Gà trống nghe thấy thế vô cùng kinh ngạc, sau một lúc mới nói: "Nghe thật phức tạp! Vậy bây giờ chúng ta làm gì?"
Trần Hạo cười nói: "Đây chính là mấu chốt, có lẽ nàng không thèm để ý ta, nhưng, nàng khẳng định để ý đến ngươi, bởi vì ngươi là khắc tinh của nàng, ngươi còn ở đây thì nàng sẽ không an lòng. Đặc biệt là hiện tại đã bại lộ chuyển sinh cổ, nàng chỉ có thể lựa chọn chuyển sinh, tuyệt không cho phép chúng ta phá hư, ngươi nói đúng không, Hứa Thiên Mỹ."
Một câu cuối cùng nói ra, Trần Hạo trực tiếp từ cửa sổ xe nhảy ra ngoài, nhảy đến mấy mét bên ngoài, sau đó tay bắt pháp quyết, một đạo pháp quang phá không bắn ra.
Pháp quang lướt qua, một hư ảnh hiện lên, là một nữ nhân hơn ba mươi tuổi.
Dáng vẻ của nữ nhân này giống Doanh Doanh đến mấy phần .
Tuỳ tiện tránh thoát pháp quang, nữ nhân cười hì hì một tiếng: "Thật sự khiến ta phải lau mắt mà nhìn, ngươi lại có thể nhìn rõ ràng như thế."
Trần Hạo lạnh nhạt nói: "Không phải ta nhìn rõ ràng, là ngươi diễn xuất quá kém."
Nữ nhân từ chối cho ý kiến mà nói: "Thực ra ta rất hiếu kì, giữa ta và ngươi chưa từng gặp nhau? Vì sao ngươi nói ta là kẻ thù của ngươi?"
Trần Hạo nói: "Rất đơn giản, hang ổ của ngươi ở Hàng Châu bị ta phá, ngươi không ghi hận trong lòng?"
Hứa Thiên Mỹ sững sờ, rồi cười nói: "Ngươi nói chỗ kia à, đó chỉ là hiểu lầm, ngươi nói chõ đó là hang ổ của ta, trên thực tế là ta thiếu một chút đồ vật, tiện tay tìm một kẻ làm việc cho ta mà thôi, trước đó vật ta muốn đã lấy đượ, những kẻ thay ta làm việc cũng không còn giá trị, ngươi thích làm thế nào cũng được."
Nói rồi Hứa Thiên Mỹ lại nói: "Nếu như ta không ngại việc đó, hiện tại ngươi có phải sẽ không ngăn cản ta nữa?"
Trần Hạo cười: "Ta nói sẽ không, ngươi tin không?"
Hứa Thiên Mỹ nói: "Tin."
"Vậy thì tốt, như vậy thì cáo từ, bái bai." Trần Hạo phất tay, xoay người rời đi.
Đúng lúc này, thân ảnh Hứa Thiên Mỹ lại lóe lên, tới sau lưng Trần Hạo, vẻ mặt dữ tợn vươn tay về phía cổ của Trần Hạo muốn trảo một nhát.
Thế nhưng một trảo này trảo xuống, thân ảnh Trần Hạo lại lập tức nổ tung.
"Ngu xuẩn, ở đây này."
Một thanh âm từ trên không truyền xuống, sau đó kiếm quang chói mắt lóe lên, Hứa Thiên Mỹ bị một kiếm chém thành hai, sau đó phanh một tiếng, Hứa Thiên Mỹ cũng biến mất, thay vào đó là một con tiểu trùng bị phanh thây rơi xuống mặt đất.
Trần Hạo cũng không kinh ngạc, thu hồi Hiên Viên đời thứ hai, nói với mèo đen và gà trống đã xuống xe: "Tiểu Hắc tiểu Hoàng, chuẩn bị tấn công."
Hai tiểu yêu chạy chậm tới, đầu tiên gà trống nhìn thoáng qua côn trùng đã chết kia, lúc này mới nói: "Hạo ca, nữ nhân này dùng cổ đã đến cấp bậc này, nhìn có vẻ khó đối phó."
Trần Hạo nói: "Nếu dễ đối phó còn đến phiên chúng ta? Chuyển sinh cổ của Miêu Cương, cũng không phải chuyển sinh một lần như nàng nói, chuyển sinh cổ là loại một trong những loại cổ trùng cấp cao nhất trong cổ đạo, cũng giống như Tiên Thiên trong Đạo gia chúng ta, là thứ mà hắc vu sư luôn tha thiết truy cầu, ta đọc ghi chép bên trong đạo quyển biết được chuyển sinh cổ mạnh nhất có thể chuyển sinh chín lần, sau chín lần chuyển sinh sẽ như thế nào thì không rõ ràng, bởi vì từ trước tới nay hắc vu sư mạnh nhất cũng chỉ chuyển sinh năm lần, sau đó bởi vì không còn lực để tế tự, nhận phải phản phệ. Động tĩnh bây giờ cho thấy đây là lần thứ hai Hứa Thiên Mỹ chuyển sinh, cho nên nhu cầu gấp mười lần đầu tiên."
Nói đến đây, Trần Hạo dừng một chút, cười nói: "Nhưng lần thứ hai cũng khó gấp mười so với lần thứ nhất, chỉ cần tìm được nơi ẩn thân của chuyển sinh cổ, là có thể phá hư việc chuyển sinh của nó, đến lúc đó, loại nghịch thiên luân hồi, đoạt xá thân thể người khác này, sẽ gặp trừng phạt đáng sợ nhất."
Gà trống vội vàng nói: "Cần ta làm gì?"
Trần Hạo nói: "Cái này còn phải hỏi sao? Trực tiếp đi tìm chuyển sinh cổ, ăn nó đi, như thế thì vạn sự Đại Cát."
Gà trống ngẫm lại thấy cũng đúng, nói: "Vậy chúng ta đi vào đi, chờ lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể đại triển thân thủ, gà gia lần này... Ngọa tào!"
Lời còn chưa nói xong, đột nhiên gà trống xù lông, lắc cánh một cái, bay lên.
Sau đó một tiếng ầm vang, ở chỗ gà trống vừa đứng, xuất hiện một lỗ nhỏ.
Trần Hạo thấy thế vô cùng sợ hãi, vội vàng núp sau một mặt tường, sắc mặt khó coi nói: "Đây là súng ngắm! Mẹ nó, Hứa Thiên Mỹ kia còn có thuộc hạ ở đây?"
Gà trống đang muốn mở miệng, đột nhiên lại lắc cánh một lần nữa, rồi bay đi, sau đó ở nơi nó tránh né, bị một viên đạn bắn thủng.
Gà trống nổi giận: "Ngọa tào, chỉ mình ngươi có súng đúng không! Gà đại gia ta cũng có."
Nói xong, gà trống liền muốn biến thân.
Trần Hạo vội vàng nói: "Tiểu Hoàng, đừng bị loạn tiết tấu, chúng đang muốn kéo dài thời gian với chúng ta, không để chúng ta phá hư chuyển sinh cổ, hiện tại ta phân công, tiểu Hắc, ngươi đi giải quyết tay súng bắn tỉa này, tiểu Hoàng, ngươi đi tìm chuyển sinh cổ, ta chính diện xông vào hấp dẫn chú ý."
Gà trống nghĩ một chút, hung tợn nói: "Được, ta đi tìm chuyển sinh cổ, hừ, không có kẻ nào dám khi dễ gà gia mà còn có thể chạy trốn được."
Sau đó, cả nhóm liền tản ra, Trần Hạo và gà trống phóng tới chợ đen, mà mèo đen lại hòa vào bóng đêm.
Bên này vừa thoáng động, trong nháy mắt đã bị tay súng bắn tỉa phát hiện, sau đó hắn bắt đầu ngắm bắn Trần Hạo và gà trống.
Nhưng chẳng qua chỉ là một tay bắn tỉa phàm tục, sao có thể theo kịp biến hóa của Trần Hạo khi dùng Thiên Cương bộ.
Không nói đến Trần Hạo, ngay cả gà trống chỉ cần khẽ nhảy nhót, thì tay bắn tỉa kia đã không có cách nào khóa chặt.
Trong khoảnh khắc, Trần Hạo và gà trống đã chạy vào chợ đen.
Lúc này, một người trốn trên một mái nhà khác âm thầm chửi thề một tiếng, nhanh chóng thu lại súng ngắm, muốn rời đi.
Nhưng rất nhanh, động tác của hắn dừng lại, khi hắn quay người nhìn lại, đã thấy một con mèo to lớn đứng ở phía sau, một đôi mắt xanh biếc nhìn hắn chằm chằm.
Sau khi tiến vào chợ đen, Trần Hạo lập tức cảm nhận được một loại cảm giác khó chịu, đầu óc choáng váng, tâm trạng buồn phiền, buồn ngủ, toàn thân không được tự nhiên, đây là cổ độc!
Trong lòng hơi động, Trần Hạo nhanh chóng lấy đạo bào ra, mặc vào người, trên đạo bào lưu động quang trạch, sau khi khoác đạo bào vào, cảm giác khó chịu kia đã biến mất.
Còn có thể tránh độc! Không hổ là da của Bạch Lộ.
Trần Hạo tự hài lòng một phen, sau đó khi hắn muốn tiếp tục tiến lên, đã nghe được một tiếng ngọa tào của gà trống vừa tách ra.
Quay người nhìn lại, hai mắt Trần Hạo trừng to.
Chỉ thấy mấy người không biết từ nơi nào hiện lên, tay cầm một tấm lưới, vây quanh gà trống. Sau đó những người này nhanh chóng chạy tới một thông đạo.
Mẹ nó, chuẩn bị thật đầy đủ, cái này chính là để đối phó với gà trống đây!
Nhưng mà đây không phải là chợ đen Quảng Lăng sao? Từ lúc nào mà Hứa Thiên Mỹ có thể xâm nhập sâu như vậy!
Trong lòng nghi hoặc, dưới chân Trần Hạo lại không hề chậm lại, trực tiếp đuổi theo.
Không đợi Trần Hạo đuổi kịp, một đồ vật từ phía trước đã bay tới.
Trần Hạo nhìn kỹ, lại là một quả bom!
Hừ lạnh một tiếng, ngón tay khẽ điểm, một đạo pháp quang bắn ra, đánh trúng quả bom, trực tiếp đem bom bắn trở về. Sau đó phanh một tiếng, tiếng nổ ầm vang khiến mấy tòa nhà xung quanh đều run rẩy.
Sau đó, Trần Hạo lại đuổi theo, lại phát hiện mấy người bắt gà trống, đang vào thang máy đi lên tầng trên.
Lông mày nhăn lại, sau một thoáng suy nghĩ, Trần Hạo lại nở một cười. Sau đó Trần Hạo cảm ứng một chút, thân ảnh khẽ động, bay đi.
Lát sau, Trần Hạo đã thấy một thông đạo. Cũng nhìn thấy một người đàn ông đứng ở lối đi hộ vệ.
Người đàn ông này, chính là quản sự ở chợ đen.