Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 591 - Chương 592: Âm Linh Quá Cảnh

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 592: Âm linh quá cảnh

Dòng xe cộ đột ngột xuất hiện này toàn bộ là những chiếc xe hư hỏng, thậm chí có xe không còn bộ dáng của chiếc xe, vẫn chạy bon bon trên đường.

Trong mỗi chiếc xe đều có một hay nhiều âm linh.

Hai phái bên xe là luồng âm khí, ngăn cách âm dương thành hai phần, giống như một con đường đang được mở ra để những chiếc Linh Xa này sử dụng.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, Trần Hạo trợn mắt há mồm.

Đây là hiện tượng âm linh quá cảnh!

Nhưng mà kì quá!

Âm linh quá cảnh hay âm binh quá cảnh xuất hiện tầm 12 giờ đêm, thời điểm đó âm khí mạnh nhất.

Từ khi nào âm linh lại xuất hiện giữa gần ngày như này, hơn nữa quy mô còn lớn như thế!

Đang nhìn Trần Hạo đột nhiên thay đổi sắc mặt, mở cửa kính phất tay.

Nhưng hắn chậm một bước, một chiếc xe tải chạy qua xông thẳng vào dòng xe cộ của âm linh.

Như tảng đã được ném xuống sông, chỉ tạo chút gợn sóng rồi chìm sâu dưới nước.

Trần Hạo nhắm mắt lại, thở dài một tiếng.

Lấy đạo hạnh của hắn bây giờ hắn cũng không dám đối mặt với âm linh quá cảnh này. Nếu động tới đội quân âm linh hùng hậu như thế, hậu quả thật khó đoán.p

Mà người điều khiển chiếc xe tải kia không biết đã tạo nghiệt gì mà gặp phải âm ljnh quad cảnh!

Trần Hạo yên lặng chờ hơn một phút, đoàn xe Linh Xa cuối cùng cũng không xuất hiện thêm chiếc nào nữa. Những chiếc xe đó chạy theo con đường khác, rầm rộ đi mất.

Trần Hạo vào xe, vẻ mặt nghiêm trọng, không nói lời nào.

Tiền Tuyết Như không quan tâm hai âm hồn trước đó nữa, nhìn về hướng đoàn xe Linh Xa chạy mất, cô kinh ngạc một lúc lâu, sau đó hỏi Trần Hạo: "Đạo trưởng, chuyện gì đây? Nhiều Linh Xa xuất hiện như thế, liệu có chuyện gì sắp xày ra phải không?"

Trần Hạo buồn cười nói: "Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai? Ta không phải thần tiên, không phải cái gì cũng biết."

Nói xong, Trần Hạo khởi động xe để đi tiếp.

Trên cả đoạn đường, Trần Hạo quan sát khắp nơi, nhận thấy một số điều lạ thường.

Bất kì địa phương nào có người sinh sống hay qua lại đông đúc, kiểu gì cũng có âm hồn tồn tại.

Vậy mà bây giờ dù Trần Hạo có đi qua nghĩa trang của huyện cũng không thấy bất kì âm hồn nào.

Tình huống này khiến Trần Hạo thấy việc âm linh quá cảnh vừa rồi có liên quan với nhau.

Mang theo tâm sự, Trần Hạo tiếp tục lái xe.

Hơn một giờ sau, Trần Hạo đã tới chân núi.

Đến đây, Trần Hạo thấy trên sườn núi có một tòa kiến trúc bị rừng cây che lấp.

Đó chính là Linh Đan Môn.

Dừng xe, Trần Hạo cùng Tiền Tuyết Như leo lên núi.

Đến cổng Linh Đan Môn, Trần Hạo nhìn thấy đệ tử của đạo trưởng Tam Vị, một thiếu niên chất phác đang bày dược liệu để phơi.

"Tiền bối Trần." Thiếu niên nhìn thấy Trần Hạo, ngạc nhiên chào hỏi.

Trần Hạo cười nói: "Thầy ngươi có ở đây không?"

Thiếu niên vội vàng nói: "Thầy đang đọc sách bên trong, để ta dẫn ngài vào.."

Thiếu niên dẫn đường phía trước, Trần Hạo đi theo đằng sau, trên đoạn đường đi hắn nhìn thấy đủ loại hoa kì dị thảo, nồng nặc mùi thuốc.

Đi vào sân sau, Trần Hạo thấy một người đàn ông luống tuổi đang đeo kính lão, ngồi dưới gốc cây hoa quế, tay cầm quyển sách, đó chính là đạo trưởng Tam Vị.

Còn không có tới gần, thiếu niên liền hô: "Thầy ơi, tiền bối Trần tới."

Đạo trưởng Tam Vị ngẩng đầu nhìn lên, mỉm cười để sách xuống rồi đứng lên nói: "Trần đạo hữu, sao ngươi lại tới đây!"

Trần Hạo cười nói: "Làm hàng xóm nhiều như thế, hôm nay mới tới nhà chơi, thật có lỗi."

Đạo trưởng Tam Vị đạo trưởng nói: "Trần đạo hữu cứ nói đùa, rồng đến nhà tôm là quý hóa quá rồi."

Hỏi thăm vài câu, Trần Hạo ngồi xuống cùng đạo trưởng Tam Vị, tiếp tục nói: "Giờ mới có cơ hội gặp để cảm ơn đạo hữu về chuyện xung quanh thôn tú tài."

Đạo trưởng Tam Vị cười nói: "Có gì đâu, ta làm vì người dân thôi, ừm, ta nhớ không nhầm, vị này chính là…"

Đạo trưởng Tam Vị nhìn Tiền Tuyết Như.

Trần Hạo không dấu, gật đầu: "Chính là nàng, cô nương này cũng là dị nhân, người được hồn phách của cương thi dung hợp vào.."

Đạo trưởng Tam Vị giật mình: "Hồn phách của cương thi, kì lạ quá đi! Ta chưa nghe thấy bao giờ!"

Trần Hạo nói: "Chính xác, nhưng đạo hữu không phải lo lắng đâu, Tiền cô nương không phải người thường nhưng lại có lòng tốt. Nếu đạo hữu biết dị năng của nàng chắc còn vui hơn."

Đạo trưởng Tam Vị đáng giá Tiền Tuyết Như một lúc rồi hỏi: "Dị năng gì?"

Trần Hạo nói: "Vết thương tự lành, tay chân tái tạo lại."

"Cái gì! Cái này sao có thể!" Đạo trưởng Tam Vị kinh ngạc bật dậy.

Trần Hạo nói: "Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, ta cũng không dám tin. Chẳng qua thế giới rộng lớn, không thiếu điều lạ, cô nương đó cũng có thể làm được như vậy. Lần này ta đưa nàng ấy tới đây để nhờ đạo hữu nghiên cứu xem có tạo được đan dược gì đặc biệt không."

Đạo trưởng Tam Vị nhìn Tiền Tuyết Như với ánh mắt sáng quắc.

Trần Hạo đã nói, cả đời hắn luyện đan, nếu dụ dỗ hắn bằng thứ khác chắc chắn không được. Nhưng đối với việc nghiên cứu đan dược chính đã thành máu huyết của hắn thì lại là sự hấp dẫn lớn.

Đạo trưởng Tam Vị hoàn hồn, đưa tay ra sau lưng lấy một con dao, Trần Hạo trợn mắt hốc mồm.

Đậu đen rau muống, ông già này găm dao trong người làm gì!

Đạo trưởng Tam Vị tới trước mặt Tiền Tuyết Như, khiến Tiền Tuyết Như bị dọa lùi về sau mấy bước, cảnh giác nhìn hắn.

"Cô nương đừng sợ, ta chỉ thử nghiệm, ừ, rạch một nhát ngay đầu ngón tay thôi." Đạo trưởng Tam Vị cười nói.

Tiền Tuyết Như nhìn Trần Hạo.

Trần Hạo nói: "Để Đạo trưởng Tam Vị thử một chút, giống như đứt tay thôi, dựa vào thể chất của ngươi, một tý là khôi phục."

Tiền Tuyết Như mím môi, nhắm mắt đưa tay ra.

Đạo trưởng Tam Vị không nói thêm, cầm lấy tay rạch một vết nhỏ trên đầu ngón tay.

Máu tươi chảy ra.

Nhưng mấy giây sau, máu đã ngừng chảy, thêm giây nữa, ngón tay của Tiền Tuyết Như đã lành lại như chưa từng bị rạch ra.

Tam Vị đạo trưởng nhìn hít một hơi thật dài, con mắt như lóe sáng.

Dựa vào tốc độ lành của vết thương quả thực dọa người. Bí ẩn này đáng để nghiên cứu.

"Trần đạo hữu, ta muốn cô nương này."

Đạo trưởng Tam Vị chắc chắn nói.

Trần Hạo nói: "Vậy ngươi ở lại đây đi.À..p." Trần Hạo nhìn Tiền Tuyết Như, nghiêm túc nói: "Ta không hạn chế hoạt động của ngươi, nhưng ta hi vọng ngươi có thể tự giác, sống ở nơi này, đừng đi lung tung, ăn ngon ngủ ngon, không phải suy nghĩ điều gì, giống như lúc ngươi là cương thi. Ngươi có thể chạy nhưng không sao, ngươi phải biết, ta đã bắt ngươi được một lần thì cũng có lần thứ hai, tới lúc đó ngươi không được lựa chọn như giờ."

Tiền Tuyết Như im lặng một lúc, mở miệng nói: "Đạo trưởng yên tâm, chỉ cần nhu cầu của ta được cung cấp đầy đủ, không đánh đập ta, ta sẽ không đi."

Bình Luận (0)
Comment