Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 599 - Chương 600: Lai Lịch Thực Sự Của Mục Vãn Thu

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 600: Lai lịch thực sự của Mục Vãn Thu

Trong cảm nhận của Trần Hạo, khí tức của Mục Vãn Thu ở đằng xa, ngay trong Tam Thủy Quan này bay tới.

Có hơi ngạc nhiên chính là, Mục Vãn Thu này bộc lộ ra khí thế lớn mạnh kinh người, khác một trời một vực với Mục Vãn Thu trước đó.

Hiện giờ bại lộ, quăng mẻ vò luôn sao? Chẳng qua cô còn trở về làm gì?

Trần Hạo nhìn phương hướng Mục Vãn Thu tiến lại, ánh mắt lóe lên, lòng tràn ngập khó hiểu.

"Vãn Thu."

Vẻ mặt Long Đại sư cứng đờ, ánh mắt trở nên vô cùng phức tạp.

Không bao lâu sau, Mục Vãn Thu trực tiếp vượt qua bờ tường, lăng không bay vào sân nhỏ, đáp xuống trước mặt Trần Hạo và Long Đại sư.

Ánh mắt của cô lướt thẳng qua Trần Hạo, nhìn về phía Long Đại sư.

Chờ sau khi nhìn thấy mái tóc bạc trắng của Long Đại sư, vẻ mặt cô hơi biến sắc, cất tiếng nói: "Lão Long, đầu của người…"

Long Đại sư mặt đối mặt với Mục Vãn Thu, siết chặt nắm tay, trực tiếp ngắt lời: "Đầu của ta chỉ là chuyện râu ria, ta muốn hỏi ngươi, ngươi có phải là Mục Vãn Thu không, vì sao phải hại Trần đạo hữu."

Mục Vãn Thu im lặng, một lúc lâu sau mới yếu ớt hỏi: "Nếu như ta nói ta không phải Mục Vãn Thu, người sẽ làm gì?"

"Ngươi không phải, vậy Mục Vãn Thu thực sự đâu?" Long Đại sư không trả lời mà trực tiếp truy hỏi.

Mục Vãn Thu cười đáp: "Chuyện này quan trọng sao? Người gả cho người là ta, vẫn luôn làm bạn bên cạnh người là ta, vì người sinh hai cô con gái cũng là ta, người mau nói đi, ta quan trọng hay là Mục Vãn Thu quan trọng."

Long Đại sư ngẩn ra.

Tình huống gì thế này? Mục Vãn Thu này từ mấy chục năm trước đã thay người sao?

"Vậy cô rốt cuộc là ai?" Lúc này Trần Hạo lên tiếng hỏi, giọng điệu nghiêm trọng.

Mục Vãn Thu khinh thường nói: "Ngươi còn chưa có tư cách biết."

"Nói, ngươi là ai?" Long Đại sư cũng mở miệng, trong giọng nói mang theo tức giận.

Mục Vãn Thu sững sờ, chợt nhìn chằm chằm Long Đại sư: "Người dám quát ta?"

Long Đại sư theo bản năng chùn bước: "Không phải, ta chỉ hỏi một chút."

"Người quát lên!"

"Chỉ hơi lớn tiếng chút mà thôi, quên đi, ta quát đấy. Sao ngươi lại dùng pháp thuật mê hoặc ta, ám toán Trần đạo hữu, chẳng nhẽ ta không thể quát ngươi hả?" Long Đại sư ban đầu vốn nói yếu ớt, sau đó kịp phản ứng lại, nhìn chằm chằm Mục Vãn Thu.

Mục Vãn Thu im lặng.

"Sao không phản bác lại câu nào? Ha ha, còn nói gì mà mấy chục năm vợ chồng, sinh con dưỡng cái. Trần đạo hữu có ân lớn với chúng ta, cậu ấy đã cứu ta, giúp Duyệt Duyệt nhập đạo, sao ngươi lại lấy oán báo ơn như vậy?" Long Đại sư lên khí thế, giọng điệu càng chèn ép người.

Mục Vãn Thu nhếch miệng, đột nhiên nói: "Bởi vì đây là cái giá lớn phải trả cho giao dịch, hơn nữa ta cũng không muốn Trần đạo hữu chết, bây giờ ta hoàn trả lại đủ, nếu như người vẫn còn chưa vừa lòng thì ta sẽ đem con gái cao chạy xa bay, cả đời cũng không quay lại."

"Ha, ngươi còn lý luận, cái giá phải trả lớn gì chứ, ngươi giao dịch với ai?" Long Đại sư gầm lên.

Mục Vãn Thu không nói lời nào, ánh mắt Trần Hạo lại khẽ động, hắn hỏi: "Không phải giao dịch với Vương gia đấy chứ?"

Mục Vãn Thu nhìn về phía Trần Hạo, vẻ mặt chân thành nói: "Ta biết loại chuyện này không dối gạt được, một ngày nào đó sẽ bại lộ, cũng đang tính đường lui rồi. Hơn nữa lão Long còn sống, ta còn có hai đứa con gái, cho nên ta không thể chết, nếu như cậu muốn báo thù, ta cũng sẽ không bó tay chịu trói."

"Ngươi còn nói lý ghê nhỉ!" Long Đại sư tức đến trừng mắt.

Mục Vãn Thu trừng mắt lại hắn ta: "Lão nương không nỡ bỏ người với con gái đấy thì làm sao, lão nương còn không thể nói thật hay sao? Lần trước cái con hồ ly tinh kia khiến người động lòng, người muốn nhân cơ hội này vứt bỏ ba mẹ con ta, tìm con hồ ly kia đúng không? Ta nói cho người biết, người nằm mơ đi, đời này người chỉ có thể ở trên giường của lão nương thôi, nộp tiền cho lão nương, dám thiếu một phần lão nương sẽ đánh gãy cái chân giữa của người."

Long Đại sư: "…"

Lìn mẹ nó, sao cứ có cảm giác không đúng lắm.

Rõ ràng chúng ta đang nói chuyện ám toán Trần đạo hữu, giờ mịa nó sao lại lệch đi tận đâu rồi.

Trần Hạo cũng hơi câm nín.

Mục Vãn Thu ở trước mặt hắn vẫn luôn tỏ ra khá dịu dàng và hiền thục.

Mà mặt mạnh mẽ hiện tại không phải là khuôn mặt thật của cô đấy chứ?

"Mục đạo hữu, chuyện báo thù gì tạm thời không nhắc đến, tôi chỉ muốn biết cô rốt cuộc có lai lịch gì và đã giao dịch gì với Vương gia?" Trần Hạo nghiêm túc hỏi.

Mục Vãn Thu nhìn Long Đại sư, lại nhìn Trần Hạo rồi nói: "Có thể khi ta nói ra mọi chuyện cậu sẽ không tha thứ cho ta, chuyện trước kia xóa bỏ, coi như ta nợ cậu một ân tình, nếu như cậu không tha thứ được ta sẽ dẫn theo lão Long cao chạy xa bay, để lại con gái ta cho cậu."

Trần Hạo đang muốn gật đầu rồi lại cảm thấy không đúng.

CMN, sao nghe câu “ta dẫn theo lão Long cao chạy xa bay còn để lại con gái cho cậu” cứ thấy quái quái.

Mục Vãn Thu lại không cho Trần Hạo cơ hội nói chuyện, mở miệng nói ra lai lịch của cô.

Chuyện này khiến lão Long đứng đực người, còn Trần Hạo thì trợn tròn mắt.

Mục Vãn Thu vốn là giao nhân Đông Hải, hơn nữa còn là tế tự sẵn của tộc giao nhân.

Trong tộc giao nhân, tế tự vô cùng tôn quý, cực kỳ có địa vị và quyền lợi, cũng là tồn tại duy nhất có tư cách tu luyện bí điển của tộc giao nhân.

Có thể nói, trong đám giao nhân Đông Hải, địa vị của Mục Vãn Thu cực cao, tương lai tiền đồ vô lượng.

Thế nhưng, vào một đêm ba mươi năm trước, bạn tốt nhất của Mục Văn Thu tới chơi, mang cho cô mật quả biển sâu, là thứ cô thích ăn nhất. Kết quả, người bạn này lại hạ độc trong quả, muốn hại Mục Vãn Thu.

Mục Vãn Thu kịp thời dùng phương pháp trong bí điển để áp chế độc tính rồi đánh nhau với người bạn kia một trận, kết quả sóng pháp lực bạo động khiến cho đáy biển náo loạn, cuối cùng, cả hai giao nhân đều bị hút vào một rãnh nứt dưới đáy biển.

Độc tính trong người Mục Vãn Thu rất mạnh, nhịn không được hôn mê, chờ lúc cô tỉnh lại thì phát hiện mình không những cách xa đại dương mà còn nằm giữa dòng sông, hơn nữa độc tính xâm nhập vào tim, cô sắp phải chết.

Vốn Mục Vãn Thu đã rất tuyệt vọng, nhưng đúng vào lúc này Long Đại sư xuất hiện, đồng thời cứu được giao nhân.

Khi nói đến đây, Mục Vãn Thu dùng ánh mắt thâm tình nhín Long Đại sư.

Long Đại sư ngẩn ngơ: "Vì sao trong trí nhớ của ta không có bất cứ thông tin gì của nàng?"

Mục Vãn Thu đáp: "Sao lại không nhớ, người còn nhớ lúc mười tuổi bơi trong sông không, lúc người bị đuối nước sắp chết chìm chính là lần đầu tiên hai ta gặp nhau."

Long Đại sư sững sờ, chợt biến sắc: "Ta nhớ ra rồi, lúc ấy hình như ta bị cái gì đó túm lấy chân, sau đó kéo xuống dưới, bằng không với kinh nghiệm bơi lội của ta lúc đó thì hoàn toàn không có tác dụng gì, có điều lúc đó ta nhịn thở đến choáng váng, lúc tỉnh lại đã thấy ở trên bờ, trong thời gian đó đã xảy ra chuyện gì?"

Đôi mắt Mục Vãn Thu lóng lánh như nước mùa thu, ngượng ngùng nói: "Đã xảy ra chuyện gì không thể nói với người ngoài được."

Long Đại sư: "…"

CMN, nói như vậy có gì khác nhau.

"Ừm, không đúng, lúc đó ta mới mười tuổi, mười tuổi làm sao có thể làm loại chuyện đó." Long Đại sư lập tức phản bác.

Mục Vãn Thu nói rất đương nhiên: "Ta có miệng, có thể ngậm."

Long Đại sư: "…"

Mục Vãn Thu tiếp tục nói: "Hơn nữa ta trúng độc, còn là loại đặc biệt nhằm vào giao nhân, nó không ảnh hưởng đến nhân tộc, nếu có nhân tộc bằng lòng mở tâm linh giúp ta thì ta có thể bức độc ra, truyền lên người kia, ừm, sẽ không chết người, nhưng sẽ có một đoạn thời gian không khỏe."

Long Đại sư: "Mịa nó, ta mở tâm linh lúc nào, khi đó ta nín thở đến choáng váng có được hay không?"

Bình Luận (0)
Comment