Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 468 - Chương 469: Câu Hồn Trảm Mệnh

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 469: Câu hồn trảm mệnh

Hệ thống: Nhiệm vụ chi nhánh mở ra, quỷ Chu Chí Cường đột tử, làm người có nhiều công đức, Âm thần chi thuộc, túc chủ có nguyện tiêu hao năm năm đạo hạnh, tạo nên Âm thần chi thể cho người này.

Đột nhiên hệ thống lên tiếng khiến Trần Hạo kinh ngạc đến ngây người.

Chu Chí Cường có công đức! Đây tuyệt đối là do hắn cả đời làm việc thiện, tích đức vô số mới có thể đạt được!

Nhưng nhiệm vụ này có ý gì? Mà muốn ta tiêu hao đạo hạnh, hơn nữa lập tức mất đến năm năm, tăng thêm một năm trước đó, chính là sáu năm.

Tiêu hao nhiều đạo hạnh như vậy để giúp một quỷ vật không thân đạt được Âm thần chi vị, cuộc làm ăn này có lời hay không?

Tâm tư Trần Hạo bách chuyển.

Sau khi hệ thống thăng cấp, Trần Hạo không thể hiểu rõ được, cũng không biết nhiệm vụ chi nhánh này, cuối cùng sẽ làm được gì.

Ánh mắt nhìn về phía hồn phách mờ đang nhạt dần của Chu Chí Cường, hồn phách của hắn đã suy yếu tới cực điểm, nếu như không phải có sợi kim quang kia hộ vệ, có lẽ đã sớm hồn phi phách tán.

Trầm ngâm một lát, Trần Hạo cắn răng, lựa chọn đồng ý.

Chu Chí Cường có công đức, lúc còn sống chính là một người tốt, là người tốt thì sẽ có hảo báo, Trần Hạo thực sự không đành lòng nhìn hắn hồn phi phách tán.

Hơn nữa hệ thống đã ban bố nhiệm vụ, khẳng định không phải là không có lý do, thật vất vả mới gặp được một quỷ vật có công đức có thể kích phát nhiệm vụ, nhất định phải thử một lần.

Khi Trần Hạo đồng ý, đạo hạnh của hắn lập tức bị khấu trừ năm năm, sau đó hồn thể của Chu Chí Cường đang mờ nhạt lập tức chuyển thành thực thể, đồng thời trên người thoáng có một bộ quan phục cổ đại.

Hệ thống: Quỷ Chu Chí Cường đột tử, oán linh ba ngày, phong thần thành công, ban thưởng cho túc chủ một lần câu hồn trảm mệnh.

Tiếng thông báo vừa qua đi, một tin tức hiện lên trong đầu Trần Hạo.

Tin tức này rất ít, Trần Hạo không để ý thu lấy.

Nhưng sau khi nhìn thấy tin tức, Trần Hạo lại hít một hơi lãnh khí.

Câu hồn trảm mệnh này, quá bá đạo, quả thực chính là phản kích lúc nguy hiểm cận kề, bảo mệnh phòng thân thượng thừa!

Trong tin tức có nhắc nhở, câu hồn trảm mệnh là Sinh Tử Bộ một lần hư hóa chi lực, lợi dụng lực lượng này, chỉ cần chọn trúng một người, là có thể thi pháp câu hồn, rút hết tuổi thọ.

Trừ phi người này đã đạt đến Tiên Thiên cảnh giới, có vô thượng thần thông hộ thể, nếu không thì không có ai có thể chống lại câu hồn trảm mệnh.

Đương nhiên, muốn thi triển câu hồn trảm mệnh, thì phải biết tên thật mới được. Hơn nữa Trần Hạo chỉ có một lần cơ hội.

Nhưng cho dù là vậy, tâm tình Trần Hạo cũng rất vui vẻ.

Đạo hạnh không có thì có thể làm nhiệm vụ để bù lại.

Nhưng loại này bảo mệnh thần thông như thế này lại chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu.

Nhất là bây giờ, Trần Hạo đã đắc tội với không ít đại boss, có thần thông này, hắn có thể bảo đảm xử được một kẻ trong đó.

Dù sao hiện tại ở nhân gian không có tu sĩ nào có thể đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, dù là có thực lực có thể so với cảnh giới Tiên Thiên, nhưng cảnh giới thì không đến, thì nhất định là không đỡ được.

Trao đổi lần này, không lỗ.

Lúc này, Chu Chí Cường đã khôi phục như cũ, rõ ràng hắn cũng đã nhận được tin tức, nhìn Trần Hạo, trên mặt lộ ra vẻ cảm kích, sau đó hắn xoay người hướng tới Trần Hạo thi lễ một cái, sau đó mới quay người biến mất không thấy gì nữa.

Sau khi Chu Chí Cường rời đi, Trần Hạo nhìn về phía tên lùn phệ hồn.

Ân, thân thể phệ hồn đã mờ nhạt dần biến thành trong suốt, Âm Sát chi khí cũng không còn, căn bản là không thể cứu nổi.

Trần Hạo nói: "Tiểu Hắc, cho ngươi."

Đôi mắt mèo đen sáng lên, há miệng khẽ hút, phệ hồn liền hóa thành một tia âm khí bị hút vào trong miệng của nó, tiếng nhai ken két vang lên.

Vương Minh Phong thấy thế, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng, mở miệng nói: "Trần Hạo, ngươi làm như thế, Hồng Vân tiên tử sẽ không bỏ qua đâu."

Trần Hạo cười nói: "Chỉ cần nàng cảm thấy có lý thì cứ tới tìm ta." Nói xong Trần Hạo vẫy tay với miêu đen và gà trống một cái, cất bước rời đi, khiến Vương Minh Phong nghiến răng nghiến lợi, nhưng không dám làm gì.

Thực lực của Trần Hạo, vượt qua tưởng tượng của bộ môn thống kê, hắn không có sức để có thể đắc tội được.

Nhất là tuổi tác và tu vi hợp của Trần Hạo hợp lại cùng nhau, thì tương lai của hắn quả thực không thể đoán được.

Dạng người này, đối với Đạo môn thì đó chính là bảo bối, mặc dù trước mắt không có người nào nói gì, thế nhưng nếu thật sự có hành vi nhằm vào hắn, chỉ sợ Đạo môn là kẻ thứ nhất không đáp ứng.

Có cơ hội tiếp cận đến Tiên Thiên, đồng thời đột phá cảnh giới Tiên Thiên, Đạo môn quá tò mò mong chờ, tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào đến phá hủy hi vọng này.

Trần Hạo lái xe rời đi, rất nhanh đã đi xa.

Trên xe, tuổi trẻ quỷ nhìn mèo đen, lại nhìn gà trống, sau đó nhìn về phía Trần Hạo nói: "Ca ca, ngươi không phải là tu chân giả chứ?"

Trần Hạo lườm nó một chút: "Có vấn đề gì không?"

Tuổi trẻ quỷ kinh hỉ nói: "Thật là như thế à, quá ngoài ý muốn, không nghĩ tới trên thế giới thật sự có tu chân giả, lợi hại, quá lợi hại."

Trần Hạo cười nói: "Ta nói phản ứng của ngươi cũng quá chậm rồi, ta có thể nhìn thấy ngươi, còn đi giúp quỷ hoàn thành nguyện vọng, bản lĩnh này không phải người bình thường có thể làm được mà, với phản ứng này của ngươi, khó trách chơi trò chơi cũng không vui."

Tuổi trẻ quỷ ngẩn người, gật đầu nói: "Hình như là thế, ồ, ngươi giúp đỡ quỷ thì có chỗ tốt gì sao?"

"Đây là tu hành của ta." Trần Hạo tùy ý trả lời.

Tuổi trẻ quỷ giật mình, nói: "Cảm giác không giống với thứ ta đã xem qua, xem ra các tác giả viết truyện đều không biết có tu chân giả tồn tại."

Trần Hạo cười cười không nói.

Sau đó tuổi trẻ quỷ cứ lầm bầm nói, Trần Hạo cũng mặc kệ nó, lái xe nhanh chóng đi tới trước mặt nữ quỷ chơi mạt chược vui quá mà chết.

Vừa mất đi sáu năm đạo hạnh, cũng nên làm nhiệm vụ để bù đắp lại mới được a.

Sau khi đi tới, nữ quỷ vẫn còn ngồi ở kia, miệng không ngừng lẩm bẩm.

Trần Hạo dừng xe, đi tới.

Đến bên người nữ quỷ, Trần Hạo ngồi xổm xuống, nhìn nữ quỷ.

Nữ quỷ không phản ứng gì với Trần Hạo, chỉ ngồi ở đó lẩm bẩm, thần sắc nhìn có vẻ hoảng hốt.

Trần Hạo dò xét một lát, đưa tay vỗ vỗ vai nữ quỷ.

Lúc này nữ quỷ mới hoàn hồn, nhìn thấy Trần Hạo rồi khẽ ngẩn người.

"Ngươi là ai?"

Vẻ mặtTrần Hạo không chút thay đổi nói: "Ta là quỷ sai."

Nữ quỷ giật mình, nhảy dựng lên, cảnh giác nhìn Trần Hạo.

"Ngươi, ngươi muốn làm gì?"

Trần Hạo nói: "Tuổi thọ của ngươi đã hết, vì sao ngươi không đi đầu thai?"

Nữ quỷ ủy khuất nói: "Ta không cam tâm, thật vất vả mới hồ đẹp một lần, kết quả ta kích động quá độ, rồi chết, mấy tên khốn kiếp kia nói ta không có chứng cứ, lừa dối bọn hắn, cũng không bồi thường tiền, quá ghê tởm."

Trần Hạo nói: "Chỉ vì một chút tiền, mà ngươi không đi đầu thai?"

Nữ quỷ nói: "Vậy, vậy ta phải làm sao, ta không cam tâm."

Trần Hạo nói: "Từ chối đi đầu thai là không được, sinh tử luân hồi, đây là thiên luật, như vậy đi, ngươi không phải muốn đòi tiền sao, nếu như ta đưa cho ngươi, thì ngươi cứ an tâm đi đầu thai nhé? Có được không?"

Nữ quỷ vội vàng nói: "Ta không muốn tiền âm phủ."

Trần Hạo chán nản: "Ta cho ngươi tiền thật của người sống, nhưng mà cho ngươi thì ngươi cũng không dùng đến, nếu không, ta đưa cho người nhà ngươi thì thế nào?"

Nữ quỷ lắc đầu: "Không được, người nhà ta toàn là ma quỷ, cả một đời đều không đối tốt với ta, dựa vào cái gì mà đưa tiền cho hắn, còn có con gái không biết xấu hổ của ta, ta bán nhà để lấy tiền cho nàng xuất ngoại, kết quả nàng gả cho người nước ngoài rồi không trở lại, ta chết đi lâu như vậy nàng cũng không về gặp người, không có chút hiếu nào."

Nói xong, nữ quỷ chờ mong nhìn Trần Hạo: "Quỷ sai đại ca, tiền này và tiền ta tích cóp có thể nhờ ngươi giữ giúp, chờ ta đầu thai rồi ngươi lại đưa cho ta? Ừ, ta có thể không cần lấy lãi."

Hệ thống: quỷ Dương Cúc Hoa vui chết, bảy tháng âm hồn, hoàn thành tử nguyện, ban thưởng một năm đạo hạnh.

Bình Luận (0)
Comment