Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 598 - Chương 599: Bị Bạc Tóc Quá Thiệt

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 599: Bị bạc tóc quá thiệt

Long Đại sư cúp điện thoại, Trần Hạo liền im lặng.

Anh Long xưa nay vẫn luôn điềm tĩnh, từ sau khi ở lại Tam Thủy Quan, dù Tam Thủy Quan có chuyện gì, hắn ta cũng chưa từng đột nhiên nói muốn trở về, hơn nữa còn ghi chú, cực kỳ quan trọng.

Loại tình huống này khiến trong lòng Trần Hạo hơi rục rịch, đột nhiên nổi lên một dự cảm xấu.

Trầm ngâm một lát, Trần Hạo nhìn về phía Đới Vân đang tò mò, cất tiếng nói: "Có thuận đường không?"

Đới Vân: "…"

Âm thanh “vù vù vù” xuất hiện trên bầu trời Tam Thủy Quan, một chiếc trực thăng từ từ hạ xuống.

Thấy cảnh này, một đàn dã thú trong sơn cốc phía sau núi ló đầu ra, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, sau đó từ từ ẩn núp, nhanh chóng chạy xa.

Từ Thành và ông lão mặc áo bào vàng đang làm việc cũng nhìn về phía chiếc trực thăng.

Ánh mắt Từ Thành bình tĩnh, lòng có sở niệm, dáng vẻ xuất trần thôi nghĩ những chuyện dư thừa.

Giờ trong lòng hắn ta ngoại trừ chuyện xuyên việt thì không còn gì khác, mà vì xuyên việt nên chuyện bây giờ hắn ta có thể làm là bồi dưỡng bản thân trên đủ mọi phương diện, tranh thủ để thời gian mười năm sau không giẫm lên vết xe đổ nữa.

Ông lão mặc áo bào vàng lại nhìn rất nghiêm túc.

Trực thăng quân dụng là thứ không phải người bình thường có thể sử dụng, nó đột nhiên tới đây là muốn làm gì? Không phải định bắt ông ta đấy chứ?

Chờ máy bay trực thăng tiếp đất, Trần Hạo nhảy xuống, chạy thẳng tới vị trí mà hắn cảm giác được Long Đại sư.

Lúc tiến vào phòng, Trần Hạo lập tức ngây người.

Long Đại sư đang hộ pháp cho con gái, không hề có hành vi không ổn nào cả.

Nhưng điều khiến trái tim Trần Hạo run lên chính là, tóc của Long Đại sư… trắng toát.

Chuyện này… Sao lại thế!

Trần Hạo ngơ ngác nhìn Long Đại sư.

Long Đại sư kịp phản ứng, nhìn thấy Trần Hạo thì nhếch miệng cười một tiếng: "Trần đạo hữu à, không phải cậu nói…"

Trần Hạo hoàn hồn, sắc mặt trở nên nghiêm nghị, trực tiếp ngắt lời: "Anh Long, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tóc của anh sao lại…"

Tóc?

Long Đại sư dường như chưa phát hiện ra, vươn tay lên sờ, vẫn còn ở đây mà?

Trần Hạo nhíu mày, tay nắm pháp quyết, ngưng tụ một cột nước trong vắt, hóa thành mặt gương, chiếu lại dáng vẻ của Long Đại sư.

Chỉ nhìn thoáng qua thôi vẻ mặt Long Đại sư cũng cứng đờ.

Một lúc lâu sau, Long Đại sư miễn cưỡng cười cười: "Không sao, lớn tuổi rồi, tóc cũng nên bạc đi."

Trần Hạo nhìn Long Đại sư không nói lời nào.

Long Đại sư lại im lặng, chốc lát sau, hắn ta nhìn con gái, lại nhìn về phía Trần Hạo rồi nói: "Trần đạo hữu, chúng ta ra ngoài rồi nói."

Dứt lời, hắn ta dẫn đầu đi ra ngoài.

Đi vào trong sân, Long Đại sư lấy một bao thuốc lá từ trong túi ra, rút một điếu châm lên, hít một hơi thật sâu.

"Trần đạo hữu, cậu có tin tưởng vợ tôi không?"

"Mục Vãn Thu hả?" Ánh mắt Trần Hạo khẽ động, hắn khuếch tán cảm giác, Mục Vãn Thu không ở đây.

Ánh mắt ngưng lại, Trần Hạo nhìn về phía Long Đại sư rồi hỏi: "Anh Long, anh nói rõ một chút, chị dâu sao rồi?"

Long Đại sư nhếch miệng cười một tiếng, trông rất khổ sở: "Chị dâu của cậu muốn hại cậu."

Trần Hạo nhíu chặt lông mày: "Anh Long, anh nói vậy là sao?"

Long Đại sư đáp: "Trần đạo hữu, lần trước bị mất điện thoại ta vẫn không ngừng truy xét, luôn gắng suy nghĩ xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, bởi vì ta không có thói quen quăng điện thoại lung tung mà luôn mang theo bên người, vì sao lại bị mất trộm, hơn nữa còn không thấy! Thậm chí nhiều ngày sau ta mới nhớ ra không thấy điện thoại, tình huống này càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, cực có vấn đề."

Long Đại sư dừng một chút, tiếp tục nói: "Sau đó ta suy nghĩ một hồi, nghĩ đến một khả năng, ta mời hiệu trưởng Trần giúp ta, rốt cuộc suy đoán của ta thành sự thật,. Bữa trước cậu nhận được điện thoại chính là tôi gọi, chính tôi tự làm rơi điện thoại rồi tự dựng ra tình huống bị mất cắp, cho nên cậu mới có thể bị lừa dễ dàng như vậy."

Trần Hạo: "…"

Nói như vậy không phải là anh hại tôi sao? Sao lại biến thành chị dâu rồi?

"Mà người đứng sau tất cả chuyện này Vãn Thu, nàng sử dụng pháp thuật với ta, mê hoặc ta, khiến ta gây ra mọi chuyện. Hôm nay, nàng lại mê hoặc ta tiếp nhưng bị hiệu trưởng Trần nhìn bất thường, đánh thức ta. Sau đó ta phát hiện nàng lặng lẽ rời khỏi Tam Thủy Quan, dùng một pháp khí huyễn hóa thay thế bản thân, còn tung tích của nàng thì không rõ. "

Nói đến đây, Long Đại sư lấy ra một tượng gỗ xinh xắn, vẻ mặt tức giận bộc phát pháp quang trong tay, trực tiếp bóp nát tượng gỗ này.

Nghe xong những lời Long Đại sư nói, Trần Hạo chớp chớp mắt, cảm giác đầu óc không đủ dùng.

Má nó, cảm giác thật khó hiểu, quan trọng nhất là sao Mục Vãn Thu phải hại hắn? Mịa nó chứ lần trước hắn còn mạo hiểm đi cứu anh Long đó. Sao lại lấy oán báo ơn vậy?

"Anh Long, những lời anh nói chị dâu có thừa nhận không?"

Trần Hạo nghiêm túc hỏi.

Long Đại sư khổ sở đáp: "Còn cần nàng thừa nhận à? Làm bạn với nhau lâu như vậy, ngoại trừ nàng thì ai có thể thần không biết quỷ không hay thi thuật với ta, hơn nữa còn dùng pháp khí thay thế bản thân, tung tích không rõ, ha ha, không phải quá rõ ràng rồi hay sao?"

"Anh Long, anh nghĩ sai rồi, lúc trước không nhìn thấy chị dâu thì sao anh có thể xác định chuyện là do chị ấy làm chứ? Hơn nữa, cứ cho là chị ấy làm thì sao anh khẳng định được người đó chính là chị dâu mà không phải ai đó giả mạo? Vả lại, cứ coi như không có ai giả mạo, anh Long à, chị dâu có thể mê hoặc anh, vì sao anh không nghĩ đến chuyện có lẽ chị ấy cũng bị người khác mê hoặc! Anh cứ kết luận thẳng thừng như vậy, nhìn xem có được hay không?" Trần Hạo thấm thía nói.

Long Đại sư: "…."

"Cậu nói như vậy, hình như, hình như cũng hơi có lý." Long Đại sư lắp bắp, sự tức giận trong ánh mắt biến mất, thay vào đó là vẻ ngẩn ngơ.

"Cho nên, anh phải tìm chị dâu để hỏi cho rõ ràng, pháp luật cũng cần có chứng cứ phạm tội xác thực mới định tội được, chị dâu là vợ kết tóc mấy chục năm của anh, mẹ ruột của hai đứa con anh, anh cứ như vậy mà không tín nhiệm chị ấy hả?" Trần Hạo tiếp tục nói.

Long Đại sư tiếp tục ngẩn ra, không phản bác được lời nào.

Trần Hạo liếc nhìn tóc Long Đại sư, thở dài nói: "Anh Long à, không phải tôi nói anh, mái tóc trắng này của anh đúng là chịu thiệt lớn rồi."

Long Đại sư sờ lên đầu, đột nhiên cười, nhìn Trần Hạo rồi bảo: "Trần đạo hữu, cám ơn cậu."

"Cám ơn tôi làm gì? Tự anh chui vào ngõ cụt, nói rõ có phải tốt không." Trần Hạo tức giận.

Long Đại sư đáp: "Ta cảm ơn cậu là vì, cậu rõ ràng là người bị hại nhưng vẫn tin tưởng Vãn Thu như thế, cho nàng cơ hội, ta rất cảm kích."

Trần Hạo lắc đầu bảo: "Anh Long ạ, chủ tâm mà nói, tôi chỉ là không tin chị dâu sẽ hại mình, dù sao chị ấy cũng không có động cơ."

Long Đại sư cũng gật đầu: "Đúng vậy, từ trước đến giờ Vãn Thu không thích sát sinh, sau khi gả cho tôi, ngay cả con gà cũng chưa từng giết, làm sao có thể vô duyên vô cớ hại đạo hữu được chứ. Trước đó là do ta tức giận đến hồ đồ. Có điều Vãn Thu đi thật rồi. Người rời đi đó có phải là Vãn Thu thật không, Trần đạo hữu, cậu bảo tôi nên làm gì bây giờ?"

Trần Hạo liếc nhìn mảnh gỗ đầy đất, tức giận nói: "Pháp khí bị vỡ rồi, kẻ rời đi kia bất kể có phải Vãn Thu hay không chắc chắn sẽ cảm giác được, anh bảo còn có thể xử lý ra sao, chờ đợi thôi, xem chị ấy có tự về không… Ừm, đúng là về thật."

Trần Hạo nói còn chưa dứt câu đã đột nhiên cảm giác được gì đó, hắn quay người nhìn lại, vẻ mặt ngạc nhiên.

Bình Luận (0)
Comment