần chờ một chút, sau đó âm khí khuếch tán, hóa thành một thân ảnh, lại là một quỷ hồn mập mạp hơn ba mươi tuổi.
- Đại sư, ngài muốn hỏi chuyện gì?
Mập mạp sợ hãi mở miệng hỏi.
Trần Hạo nói:
- Ông chết bao lâu rồi?
Mập mạp nói:
- Hơn ba năm.
- Chết như thế nào?
- Chuyện này. . . tôi không muốn nói.
Trần Hạo:
- . . .
Chết còn có cái gì khó mở miệng sao? Hay là ngươi chết rất chướng tai gai mắt?
Trần Hạo nói:
- Được rồi, ông đã chết lâu như vậy, hẳn trước đó ông cũng thấy tai nạn xe cộ cách ông không xa chứ, có một người đi xe gắn máy đột tử ở đó, ông có biết bây giờ nó ở nơi nào không?
Mập mạp tựa như nhớ ra cái gì, trong mắt hiện lên vẻ e ngại, yếu ớt nói:
- Đại sư, tôi không biết gì hết, ngài thả tôi đi có được không?
Trần Hạo sững sờ.
Sợ hãi như vậy? Tôi chỉ hỏi một chút mà? Chẳng lẽ lệ quỷ kia lợi hại đến vậy?
- Xem ra ông biết không ít đâu, thật sự không nói sao?
Trần Hạo lộ ra một nụ cười ý vị bất tường, ánh mắt âm u nhìn mập mạp.
Mập mạp giật nảy mình, tội nghiệp nói:
- Đại sư, tôi thật sự không dám nói, lệ quỷ kia có người nuôi.
- Nuôi?
Lông mày Trần Hạo nhíu lại, hỏi:
- Ông không cần sợ, nói cho tôi, tôi sẽ không để lộ ra là ông nói, hơn nữa lệ quỷ kia ở gần chỗ của ông, nói không chừng một ngày nào đó sẽ gặp phải, ông không sợ sao?
Mập mạp trầm mặc, vẫn không nói gì.
Trần Hạo nói:
- Nếu không thì thế này đi, ông nói cho tôi, tôi giúp ông đi đầu thai, như thế cho dù có người biết là ông nói cũng không làm gì được ông.
- Cậu có thể giúp tôi đầu thai?
Mập mạp trừng to mắt.
Trần Hạo cười nói:
- Việc này thì có gì khó, quỷ hồn sở dĩ không được đầu thai, chính là trong lòng có chấp niệm, nếu như ông nói ra chấp niệm của mình, tôi giúp ông loại bỏ, thì ông có thể đầu thai chuyển thế, một lần nữa làm người.
Mập mạp đại hỉ:
- Nếu như cậu có thể giúp tôi đầu thai, vậy chuyện gì tôi cũng nói cho cậu.
Trần Hạo nói:
- Vậy chấp niệm của ông là gì?
Mập mạp nói:
- Tôi muốn giải đặc biệt xổ số.
Ding: Quỷ chết chìm Chu Nguyên Vũ, âm hồn ba năm năm tháng, hoàn thành tử nguyện, ban thưởng năm năm đạo hạnh.
Trần Hạo:
- . . .
Mập mạp nói xong cũng có chút ngượng ngùng:
- Đại sư đừng cười tôi, đây quả thật là chấp niệm của tôi, chính bởi vì tôi không có tiền, cho nên mới bị các cô gái cự tuyệt, sau đó tôi mỗi ngày đều kiên trì mua xổ số, hi vọng giàu sau một đêm, thế nhưng có trúng thì nhiều nhất cũng chỉ có mười đồng tiền, cho đến một ngày tôi trúng ba ngàn, sau khi nhận về tôi liền muốn đi cái kia, thế nhưng ban đêm quá tối, tôi không cẩn thận từ cầu Kim Cương rơi xuống, bị chết đuối, thi thể trôi đến bên này, đến bây giờ cũng không ai tìm tới tôi.
Trần Hạo dở khóc dở cười.
Mẹ nó, lại cho mình gặp một kẻ có tử nguyện khó giải sao?
Giải đặc biệt xổ số? Ha ha, cái này khác gì đất nước vùng dậy? Còn ban thưởng năm năm đạo hạnh, hệ thống thật đáng hận.
Nhìn mập mạp, Trần Hạo bất đắc dĩ nói:
- Tôi nói lão huynh à, chấp niệm này của anh có chút hiếm thấy đấy, anh nói anh đã chết như thế rồi, coi như có thể trúng giải đặc biệt thì làm được cái gì?
Mập mạp nói:
- Tất nhiên là dùng được, tôi còn có một em trai, nó cũng giống như tôi, cũng béo, cũng không có tiền, còn chưa kết hôn nữa.
Trần Hạo:
- . . .
- Nếu là như vậy, thì chỉ cần có một ngàn vạn là được rồi, cũng không cần thiết phải trúng xổ số a?
Trong lòng Trần Hạo khẽ động, mở miệng hỏi.
Mập mạp ngẩn người, nói:
- Thế nhưng mà ai cho tôi một ngàn vạn? Đây không phải là ngốc à?
Trần Hạo không chút do dự nói:
- Tôi cho.
Một ngàn vạn mặc dù nhiều, nhưng có thể so với năm năm đạo hạnh sao? Nếu như đạo hạnh có thể dùng tiền để mua, Trần Hạo nguyện ý trên người không có đồng nào.
Mập mạp mắt trợn tròn, không dám tin tưởng hỏi:
- Đại sư, cậu đừng gạt tôi, đó là một ngàn vạn, không phải một ngàn đồng.
Trần Hạo tức giận:
- Một ngàn vạn rất nhiều sao? Đó là do nghèo khó hạn chế sức tưởng tượng của anh.
Mập mạp:
- . . .
- Không cần nói nhảm, nói anh có đồng ý hay không?
Trần Hạo quả quyết hỏi.
Mập mạp nói:
- Đương nhiên đồng ý, chỉ cần cậu cho, tôi đã rất hài lòng.
Trần Hạo cười, hỏi:
- Vậy được, anh biết số tài khoản của em trai anh hoặc là người nhà anh không? Bây giờ tôi sẽ đi ngân hàng chuyển cho y.
Mập mạp ngạc nhiên nhìn Trần Hạo.
Vị đại sư thật sự có tiền a, một ngàn vạn nói cho là cho.
Nhưng chỉ cần có tiền là được.
Sau đó Trần Hạo lái xe, đi tới ngân hàng gần đó, ngay trước mặt mập mạp chuyển một ngàn vạn vào thẻ cho em trai y. Cũng may thẻ của Trần Hạo không phải thẻ bình thường, chuyển khoản không hạn chế, trực tiếp gửi đi.
Sau đó Trần Hạo cùng mập mạp bàn bạc một chút, tìm một chỗ không người, lấy điện thoại di động ra đưa cho mập mạp, để y trò chuyện với người nhà.
Dù sao vô duyên vô cớ có một ngàn vạn, người bình thường thật sự không dám lấy dùng.
Điện thoại kết nối, dưới sự giúp đỡ của Trần Hạo, mập mạp hàn huyên trò chuyện với người nhà y một lúc.
Y nói mình bây giờ đang ở Nam Phi, tham gia một đội lính đánh thuê, bởi vì chiến công tích lũy, kiếm được không ít tiền, đây là gửi về nhà, muốn em trai chăm sóc tốt cho người nhà, mình định cư ở Nam Phi...
Mập mạp cũng không nhiều lời, sợ lộ tẩy.
Chờ sau khi cúp điện thoại, mập mạp cảm kích nhìn Trần Hạo nói:
- Cám ơn đại sư, nếu không có cậu, tôi sợ là mãi mãi cũng không hoàn thành được mộng tưởng.
Ding: Quỷ chết chìm Chu Nguyên Vũ, âm hồn ba năm năm tháng, hoàn thành tử nguyện, ban thưởng năm năm đạo hạnh.
Nghe được tiếng thông báo từ hệ thống, cảm nhận được đạo hạnh gia tăng, trong lòng Trần Hạo đắc ý.
Còn tưởng rằng một tử nguyện khó giải, không ngờ đó lại là nhiệm vụ phúc lợi, chậc chậc, quả nhiên nhiệm vụ hệ thống không thể lý giải, có lúc chỉ cần thay đổi cách suy nghĩ, khó khăn cũng sẽ trở nên đơn giản.
Tâm tình Trần Hạo rất tốt, nhìn mập mạp cười nói:
- Đây chỉ là một cuộc giao dịch, anh hài lòng, tôi cũng mãn ý. Hiện tại anh có thể nói cho tôi tình huống của lệ quỷ kia không?
Mập mạp gật đầu nói:
- Hồn phách của người kia là do Triệu Bán Tiên lấy đi, từ quỷ hồn khác tôi biết được tin tức, Triệu Bán Tiên là một người rất lợi hại, y nuôi hai quỷ hồn, một con là hung quỷ không đầu, một con là nữ quỷ khâu vá, ở vùng này, tất cả quỷ hồn đều sợ y.
Trần Hạo trợn to mắt.
CMN, Triệu Bán Tiên! Đó không phải là người coi bói cho Tần Mục sao? Tên này lợi hại như vậy?
- Anh biết Triệu Bán Tiên ở chỗ nào không?
Trần Hạo hỏi.
Mập mạp nói:
- Y ở Ô Phong trấn, thỉnh thoảng y sẽ đến Ung Ninh, lúc nào cũng giả dạng thành một thầy bói đoán mệnh, nhưng từ khi Triệu Bán Tiên thu hồn phách của người kia, đã gần một năm tôi không nhìn thấy y xuất hiện ở đây.
Trần Hạo gật đầu:
- Thế à, cám ơn anh, những tin tức này rất đầy đủ. Uhm, hiện tại chấp niệm của anh đã không còn, anh có thể đi đầu thai, chúc anh kiếp sau sẽ đầu thai vào một gia đình tốt.
Mập mạp nhếch miệng cười một tiếng, cảm kích nói:
- Cảm ơn đại sư, ngài phải cẩn thận, Triệu Bán Tiên kia rất đáng sợ, ở Ung Ninh vốn có không ít quỷ, nhưng sau khi tiếp xúc với y, những con quỷ này không lâu sau liền hồn phi phách tán.
Nói xong, trên thân mập mạp hiện lên bạch quang, chậm rãi tán đi.
Trong lòng Trần Hạo lại hơi động.
Tiếp xúc không lâu, liền bị hồn phi phách tán?
Tần Mục có vẻ cũng là như vậy.
Con hàng này không phải là một tên Thiên Sát Cô Tinh đấy chứ!