Thành phố Vu Vân, trong phòng khách bộ phận ban ngành liên quan.
Lúc Đới Vân đi vào, Trần Hạo đang chơi với mèo.
Mèo đen nằm trên đùi Trần Hạo, hai mắt nheo lại, cơ thể nhiều thịt nâng lên hạ xuống, dường như đang ngủ thiếp đi.
Bên cạnh Trần Hạo, gà trống nằm nghiêng, trong miệng ngậm một cái ống hút dài, đối diện là một ly nước dưa hấu, rất giống một con gà du côn.
Thấy cảnh này, khóe miệng Đới Vân giật một cái, âm thầm ngậm miệng.
Tài liệu về Trần Hạo và đồng bọn của hắn, đã ở trong trạng thái sửa đổi và bổ sung bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên chưa bao giờ chạm tới những tình huống căn bản này.
Trần Hạo, tính cách điềm tĩnh, ít giận dữ, phân biệt rõ ràng giữa thiện và ác, kinh nghiệm xã hội không phong phú (đang nhanh chóng tiến bộ), không thích gây chuyện, nhưng nếu gặp chuyện thì dứt khoát, không để tai họa về sau. Nên kết bạn, không nên gây thù với hắn.
Mèo đen, bề ngoài dễ thương, biết biến thân, tính cách tàn bạo, có thể ăn quỷ, dường như rất cuồng chủ nhân, được xem là vật cấm, đụng một tí là xù lông.
Gà trống, tính cách du côn, năng lượng âm, lấn át kẻ yếu sợ kẻ mạnh, nghi ngờ có pháp bảo biến thân, có thể biến thành hình tượng người đàn ông vạm vỡ, thần thông mặc dù lợi hại, nhưng là búa lớn, đánh thắng thì đắc ý, đánh không lại thì sợ hãi.
...
Đừng nhìn ban ngành liên quan, mỗi lần gặp Trần Hạo thì kinh ngạc, đây không phải là bởi vì họ điều tra chưa đủ, mà trình độ Trần Hạo đạt được thần thông quá nhanh, khiến người ta không thu thập được đầy đủ thông tin.
Cho nên, đây cũng là vì sao ban ngành liên quan chú ý tới Trần Hạo, trình độ trưởng thành này quá dọa người, nếu tiếp tục như vậy, Tiên Thiên căn bản không là vấn đề.
"Đới Vân đạo hữu, đã lâu không gặp." Trần Hạo nhìn thấy Đới Vân, đặt mèo đen có chút không vui lên sô pha, đứng dậy mỉm cười chào hỏi.
Đới Vân cười đáp lễ, đồng thời cũng chào hỏi với mèo đen và gà trống.
Đừng thấy hai con vật này khác loài, nhưng sau khi nhập đạo, đều theo đuổi cùng một thứ, mà thực lực của mèo đen và gà trống, cũng đáng được hắn tôn trọng, không thể xem thường.
Gà trống và mèo đen mặc dù không chào đón cái ngành này, nhưng mà ấn tượng với Đới Vân cũng không tệ, cũng đáp lại.
Sau khi chào hỏi, Đới Vân ngồi xuống, nhìn về phía Trần Hạo, lên tiếng trước: "Trần đạo hữu, trước đó trong điện thoại không tiện nói, hiện tại ở đây không thành vấn đề, người nói có tin tức liên quan tới tổ chức của vương gia? Không biết là tin tức gì?"
Trần Hạo cười nói: "Trước khi nói về nó, tôi cũng muốn biết bộ ngành liên quan biết bao nhiêu về vương gia?"
Đới Vân im lặng.
Trần Hạo nói: "Ngươi cũng đừng cho là ta đang bẫy ngươi, ta có thể khẳng định, những gì ta biết không ít hơn so với các người, ví dụ như vương gia bị phong ấn, cấp dưới thân tín của vương gia là năm đại thần tướng, với một số nhân vật lợi hại trong tà đạo, nhân viên bên ngoài khá nhiều, cả nước ngoài cũng có."
Ánh mắt Đới Vân khẽ thay đổi, nói: "Liên quan tới chuyện của vương gia, người trong giới tu hành biết không ít, nhưng cũng không nhiều, nhưng người quan tâm tới việc này thật sự không nhiều, chỉ có trụ sở đạo môn, trụ sở ban ngành liên quan, và mấy tiền bối tu ẩn, đạo hữu vì sao quan tâm tới vương gia như vậy?"
Trần Hạo tỏ vẻ hơi do dự một lát, mới lên tiếng: "Từ khi quen biết Đới Vân đạo hữu, đã cảm thấy không lầm, rất hợp nhau, vậy ta cũng không gạt ngươi, lần đầu tiên ta hành đạo, liền phá hủy một tổ chức của vương gia, hắn muốn mưu đoạt một địa cung một vị tiền bối chuẩn bị cho đời sau của mình. Sau đó ta lại gặp một tà đạo đầu quân cho vương gia, đồng thời tự tay giết nó, vài ba việc này đã tạo thành nhân quả, kết thành thù oán. Trước đó nanh vuốt của vương gia làm loạn khắp nơi, còn cứng chọi cứng với bộ ngành liên quan một lần, có lẽ đạo hữu cũng biết, làng bên ngoài Tam Thủy quan, cũng bị lây nhiễm thi dịch (dịch bệnh từ xác chết), thiếu chút nữa là làm chết mấy ngàn người, chuyện này làm loạn trước cửa nhà ta, không phải là đánh vào mặt của ta hay sao, ta hợp tác cùng ba vị đạo hữu của Linh Đan Môn, cả Long đại sư, giải quyết thi dịch, thế mới biết, yêu tà làm loạn, là đang nhắm vào ta."
Nói đến đây, Trần Hạo dừng một chút, ánh mắt u oán nhìn về phía Đới Vân nói: "Nói tới đây, đạo hữu hẳn là quen thuộc với kẻ gây ra thi dịch, đó chính là tà giáo mà người luôn đuổi bắt, tiếp nhận tín ngưỡng tà Phật, trước đó chúng ta phá hỏng hành động của hắn, hắn liền hận ta, lần này nhân dịp đối phó với ta, thiếu chút nữa lật thuyền trong mương."
Biểu cảm Đới Vân cứng đờ, chờ sau khi hồi phục lại, cười nói: "Thì ra là vậy, việc đó cũng xem như lỗi của ta, sau này tôi sẽ tăng cường đuổi bắt bọn tà Phật này, chắc chắn sẽ truy nã quy án, lấy lại công bằng cho đạo hữu."
Trên mặt Trần Hạo lộ ra nụ cười hài lòng, nhưng trong lòng thì mmp(*).
() mmp: Từ thông dụng trên mạng, viết tắt một từ chửi trong Tứ Xuyên “妈卖批”, có nghĩa là đt mẹ.
Ha ha, ngay từ khi gọi điện thoại lúc đầu, đã thật thật giả giả, bên trong lời nói đã có những lời khách sáo, liên lạc với ban ngành liên quan, thật sự là một nơi tuyệt vời phát triển IQ a.
"Nếu đạo hữu đã biết được không ít, vậy ta cũng nói đơn giản với người, đối với vị vương gia này, dù sao cũng là một trong những tài liệu nội bộ tuyệt mật khó khăn đau đầu nhất của ban ngành liên quan chúng ta, đến nay vẫn chưa tìm được biện pháp để giải quyết." Đới Vân nghiêm túc nói.
Trần Hạo kinh ngạc nói: "Nói như vậy, ban ngành liên quan từ lâu đã biết sự tồn tại của vương gia?"
Đới Vân cười nói: "Đạo hữu, người nghĩ rằng quốc giả phải trả một khoản lớn, mỗi năm đều dự trù rất nhiều để thành lập bộ môn là để ngắm cảnh sao? Vương gia này đối với người là nguy hiểm, nhưng đối với chúng ta mà nói, chỉ là một trong rất nhiều vấn đề mà thôi, thứ chúng ta phải đối mặt, so với tưởng tượng của người còn nhiều lắm, vấn đề phải giải quyết cũng rất nhiều. Cho dù vấn đề vương gia, mặc dù chưa giải quyết được, nhưng trước đó vẫn bình an không xảy ra chuyện gì, cũng không gây chuyện, chúng ta liền mở một con mắt nhắm một con mắt, dù sao vấn đề chúng ta phải giải quyết nhiều lắm, có thể kéo dài một chút thì cứ kéo dài, nếu không xông lên cùng lúc, đừng nói một ban ngành liên quan, cho dù là hai ba cái, đều cực kì bận rộn, không ứng phó nổi."
"Nhưng mà hắn lại đột nhiên trỗi dậy, làm rối loạn nhiều sắp xếp của ban ngành liên quan, nó cũng làm kết thúc một số hành động của chúng ta, tổn thất to lớn, bộ trưởng của chúng ta và các đại lão của trụ sở đều rất tức giận, vì vậy đã lặng lẽ hành động, giết một số tà đạo đầu quân cho vương gia, đồng thời giới nghiêm khu vực của vương gia, phàm là người trong tu hành, không ai được tiếp xúc, người nào vi phạm trực tiếp giết chết mà không luận tội." Ánh mắt Đới Vân sắc bén nói.
Trần Hạo có chút trợn mắt há mồm.
Mặc dù vẫn cảm thấy nước rất sâu, nhưng từ những lời này, Trần Hạo mới thấy được sức mạnh thật sự mà ban ngành liên quan hỗ trợ đất nước này lớn thế nào.
"Nhưng có một vấn đề nhức đầu là, vương gia này như bị bệnh tâm thần, cho dù bị chúng ta áp chế, nhưng vẫn không chịu thua, dường như còn muốn chống đối lần nữa, phao tin kêu bộ môn chúng ta giúp hắn tìm ra bọn trộm cắp đã khiêu khích hắn. Cho nên chúng ta đang điều chỉnh lực lượng của mình, chủ yếu đối mặt với vấn đề vương gia, nếu có cơ hội trực tiếp đánh hắn bị thương, để hắn trung thực, vậy là tốt nhất." Đới Vân nói, ánh mắt nhìn về phía Trần Hạo, ý tứ rất rõ ràng, ngươi nên biết cách sắp xếp, tốt nhất có thể làm vương gia bị thương, không tiếp tục là loạn nữa, nếu không, thì không cần phải bàn nữa.
Trần Hạo tò mò nói: "Đã biết hang ổ ở đâu, vì sao không trực tiếp tiêu diệt?"
Đới Vân nói: "Trần đạo hữu chẳng lẽ không biết, trấn áp vương gia chính là Cửu Châu Đỉnh, Cửu Châu Đỉnh này cùng với số mệnh đất nước Hoa Hạ gắn liền với nhau, quốc gia càng mạnh, phong ấn càng kiên cố, quốc gia yếu, phong ấn sẽ yếu. Cho nên phong ấn này chúng ta không thể động vào, nếu động vào sẽ tạo ra hậu quả không thể lường trước được."