"Cuối cùng, ta vẫn ở lại dòng sông đó, sinh sống với lão Long. Ta là nhân ngư, tuổi thọ dài nhất là 60 năm, nhưng nhân ngư lại tu hành rất dễ. Với tu vi của ta, không thành tiên thì tuổi thọ cũng phải kéo dài tới 300 năm. Mà lão Long là người, dù tu hành nhưng cũng không tránh được sinh lão bệnh tử, tuổi thọ chỉ được trăm năm. Vì muốn sống với lão Long lâu hơn nữa ta đã nhờ vị Tôn Thần kia giúp." Mục Vãn Thu tiếp tục nói.
Trần Hạo nhíu mày: "Ngươi luôn bên cạnh lão Long, sao có thể quen được vị Tôn Thần đó?"
Mục Vãn Thu nói: "Có một vị đạo sĩ đi qua, tự xưng Tôn đạo trưởng. Lúc đó hắn muốn lôi kéo ta, bảo rằng Tôn Thần rất mạnh, đầu nhập vào phe vị đó chắc chắn không chịu thiệt, nhưng chí ta không ở nên ta đã từ chối. Về sau có một sự kiện xảy ra khiến ta quyết định giao dịch với Tôn Thần."
Nói đến đây, Mục Vãn Thu dừng một chút, tiếp tục nói: "Khi ấy Mục Vãn Thu bệnh nặng, nằm giữa sự sống và cái chết. Ta thấy lão Long thích Mục Vãn Thu, không kìm được chạy tới chỗ Tôn Thần, lấy được một một phương pháp bí ẩn có thể thành người. Mà cái cần trả là phải giúp Tôn Thần xử lý ba chuyện."
Nghe đến đó, nghe tới đó khóe miệng Long đại sư co giật một cái, nói: "Vì thế nên nàng mới biến thành nàng ấy? Lấy thân phận của Mục Vãn Thu xuất hiện? Bảo sao trước kia sư muội đối xử với ta rất lạnh nhạt, làm gì cũng không để ý tới ta. Sau khi bệnh nặng một đợt lại trở thành dính người, thậm chí người cầu hôn cũng là nàng, giấu chiếc nhẫn trong bánh gato, rồi chúng ta trở thành vợ chồng."
Mục Vãn Thu khịt mũi nói: "Ngươi là đồ chậm tiêu, nếu ta không chủ động thì phải đợi tới ba mươi tuổi à, phải nghĩ biện pháp chứ."
"Nhưng nàng không nên hại Trần đạo hữu như thế, lấy oán trả ơn như vậy khiến ta làm sao có mặt mũi nhìn Trần đạo hữu? Sau này Duyệt Duyệt sẽ đánh giá nàng ra sao?" Long đại sư không thể không nói.
Mục Vãn Thu im lặng một lúc rồi trả lời: "Nhân ngư chúng ta không thích quanh co rườm rà, thích cái gì thì theo đuổi cái đó, đã nói thì phải làm được. Trước kia ta không suy nghĩ kĩ đã chọn giao dịch và đạt được điều ta muốn. Vậy nên những gì ta cần trả ta sẽ trả. Nhưng mà ta vẫn nhớ lòng tốt của Trần đạo hữu, trước kia có người yêu cầu ta hạ độc Trần đạo hữu, ta đã từ chối. Ta chọn hướng dẫn Trần đạo hữu đi bí cảnh vì lão Long đã nói với ta, hơn nữa ta tận mắt nhìn thấy Trần đạo hữu vận khí hộ thân, an toàn đi vào bí cảnh nên ta mới làm chuyện này."
"A, vào bí cảnh có thể trở về? Nàng coi bí cảnh là chỗ trẻ con chơi đùa à? Nếu bí cảnh ra vào dễ như thế thì từ xưa tới nay không có thứ gì gọi là bí cảnh rồi. Nàng suy nghĩ như thế làm ta không đồng ý." Long đại sư phản bác.
Mục Vãn Thu nói: "Cho nên ta đã chuẩn bị tâm lý, chỉ cần chúng ta không phải rời khỏi nhau, ta không bị giết thì hình phạt như nào ta cũng làm được."
"Đã như thế vì sao nàng vẫn muốn nói cùng…" Long đại sư tức giận nói thì thấy Mục Vãn Thu nhìn hắn chằm chằm: "Người có tư cách gì nói ta, mọi việc ta làm đều vì người, vì người mà bỏ ba trăm năm tuổi thọ, bỏ việc tu luyện thành tiên. Thậm chí vì muốn người có con nối dõi, ta phải từ bỏ giao châu của mình để sinh Long Duyệt. Bây giờ ta lại từ bỏ con đường phía trước để sống với người bình an cả đời, những việc này là lỗi của ta sao?"
Long đại sư: ". . ."
Hắn sững sờ bối rối, hắn thấy đau lòng.
Mục Vãn Thu phạm lỗi, mình lại ở đây trách móc nàng, chỉ biết mắng nàng mà không biết suy nghĩ nàng sao lại làm những điều đó, đây không phải việc một người chồng nên làm.
Mặc dù Mục Vãn Thu hiện tại không phải Mục Vãn Thu hồi trước. Nhưng nhiều năm bên nhau, những giây phút hạnh phúc đã đem hắn và Mục Vãn Thu lại gần nhau, nàng chính là vợ của hắn, lỗi của nàng cũng là lỗi của hắn.
Nhìn Mục Vãn Thu, Long đại sư thấy đôi mắt mình vẫn yêu thích giờ đỏ ửng, nước mắt chảy ra làm Long đại sư đau lòng hơn.
Mấy chục năm bên nhau, Mục Vãn Thu chưa từng rơi một giọt nước mắt, đây là lần đầu tiên Long đại sư thấy vợ mình như vậy.
Mục Vãn Thu khóc, từng giọt rơi xuống không hề ngấm vào vải vóc mà kết tủa thành hạt châu.
Đây là nước mắt của nhân ngư!
Trần Hạo im lặng chứng kiến mọi việc.
Lúc trước Long đại sư nói điện thoại của hắn bị trộm đã làm cho Trần Hạo cảm nhận thấy có điều gì đó không hay xảy ra. Sau khi trở về hắn cũng bảo Long đại sư không nên tìm làm gì.
Bây giờ biết Mục Vãn Thu là thủ phạm đằng sau, Trần Hạo thở dài.
Có ít người, dù ở chung mấy năm, tính cách thân thiện đến thế nhưng chỉ khi tách ra đã trở thành người lạ, không bao giờ gặp lại.
Có ít người, chỉ mới tiếp xúc một lúc nhưng lại thấy hợp tính, dù rời xa nhau nhưng tình cảm vẫn không phai nhạt
Với Long đại sư, ban đầu không muốn gặp, tới lúc cùng nhau đối diện khó khăn, rồi cùng nhau trải qua nguy hiểm, có thể nói Trần Hạo đã coi hắn là người bạn tốt, một người đạo hữu cùng đi trên con đường tu hành.
Thế nhưng không ai ngờ được, người vợ tốt tính của bạn thân mình lại có một bí mật như thế, lại còn âm mưu gây hại cho hắn như vậy.
Việc này dù Trần Hạo có nói không quan tâm thì cũng không có người tin, bởi vì đối với người tu hành, tâm tịnh là quan trọng nhất.
Bị người mưu hại mà nói cười không để tâm là không thể. Bởi vì một mầm mống nhỏ bé đó sẽ đơm chồi trong lòng bạn.
Mầm mống đó không được để ý tới, không gây hại tới ngay giờ, thế nhưng khi bạn đột phá hoặc độ kiếp, mầm mống này trở thành kiếp nạn lớn nhất.
"Trần đạo hữu, Vãn Thu đã nói hết, nàng thực sự phạm lỗi, nàng khiếm đạo hữu tổn thương là thật, ngươi đừng nói không sao, ta biết mà. Nhưng nàng ấy là vợ của ta, là mẹ của con gái ta, ta không thể bỏ mặc nàng ấy, cho nên lỗi của nàng ta sẽ chịu." Long đại sư quay người, nghiêm túc nói.
Trần Hạo đang tính nói thì thay đổi sắc mặt ngay lập tức.
Long đại sư bất ngờ phun ra ngụm máu, mặt trắng như giấy, cơ thể run rẩy.
Mục Vãn Thu kinh hãi, chạy tới ôm hắn, hoảng hốt nói: "Lão Long, sao phải làm như thế, sao phải làm thế..."
Long đại sư cố gắng đứng vững, cười vuốt ve mặt Mục Vãn Thu, hắn nhìn Trần Hạo, nghiêm túc không nói lời nào.
Trần Hạo không nói chuyện, bước lại gần cầm cổ tay Long đại sư nên, sau đó bắt mạch, khóe miệng Trần Hạo giật giật, hắn thở dài nói: "Long ca, dù chị dâu làm sai nhưng ngươi không phải đối xử với bản thân mình như thế."
Long đại sư cười nói: "Không sao đâu, nợ máu thì trả bằng máu, ta chỉ hy vọng Trần đạo hữu không có khúc mắc gì, ảnh hưởng tới tu hành. Về phần ta."
Long đại sư ngừng xíu rồi nhìn Mục Vãn Thu, tiếp tục nói: "Những năm nay ta không biết nàng ấy nghĩ gì, giờ mọi việc đã nói rõ, ta cảm thấy mình phụ nàng quá nhiều, cũng may giờ vẫn còn thời gian. Phần đời còn lại của ta vậy là được rồi."
Trần Hạo im lặng.
Gương mặt Mục Vãn Thu ướt đẫm.