"Vậy đối với lai lịch của vương gia, ban ngành liên quan biết được bao nhiêu? Hắn thật sự là vương gia triều Thanh sao?" Trần Hạo hỏi.
Đới Vân mỉm cười: "Đạo hữu, ta đã tiết lộ nhiều rồi, hiện tại tới người nói rồi"
Trần Hạo cau mày, âm thầm oán giận.
Quả nhiên là người của ban ngành liên quan, tuy nói không ít, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, thì không có câu nào vào trọng điểm. Tin chắc nếu mình có tâm, sẽ có thể có tin tức từ trong miệng của các tiền bối khác trong đạo môn.
Mà lúc hỏi vào trọng điểm, người này lại không hé lời, chậc chậc, xem ra lai lịch của vương gia này không đơn giản, Đới Vân miệng nói là phiền phức, chỉ sợ bên trong có nhiều thứ mà hắn không biết.
Nhưng mà Trần Hạo cũng không có ý định đập vỡ nồi đất để hỏi đến cùng, dù sao mục đích hắn tới là để đố phó Thần tướng Kim Cang.
"Ta biết được kế hoạch người thú của Thần tướng Kim Cang." Trần Hạo mỉm cười mở miệng.
Đới Vân cau mày nói: "Chỉ những thứ này?"
Trần Hạo sửng sốt: "Đạo hữu đừng nói với ta, các ngươi cũng biết?"
Đới Vân nói: "Trần đạo hữu, nói một câu thẳng thắn, năm đại tướng của vương gia tự xưng Tôn Thần, có ba người làm gì chúng ta cũng đều biết, trong đó bao gồm cả Thần tướng Kim Cang. Nếu như người có ý định nói cái này vậy thì không cần."
Trần Hạo vẻ mặt hoang mang: "Không phải chứ, các người nắm rõ ràng như vậy, trực tiếp tới đó bắt người không phải được rồi sao, còn ngồi ở đây âu sầu cái gì chứ?"
Đới Vân thở dài nói: "Biết thì biết, nhưng hành tung của ba Thần tướng này khó đoán, muốn đối phó không dễ dàng, hiện tại chúng ta đang khóa chặt Thần tướng Huyết, muốn ra tay từ đó, ai ngờ tên này giống như một con khỉ vậy, cảm giác thấy gió thổi mây bay, lập tức bỏ chạy không thấy bóng dáng."
Trần Hạo giật mình, chợt bĩu môi nói: "Ta còn tưởng các người nắm rất rõ chứ, không ngờ cũng chỉ biết một chút, đạo hữu, ta muốn nói với người kế hoạch người thú của Thần tướng Kim Cang, là kế hoạch hoàn chỉnh, trong đó bao gồm hang ổ của Thần tướng Kim Cang, phân bố thế lực, địa điểm thí nghiệm, nơi giấu thành phẩm, chẳng lẽ các người không muốn nghe những điều này?"
Đới Vân bỗng nhiên đứng dậy, khiếp sợ nhìn Trần Hạo nói: "Trần đạo hữu, chuyện này không thể nói đùa."
Trần Hạo ý vị sâu xa nói: "Ta là người thích nói đùa sao?"
Đới Vân nhìn Trần Hạo thật kĩ, lúc này mới nói: "Vậy đạo hữu có thể nói cho chúng ta biết sao?"
Trần Hạo chân thành nói: "Ta muốn hỏi một chút, nếu như ta nói, khi nào các người hành động?"
Đới Vân quả quyết nói: "Chỉ cần nắm giữ, lập tức hành động, dạo này tên vương gia kia quá nhàm chán, cần cho hắn một mồi lửa, để cho hắn biết, Hoa Hạ này không phải là nơi hắn có thể làm loạn."
Trần Hạo cười nói: "Vậy liền ok, hiện tại ta có thể nói cho người."
....
Ở Tam Thủy quan, nội viện, phòng Long Duyệt.
Long Duyệt chìm đắm trong tu hành, hơi thở kéo dài, huyền ảo lượn lờ quanh thân, đây là nhập đạo sâu hơn, đang củng cố căn cơ, dựa theo tiến độ này, không bao lâu sau, Long Duyệt có thể hoàn thành giai đoạn tu luyện trúc cơ (giai đoạn tu luyện đặt nền tảng), đến với con đường tu luyện tươi sáng, trước đó tu luyện cảnh giới Tiên Thiên, một đường thuận lợi.
Long đại sư cách đó không xa tay cầm thư tịch, trong tư thế đọc sách.
Đúng lúc này, một cái bóng đột nhiên xuất hiện, chính là Trần lão gia.
Nó nhìn Long đại sư một chút, gật đầu đang muốn rời đi, đột nhiên động tác dừng lại, vừa cẩn thận nhìn về phía Long đại sư, một lát sau Trần lão gia biến sắc, đi tới bên cạnh Long đại sư, vỗ Long đại sư vài cái, gọi: "Long đại sư, Long đại sư."
Long đại sư thờ ơ, vẫn duy trì tư thế đọc sách.
Trần lão gia thấy thế, đành phải vươn tay, điểm một cái lên mi tâm của Long đại sư, một đợt âm khí lạnh băng kích thích.
Lần này Long đại sư run một cái, lấy lại tinh thần, thiếu chút nữa là thét ra tiếng.
"Long đại sư, ngươi không sao chứ?" Trần lão gia hỏi thăm.
Long đại sư kinh ngạc một lát, hỏi: "Trần giáo trưởng, vừa rồi ta đã làm gì hả?"
Trần lão gia cười nói: "Đại sư câu hỏi này của người làm khó ta rồi, người làm cái gì, ta làm sao biết được, nhưng mà nhưng mà ông lão ta có chút nghi ngờ, vì sao Long đại sư lại kêu ta cách mỗi canh giờ đến nhìn người một lần, chẳng lẽ người đã sớm dự liệu được lúc chăm sóc cho con gái người sẽ ngủ, cho nên cố ý kêu ta tới gọi người? Nhưng mà cũng không đúng a, ta đã tới đây nhìn người vài ngày, chỉ có hôm nay người mới ngủ thôi, ông lão..."
Vẫn còn chưa nói xong, Long đại sư đột nhiên cất bước đi đến, để lại mình Trần lão gia vẻ mặc mê mang, không nghĩ ra đành phải lắc đầu quay người lại biến mất không thấy gì nữa.
Long đại sư rời khỏi phòng Long Duyệt, bước nhanh về phòng của mình.
Đẩy cửa ra, Long đại sư liền thấy cô vợ trẻ Mục Vãn Thu đang nghỉ ngơi trên giường, dường như đang ngủ say.
Dừng lại một chút, Long đại sư đi tới bên giường, quan sát tỉ mỉ Mục Vãn Thu, dần dần vẻ mặt Long đại sư trở nên vô cùng khó coi, trong mắt chứa đầy nước mắt, hai tay cũng nắm chặt nắm đấm.
Đột nhiên, Long đại sư một quyền đánh xuống, bịch một tiếng, Mục Vãn Thu đang ngủ say quỷ dị biến mất, thay vào đó là một khối gỗ điêu khắc, nhìn gần giống với Mục Vãn Thu.
. . .
Ông ông ông ông. . .
Trong tiếng quay nhanh, một chiếc trực thăng quân dụng bay trên không trung.
Trên trực thăng, Trần Hạo, Đới Vân ngồi đối diện nhau. Mèo đen và gà trống thì ghé vào cửa sổ, quan sát phía dưới.
Hai đứa nó tuy đều biết bay, nhưng cũng không bay được cao, giống như trực thăng bay lên trời mấy trăm mét, đối với hai đứa nó mà nói, tuy có thể bay lên, nhưng sẽ không được lâu, chớ nói chi là bay xa, cho nên khi ngồi trực thăng đều lộ ra sự vui vẻ.
Đới Vân nhìn Trần Hạo, ánh mắt có chút cổ quái: "Trần đạo hữu, người xác định muốn hành động chung à? Đối thủ là thần tướng Kim Cang, nghe nói còn là một con yêu quái có tu vi gần 300 năm, lại bi vương gia thu phục, thực lực cực kì đáng sợ."
Trần Hạo cười nói: "Đạo hữu, người đã hỏi nhiều lần rồi, ta không nói ta muốn đối phó kim cương thần tướng a! Trước đó không phải nói rồi sao, các người hành động, ta hò hét trợ uy, tùy tiện giúp các người đánh một chút, sao vậy, dù sao ta cũng xem như có chút đạo hạnh, lại thêm hai con linh sủng lợi hại này nữa, người còn muốn đẩy ta ra ngoài?"
Đới Vân nhìn Trần Hạo không nói lời nào.
Tuy tên này có thể kết bạn, nhưng Đới Vân luôn có cảm giác, tên Trần Hạo này, không hề đơn giản như trong tài liệu nói, lời hắn nói, không thể tin.
Thấy Đới Vân còn muốn hỏi lại, Trần Hạo vội vàng lấy điện thoại ra, làm động tác xuỵt.
Cúi đầu nhìn, là Long đại sư gọi, Trần Hạo có chút tò mò, lúc này lão Long gọi điện thoại làm gì?
Lấy tai nghe ra, kết nối điện thoại, Trần Hạo hỏi: "Long ca, sao vậy?"
Long đại sư nói: "Trần đạo hữu, ngươi có phải lại ra cửa hay không?"
Trần Hạo cười nói: "Đúng, có chút việc bận, có chuyện gì không?"
Long đại sư dừng một chút, nói: "Trần đạo hữu, có thể trở về không? Ta có một số việc muốn nói với người." Nói xong, Long đại sư dừng một chút, tiếp tục nói: "Rất quan trọng."
Trần Hạo chần chờ một chút, nói: "Long ca? Ta hiện tại cũng đang bận một chuyện rất quan trọng, có thể hoãn lại mấy ngày không? Chờ ta trở lại rồi từ từ nói."
Long đại sư không nói, sau một lúc lâu, mới mở miệng nói: "Cũng được, nhưng mà Trần đạo hữu, đi ra bên ngoài, nhất định phải cẩn thận, nếu gặp phải tình huống khác thường nào, tuyệt đối đừng tin tưởng."
Nói xong, Long đại sư cúp điện thoại.