Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 595 - Chương 596: Không Đúng Số

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 596: Không đúng số

Trên đường lớn, Trần Hạo lái xe, một đường rời đi.

Căn cứ vào lời ông lão áo choàng vàng nói, trụ sở kế hoạch người thú Thần tướng Kim Cang ở Châu Phi, bởi vì ở đó vắng vẻ, diện tích rừng rậm nguyên thủy lớn, của hiệu quả ẩn giấu cực kì tốt.

Mấy chục năm qua, Thần tướng Kim Cang không chỉ sáng lập một tổ chức lớn như vậy, hơn nữa còn khống chế chính quyền một khu vực, để che đậy kế hoạch của nó.

Một mình Trần Hạo dẫn theo gà trống, mèo đen và bướm xanh nhỏ.

Mặc dù bốn người liên hợp với nhau, thực lực cũng không tính là yếu, nhưng chống đối một thế lực lớn như vậy, căn bản là không thể nào, nếu làm không tốt sẽ bị bắt.

Cho nên Trần Hạo căn bản không có ý định một mình hành động, mà là tìm kiếm chi viện từ bên ngoài.

Vừa lái xe, Trần Hạo vừa lấy điện thoại ra, tìm số Kim Tiểu Linh, gọi điện.

Không bao lâu, điện thoại kết nối, giọng nói Kim Tiểu Linh vang lên: "Trần đạo hữu vẫn còn nhớ tới tiểu nữ tử, thật sự là quá vinh hạnh rồi."

Trần Hạo cười nói: "Kim đạo hữu, Đới Vân đạo hữu có ở đó không?"

Kim Tiểu Linh: "..."

"Đạo hữu, ngươi tìm đội trưởng của chúng ta làm gì?" Kim Tiểu Linh tức giận hỏi.

Trần Hạo nói: "Muốn hợp tác, trong điện thoại nói không rõ, nhưng mà lần hợp tác này, cũng liên quan tới một đợt hành động gần đây của các bộ ngành liên quan."

Kim Tiểu Linh sững sờ, im lặng một lát rồi nói: "Đạo hữu chờ một lát."

Không bao lâu, giọng nói của Đới Vân vang lên, nghe khá mệt mỏi: "Trần đạo hữu, đã lâu không gặp, dạo này khỏe chứ?"

Trần Hạo cười nói: "Vẫn ổn, nhưng mà nghe giọng Đới Vân đạo hữu có vẻ ngủ không ngon."

Đới Vân thở dài nói: "Đạo hữu, ta đã năm ngày năm đêm không chợp mắt đàng hoàng được, trước đó các nơi đột nhiên làm ầm ĩ, các bộ ngành liên quan cũng bị rât nhiều đạo sĩ tà đạo tấn công, loạn hết cả lên, vừa mới dẹp êm được một chút, lại gặp âm linh quá cảnh, bận đến nỗi chân không chạm đất. Ta đoán mình đã giảm cả đống tuổi thọ rồi."

Ánh mắt Trần Hạo hơi thay đổi, nói: "Âm linh quá cảnh, ta cũng gặp một con, nhìn không tầm thường, bộ ngành liên quan đã điều tra ra nguyên nhân gì chưa?"

Đới Vân nói: "Cũng không phải muốn giấu đạo hữu, nguyên nhân tạm thời còn chưa biết, những âm linh đột nhiên xuất hiện kia, dường như được tổ chức vậy, đột nhiên xuất hiện lại đột nhiên biến mất, trước mắt vẫn đang điều tra."

Nói xong, Đới Vân tiếp tục nói: "Đúng rồi, đạo hữu nói muốn tìm ta, không biết là có việc gì?"

Trần Hạo nói: "Bộ phận liên quan đột nhiên bị tấn công, hơn nữa xung quanh làm loạn, làm bị thương người vô tội, chuyện này bộ trưởng mấy người không giận sao?"

Đới Vân cười nói: "Không giận? Làm sao có thể, ông già đã mấy ngày chưa ăn cơm, một số hoạt động dự kiến ban đầu đều bị hủy bỏ, người cũng không biết ở đâu, những vị được thờ cúng nhiều ở trụ sở cũng đã điều đi, hiện tại người phụ trách của các khu vực đã nhiều lần thương thảo. Nói thẳng ra, bộ môn của chúng ta đã không hoạt động như thế này nhiều năm, chắc chắn không nuốt được cục tức này rồi."

Trần Hạo kinh ngạc, kích thích lớn như vậy.

Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, một đứa cháu trai ruột, một đệ tử thân cận, bị hại thành thế này, cho dù là ai cũng không thể bình tĩnh.

Chứ nói chi ảnh hưởng của hoạt động có âm mưu từ trước này rộng như thế nào, tổn thất lớn như vậy.

Nghĩ tới đây, Trần Hạo không dám bại lộ mình là dây dẫn lửa cho tai họa lần này.

Ai ngờ vương gia lại điên cuồng như vậy, hắn thuận miệng nói, hắn ta lại chơi thật,

"Đới Vân đạo hữu, người đối phó với các người là ai, đoán chừng các người đã tra ra được khá nhiều tin tức, vương gia kia, mặc dù ông ta bị Thần khí trấn áp, vẫn thu nhận yêu quái tà ma như cũ, bây giờ có thể nói phe cánh dần lớn mạnh, thế lực khổng lồ, nếu như không thừa cơ áp chế, tương lai chắc chắn sẽ tạo thành uy hiếp to lớn." Trần Hạo yếu ớt nói.

Đới Vân cười: "Đạo hữu biết không ít nhỉ, người có thù với vương gia này?"

Trần Hạo dừng lại một chút, nói: "Ta với vương gia thì có thù gì chứ, chỉ là trước đó lúc hành đạo, từng giết một yêu tà nghe nói là cấp dưới của vương gia, việc này có lẽ bộ ngành liên quan có ghi chép đó. Ta chỉ suy nghĩ, nếu có bộ ngành liên quan nào muốn đối phó với vương gia, ta có thể phất cờ hò reo, để tăng khí thế."

Đới Vân cười nói: "Việc này có thể, đến lúc đó ta chào hỏi đạo hữu một tiếng."

Trần Hạo nói: "Không cần đợi, hiện tại ta có một tin tức, không biết đạo hữu có muốn nghe hay không?"

Đới Vân nói: "Tin tức gì?"

"Liên quan tới tổ chức của vương gia."

Đới Vân im lặng, sau một lúc lâu, Đới Vân nói: "Đạo hữu, ngươi bây giờ ở đâu?"

Trần Hạo nói: "Ta mới rời khỏi Tam Thủy quan chưa lâu, vẫn chưa tới cổ thành."

Đới Vân nói: "Trong điện thoại khó mà nói, người tới bộ phận ban ngành liên quan ở thành phố Vu Vân, ta lập tức chạy tới, chúng ta bàn bạc trực tiếp."

Trần Hạo cười nói: "Không thành vấn đề."

Cúp điện thoại, Trần Hạo tập trung lái xe, đi tới thành phố Vu Vân.

Sau khi Trần Hạo rời đi, trong Tam Thủy quan, Long đại sư đi thăm con gái Long Duyệt đang tu hành.

Nhập đạo tu hành, trăm ngày xây nên căn cơ, đây là lúc quan trọng, không được qua loa.

Cho nên khoảng thời gian này, Long Duyệt trên cơ bản đều đang trong trạng thái tu hành, hai vợ chồng Long đại sư hộ pháp cho con gái.

Đi vào phòng, Long đại sư liền thấy vợ Mục Vãn Thu.

Mục Vãn Thu nhìn có chút mệt mỏi, thấy Long đại sư tới, liền đi qua.

"Thế nào?"

"Không có vấn đề gì, so với dự tính còn tốt hơn, con bé Duyệt Duyệt này, nắm bắt được thời điểm tốt." Mục Vãn Thu cười nói.

Long đại sư nói: "Vậy được, nàng đi nghỉ trước, tiếp theo giao lại cho ta."

Mục Vãn Thu gật đầu, nhìn thoáng qua Long Duyệt, đột nhiên nói: "Lão Long, trước đó ta nhìn Trần đạo hữu vội vã rời đi, đi làm gì rồi?"

Long đại sư nói: "Ta không hỏi, có chuyện gì không?"

Mục Vãn Thu cười nói: "Không phải là thấy Duyêt Duyệt càng ngày càng tốt, cảm kích hắn, muốn tự mình xuống bếp nấu vài món ngon cho hắn, không ngờ Trần đạo hữu lại bận rộn như vậy."

Long đại sư cười nói: "Nàng đừng suy nghĩ nhiều, chúng ta chăm sóc Duyệt Duyệt cho tốt, sau đó quản lý Tam Thủy quan này thật tốt, Trần đạo hữu liền hài lòng."

Mục Vãn Thu nói: "Vậy được, ta đi về nghỉ trước, buổi tối tới đổi với người."

Sau khi Mục Vãn Thu rời đi, Long đại sư lấy ra một cuốn sách, yên lặng đọc.

Tuy nhiên Long đại sư nhìn qua là đang đọc sách, nhưng ánh mắt hoàn toàn không có tiêu cự, vẻ mặt cũng có chút kì lạ.

Sau núi Sơn Thủy quan.

Ở vườn thuốc.

Ông lão áo choàng vàng tay cầm cuốc, mặt đen như mực.

Mắng nhà bên cạnh, thật sự là để ông ta đến làm việc, hơn nữa còn là việc nhà nông mệt nhọc nhất, có phải hơi quá đáng rồi không!

Ta thông báo tin tức, lại trả ba viên linh thạch, một tỷ đôla, mẹ nó đều cho chó ăn sao....

Đang lúc oán thầm, một giọng nói vang lên ở bên cạnh: "Có phải là cảm thấy rất tuyệt vọng, có muốn được cứu vớt không?"

Nghe vậy, ông lão áo choàng vàng nhìn qua, là cậu bé kia.

Lúc nghỉ ngơi, tập trung đọc sách, lúc làm việc cực kì nghiêm túc, mặc dù không quen, nhưng cũng không thể không nói, thằng nhóc này thật sự không tệ.

Nhưng mà lúc này, cậu ta dùng vẻ mặt thần côn nói ra lời như vậy?

Sau khi ông lão áo choàng vàng kinh ngạc, đột nhiên trong lòng hơi lung lay, nhỏ giọng nói: "Người thú vĩnh viễn không làm nô lệ?"

Từ Thành sững sờ, ánh mắt bỗng nhiên thương hại nhìn ông lão áo choàng vàng, nói: "Trừ phi bao ăn bao ở."

Ông lão áo choàng vàng: "...Cút."

Bình Luận (0)
Comment