Không còn cách nào khác với ông lão mặc áo choàng vàng không biết xấu hổ, Trần Hạo ngưng kết lôi pháp, bao vây miếu của ông lão mặc áo choàng vàng, để ông ta không thể sử dụng pháp lực, sau đó gọi Triệu Linh Xảo tới, để nàng đưa ông lão áo choàng xuống sắp xếp.
Khi ông lão áo choàng vàng vừa đi, Trần Hạo nhìn thoáng qua động vật đầy sân, lúc này mới tiếp tục nói: “Nói đi, chuyện này là sao?”
Gà trống vội vàng giải thích.
Trần Hạo nghe xong mày cau lại, trầm ngâm một lát nói: "Nói vậy những động vật này cũng rất đáng thương, như vậy đi, có hai phương án, một là đưa đến sở thú, hoặc nuôi ở trong núi Vu, nếu lựa chọn cái thứ hai, các người phải có một người phụ trách trông coi, không thể để bọn chúng làm hại các người, nếu như xảy ra chuyện, người phụ trách sẽ gánh toàn bộ trách nhiệm."
Gà trống nói: "Cái này không cần bàn, chắc chặn chọn phương án thứ hai, nhiệm vụ trông coi giao cho đầu to."
Mèo đen cũng meo một tiếng, gật đầu bày tỏ đồng ý.
Sóc đầu to đang chăm sóc con sóc lông xám cách đó không xa : "(⊙|⊙) "
Trần Hạo nhìn về phía đầu to, sau đó lại nhìn con sóc khác bên cạnh nó.
Ừm, khá nhiều thịt, cơ thể nhỏ hơn so với đầu to một chút, lúc này, cả hai chân và móng vuốt đều bị khóa bởi hai cái còng nhỏ, không đứng vững được.
Nhìn thấy ánh mắt của Trần Hạo, con sóc lông xám không hề sợ người lạ, ngược lại còn ngẩng đầu lên, không hề yếu thế mà đối mặt với Trần Hạo.
Thái độ này, khiến Trần Hạo âm thầm cảm thán.
Hơi thở trên người của con sóc này mạnh hơn nhiều so với đầu to, ít nhất có 30 năm tu luyện, mà hơi thở của nó khá bá đạo, hiển nhiên là có truyền thừa, ảnh hưởng tới tính cách nhát gan vốn có của sóc, trở nên khí phách và mạnh mẽ hơn nhiều.
Trong lòng hơi lay động, Trần Hạo đi tới.
Đầu to cũng coi như quen biết đã lâu, nó cũng không sợ, ngược lại ánh mắt lộ ra chờ mong.
Nhưng mà con sóc lông xám lại có chút cảnh giác.
Đối với gà trống và mèo đen, nó vẫn có thể chấp nhận được, dù sao cũng là yêu quái đã mở linh trí.
Nhưng Trần Hạo là con người, mà nó vừa mới bị loài người làm bị thương, trong lòng có kháng cự đối với loài người.
Trần Hạo đến gần, con sóc lông xám lập tức nhe răng trợn mắt, trong mắt lộ ra sự hung ác, nếu không phải móng vuốt đã bị khóa, có lẽ sẽ nhịn không được mà tấn công.
Trần Hạo nhìn kỹ một chút, âm thầm lắc đầu.
Mặc dù khí phách của con sóc này mạnh hơn đầu to nhiều.
Nhưng ở phương diện linh trí lại kém hơn, nó vẫn còn sự hung dữ của loài thú. Hiển nhiên truyền thừa giúp nó tiến rất nhanh, nhưng căn cơ chưa vững. Nếu như không sớm bổ sung vào, sau khi định hình rồi, con đường đến đại đạo sẽ bị đứt đoạn.
Như có điều suy nghĩ, Trần Hạo nói: "Đầu to, còng tay này của vợ người ta chưa có cách nào để mở ra, người cứ chăm sóc trước, đợi khi ta có vũ khí sắc bén, lại giúp người mở còng tay ra."
Đầu to đầu tiên là sững sờ, sau đó nhìn về phía con sóc lông xám, kêu chi chi.
Con sóc lông xám nhìn chằm chằm đầu to, nóng nảy đáp lại.
Đầu to tiếp tục kêu.
Con sóc lông xám càng cáu kỉnh hơn, bốn chân cũng bắt đầu động đậy.
Đầu to giật nảy mình, vô cùng đáng thương nhìn con sóc lông xám, lại nhìn Trần Hạo, giống như không biết phải làm sao.
Lúc này gà trống nói: "Hạo ca à, vợ của đầu to hình như không ổn lắm, có vẻ như dã tính mạnh hơn rất nhiều khi chưa mở linh trí, có phải xảy ra vấn đề khi tu luyện không?"
Trần Hạo nói: "Nói đúng thì cũng đúng, nói không phải thì cũng không phải, chủ yếu là căn cơ con sóc này chưa vững, nếu như cố gắng lắng xuống mấy năm, thì có thể sửa được, nếu tiếp tục đột nhiên trở nên mạnh hơn, không chỉ có con đường bị đứt đoạn, chỉ sợ nó sẽ biến thành loài yêu quái hung ác, tàn nhẫn hung bạo."
"A? Vậy làm sao bây giờ?" Gà trống kinh ngạc hỏi.
Trần Hạo im lặng một lát rồi nói: "Chỉ có một cách, mà phải dựa vào đầu to, chỉ xem nó có lá gan này hay không thôi."
Gà trống sững sờ, đầu to cũng nhìn về phía Trần Hạo.
Trần Hạo nói: "Đầu to, người thích con sóc này sao?"
Đầu to vội vàng gật đầu.
Trần Hạo cười nói: "Ngươi sợ chết không?"
Đầu to: "..."
Gà trống: "..."
Trần Hạo tiếp tục nói: "Nếu như ngươi không sợ chết, vậy người đưa con sóc này về, không nghe lời thì treo lên đánh, dám cào lông thì treo lên đánh, sau đó mỗi ngày ra lệnh cho nó tu luyện trong nước lạnh, chờ tới lúc nó không còn nóng nảy nữa, cô vợ này của người coi như thành công."
"Khụ khụ, Hạo ca, cách này của anh là gì vậy? Có thể xảy ra chuyện hay không?" Gà trống giật mình.
Trần Hạo không có trả lời, mà chỉ nhìn đầu to.
Đầu to chần chờ, mắt nhỏ sợ hãi nhìn về phía con sóc lông xám.
Con sóc lông xám nhe răng trợn mắt, cực kì hung dữ, hoàn toàn là bộ dáng không chịu phục tùng.
Cách này thật sự có thể thực hiện sao? Nếu không có thao tác thành thạo, nếu không sẽ tiêu đời mất.
Nhưng mà đạo trưởng lợi hại như vậy, có lẽ sẽ không gạt mình, chắc chắn có thể cứu Tiểu Hôi Hôi.
Do dự mãi, đầu to cắn răng một cái, gật đầu với Trần Hạo, sau đó lần đầu tiên lấy ra can đảm lớn nhất, bất chấp sự phản kháng của con sóc lông xám, tiến lên bắt lấy nó.
Con sóc lông xám tức giận kêu lên, đầu to cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, trực tiếp dùng một móng vuốt vỗ lên mông con sóc lông xám.
Con sóc lông xám lập tức sợ ngây người.
Đầu to nhân cơ hội ôm lấy nó, sau đó kêu chi chi với Trần Hạo, gà trống, mèo đen, nhanh chóng chạy đi.
"Hạo ca, ta luôn cảm thấy người đang hãm hại đầu to a." Gà trống nhìn bóng dáng đầu to rời đi, yếu ớt nói.
Trần Hạo nói: "Không sao, khuyết điểm của con sóc kia là thiếu sự dạy dỗ, phải kiềm chế dã tính, tăng linh trí, nếu không cứ kéo dài như vậy, nó lớn lên sẽ chỉ thành một con yêu quái hung ác thôi, mà cách tốt nhất hiện tại, chính là đầu to, nếu đầu to có thể thu phục nó, tự nhiên sẽ hài hòa mỹ mãn.
"Vậy nếu không thu phục được?" Gà trống hỏi.
Trần Hạo thần bí cười nói: "Không thể, tay chân bị trói, hoàn toàn không thể phản kháng, cái này cũng không còn cách nào khác, đó chính là mệnh pháp sư trời sinh của nó."
Gà trống: "..."
"Được rồi, không nói tới chúng nữa, Tiểu Hoàng, có muốn ra ngoài một chuyến không?" Trần Hạo nói sang chuyện khác, cười híp mắt hỏi.
Gà trống sững sờ, chợt hai mắt lóe sáng: "Hạo ca, chúng ta đi đối phó với Thần tướng Kim Cang sao?"
Trần Hạo gật đầu: "Hận thù với vương gia, sợ là không hóa giải được, mà chỗ dựa lớn nhất của vương gia chính là năm thần tướng, mặc dù ta biết một số tin tức, cũng không đủ kĩ, khó có thể tìm được. Hiện giờ biết được một tin, đương nhiên không thể bỏ qua, trước chặt một cánh tay của hắn đã rồi nói."
Gà trống liền nói ngay: "Lúc nào đi?"
Trần Hạo nói: "Ta sắp xếp một chút, lập tức sẽ lên đường."
Bên này Trần Hạo chuẩn bị, ông lão áo choàng vàng cũng bị Triệu Linh Xảo đưa tới một căn phòng.
Đi vào quan sát, ông lão áo choàng vàng sửng sốt, trong phòng có một thằng nhóc choai choai, lúc này đang nghiêm túc đọc sách.
Ông lão áo choàng vàng cau mày lại, nhìn về phía Triệu Linh Xảo nói: "Ta phải ở chung với thằng nhóc này?"
"Chẳng lẽ người còn muốn phòng riêng?" Triệu Linh Xảo hỏi lại.
Ông lão áo choàng vàng có chút tức giận, thấp giọng nói: "Ta đã bỏ ra ba viên linh thạch và một tỉ đô la tiền ăn."
Triệu Linh Xảo cười nói: "Đại gia, có phải người chưa hiểu rõ lắm không, người bỏ ra là tiền ăn, chứ chưa bỏ ra phí ở, người muốn ở đây, nhưng phải làm việc để trả lại, nghỉ ngơi cho tốt, buổi chiều ta đưa người đi làm việc."
Nói xong, Triệu Linh Xảo quay người rời đi, để lại ông lão áo choàng vàng trợn mắt há mồm.