"Dự án người thú?" Gà trống mặt ngây ra .
Sắc mặt của ông già mặc áo màu vàng thay đổi lớn, khiếp sợ nhìn Trần Hạo.
Trần Hạo cười nói: "Có phải là rất lạ lùng hay không, tôi thế mà lại biết những thứ này? Tôi nói cho ông biết, nói thật thì tôi biết rất nhiều, cái thứ gọi là thần tướng kim cương, chính là một cái con tinh tinh đã thành tinh, nghe nói một mình tạo ra một loại nhân thú, tự nhận giống như Darwin, mơ ước lớn nhất chính là tạo ra đế quốc Người Thú. Nói thật, dạng này yêu loại kỳ hoa, ta cũng là bội phục vô cùng."
Ông lão áo màu vàng hoàn toàn im lặng.
Thân là một tù nhân, giá trị lớn nhất của lão chính là những thông tin mà hắn biết.
Hiện tại xem ra, những tin tức mình cho rằng là tuyệt mật, người ta đã sớm rõ như lòng bàn tay, cái này thì còn giữ lại lão làm gì?
"Ông, thật đúng là đệ tử một dòng của Lao Sơn, đáng tiếc tâm thuật bất chính, tu luyện âm thuật, gây tai họa cho không biết bao nhiêu cô gái, bị truy nã, sau đó thì chạy trốn với thần tướng kim cương, nói đến đây, ta nghe nói cái tên thần tướng kim cương tuy vậy nhưng là cái con tinh tinh cái, phàm là dựa vào sự mạnh mẽ của nó nên muốn thể hiện ra năng lực của bản thân, ông lão à, tuổi của ông không nhỏ lại trở thành người thân cận của kim cương thần tướng, chỉ sợ con tinh tinh cái kia được ông phục vụ rất hài lòng ." Trần Hạo trong câu nói rất thâm,cười như không cười rồi hỏi.
Sắc mặt ông lão áo vàng trở nên trắng bệch trong nháy mắt, nhìn chằm chằm Trần Hạo rồi nói: "Cậu rốt cuộc là ai."
Trần Hạo giọng nói yếu ớt nói: "Ông đoán đi."
Ông lão áo vàng nghe mà chán.
Nếu tôi mà có thể đoán được thì còn hỏi cái cọng lông.
Trần Hạo cười nói: "Được rồi, ông lão xéo xắt, đùa ông thật chẳng có gì thú vị, ừ thì nói thật, Tiểu Hoàng đem ông bắt về, tôi còn thực sự thấy có chút khó khăn, để ông ở lại thì cũng chẳng có tác dụng gì,cả tôi và ông đều biết là thế, nếu không giữ ông lại, cứ thẳng tay giết người thì cũng không tốt, à đúng rồi, tôi nghe nói thật đúng là lệnh truy nã của Nhất Mạch với ông sẽ không bị hủy bỏ đâu , nếu như đem ông bán cho họ tì thật đúng là phải đạo, có lẽ có thể đổi được ít đồ."
Ông lão áo vàng lập tức luống cuống, có vẻ như thật sự rất sợ hãi, vội vàng nói: "Tiền bối, có việc gì hãy thương lượng, cậu đã chướng mắt tôi, sao không thả tôi ra? Tôi có thể dâng cậu vật để chuộc tội,đảm bảo sẽ làm tiền bối hài lòng."
Trần Hạo cười nói: "Ông sợ? À ta nhớ ra rồi, ngươi thật đúng là có nguyên nhân chân chính để bị truy nã mà , hình như ngươi lấy con dâu của sư thúc ngươi, chậc chậc, điều này không thể không nói,lão già, khẩu vị của ngươi còn nặng thật đấy."
Ông già áo vàng đã hoàn toàn bị tỉnh ngộ.
Chuyện bị truy nã, giới tu hành biết đến không ít, nhưng để biết nguyên nhân thực sự,lão áo vàng có thể xác định là không có trên năm người biết, mà lại là toàn những người không dám tiết lộ ra ngoài, vì sao người này cũng biết đến.
Là có người để lộ bí mật, hay là người này thật sự thần thông quảng đại, thần cơ diệu toán?
Trong lòng hỗn loạn, ông già áo vàng có chút hoảng hốt.
"Như này có lẽ là bị đả kích rồi? Không phải ta nói rằng, năng lực chịu đựng hiện tại của ngươi vẫn có chút yếu, cũng khó trách đã cao tuổi như vậy, tu vi vẫn không đi lên nổi, chỉ có thể dựa vào đồ bổ để miễn cưỡng duy trì." Trần Hạo cười tủm tỉm nói.
Ông lão áo vàng không nói lời nào.
Trần Hạo quan sát tỉ mỉ hắn một chút, lúc này mới nói: "Thôi được rồi, ngươi nói xem, có cái gì có thể đổi cái mạng nhỏ của ngươi không, nếu như có thể, ta liền thả ngươi, nếu như ta không hài lòng, vậy ta sẽ đem ngươi bán theo đúng lời ta nói ."
Ông lão áo vàng như được đại xá, lên tinh thần, vội vàng nói: "Ta nguyện ý dâng lên một phương pháp tu hành, ngoài ra còn có ba viên linh thạch, một tỷ đôla, các loại linh. . ."
"Dừng!"
Không đợi lão già áo vàng nói xong, Trần Hạo trực tiếp chặn lại, sau đó giễu cợt nói: "Chỉ có những thứ này thôi sao? Ngươi cảm thấy ta cần sao?"
Ông lão áo vàng sửng sốt.
Như thế vẫn chưa đủ? Tiền thì không nói, linh thạch còn có hẳn có ba viên , đây chính là những thứ mình dùng không biết bao nhiêu thủ đoạn mới có thể chiếm được, vật mà có tiền còn không mua được, ngươi còn ghét sao!
Mặt khác còn có những linh vật đều chưanói, nhìn bộ dáng này của hắn, vậy mà đều không muốn nghe!
"Tiền bối, vậy ngươi muốn cái gì?" Ông lão áo vàng yếu ớt mà hỏi.
Trần Hạo bĩu môi nói: "Đồ để tu hành, ngươi đừng nói nữa,ta không thèm, nếu như bây giờ ngươi không có thứ đặc biệt gì, chỉ có một một biện pháp có thể giữ cái mạng."
"Cái gì?"
"Nói cho ta tất cả về dự án Nhân Thú kia, ta muốn thông tin cặn kẽ, chỉ cần ngươi nói, ta liền thả ngươi." Trần Hạo nghiêm túc nói.
"Cái này thì không. . ." Ông lão áo vàng vô thức muốn phản bác.
Thế nhưng Trần Hạo trực tiếp chặn lại lời của hắn, quả quyết nói: "Nếu như không nói điều này, vậy thì bán ngươi như lời ta nói. Ta tin rằng, sư thúc của ngươi nhất định rất tình nguyện đến xem ngươi."
Ông lão áo vàng: ". . ."
Trần Hạo cười híp mắt nói: "Chọn một cái đi, cho ngươi một phút cân nhắc, nếu như không đáp ứng, ta coi như ngươi ngầm thừa nhận từ chối, ta có thể bảo đảm rằng, trong ngày hôm nay ngươi có thể nhìn thấy sư thúc thân yêu đứng trước mặt ngươi."
Ông lão áo vàng lập tức lòng tràn tràn ngập sự bực bội.
Nói tới nói lui, chính là vì dự án Thú Nhân.
Nhưng đây là dự án của thần tướng kim cương, vì thế nó đã bỏ ra nhiều năm thời gian và công sức, nếu như bị mình bán, hậu quả kia cũng thật đáng sợ, phải chứng kiến kim cương thần tướng tàn bạo, trong lòng lão già áo vàng cảm thấy một sự tuyệt vọng.
Thời điểm mà lão do dự, Trần Hạo bắt đầu đếm ngược.
Ba mươi sáu, 35, ba mươi tư. . . Tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba. . .
"Không cần đếm nữa, ta nói."
Nguyên do là bị Trần Hạo liên công kích tinh thần của lão, bị Trần Hạo từng bước một hướng dẫn, rốt cục thì tâm thế phòng ngự bị sụp đổ, kêu to lên tiếng.
Trần Hạo cười nói: "Lựa chọn thông minh đấy, ngươi có thể yên tâm, hôm nay ngươi nói cho ta biết, ta cam đoan sẽ không nói cho ai, tuy nhiên thì ngươi cũng phải nói thật với ta, chỉ cần có một câu là nói dối, thì ngươi cũng không có cơ hội lựa chọn lần thứ hai đâu."
Ông lão áo vàng khổ sở nói: "Vãn bối không hiểu nổi, tiền bối đã biết tất cả mọi chuyện, vì sao còn muốn hỏi ta chuyện về dự án thú?"
Trần Hạo cười hehe: "Ta biết tất cả mọi chuyện, nhưng cái này thì không biết."
Ông lão áo vàng: ". . ."
Nhìn không ra là Trần Hạ đang nói thật hay giả, lão già áo vàng suy nghĩ một chút, vẫn là mở miệng nói điều mình biết ra.
Hắn cũng không dám nói dối, dù sao Trần Hạo liên tục vạch trần, thể hiện rằng hắn thần thông quảng đại, nói không chừng cũng có vài phần tới dự án thú nhân, nếu như mình nói không đúng, thật là một bi kịch.
Không bao lâu, ông lão áo vàng nói xong, sau đó mong chờ nhìn Trần Hạo nói: "Tiền bối, ta biết chỉ chút này thôi, hiện tại có thể không. . ."
Trần Hạo nói: "Không cần gấp, ngươi nói xong, ta cũng nên đi kiểm chứng, xem xem ngươi nói thật hay không, cho nên khoảng thời gian này, ngươi vẫn là ở lại Tam Thủy Quán, chờ ta xác định xong, nhất định thả ngươi."
Ông lão áo vàng sững sờ, sau đó giận dữ: "Tiền bối, ngươi sao có thể. . ."
Trần Hạo ánh mắt trừng một cái, khí thế mạnh mẽ bao trùm, làm lời nói của ông lão áo vàng bị đè ép mà nín lại.
"Ta không nói giết ngươi, cũng không đem ngươi bán cũng là thật, chỉ là để ngươi kiên nhẫn chờ mấy ngày mà thôi, vội cái gì?"
Ông lão áo vàng nghẹn lời, chần chừ một chút rồi nói: "Có thật chỉ là vài ngày không?"
Trần Hạo nhếch miệng cười một cái: " Đương nhiên, à, nói đến ở lại, ở không cũng không tốt lắm, lúc trước ngươi nói về ba viên linh thạch, một tỷ đôla, cái này coi như là tiền ăn, chút nữa nhớ mà giao lên."
Ông lão áo vàng trừng to mắt: "Tiền bối, ngươi không phải nói không thèm sao?"
Trần Hạo đương nhiên nói: "Đúng vậy , ta không có thèm, thế nhưng nếu ngươi có thể chịu nhịn đói, cũng có thể không cần giao lên."
"Vậy tôi có thể tự đi kiếm ăn sao?"
"Ừm hứm, ngươi nói xem."