"Thật xin lỗi, là lỗi của ta."
Nhìn bộ dáng của Long đại sư hiện tại, Mục Vãn Thu cắn môi, mấy chục năm nay đây là lần đầu tiên cô nhận lỗi với một người.
Long đại sư cười: "Lỗi của ngươi, lỗi của ta, có khác nhau sao? Vợ chồng là một, ngươi chính là ta."
Mục Vãn Thu gượng cười, cô quay sang nhìn Trần Hạo, nói: "Trần đạo hữu. . . Có lẽ bây giờ ta không có tư cách gọi như vậy nhưng đây là lần cuối cùng. Ta sẽ bỏ ra bất kì cái gì, ngươi giết ta cũng được, ngươi có thể giúp lão Long được không, hắn như thế…"
Trần Hạo xua tay, ngắt lời Mục Vãn Thu, bình tĩnh nói: "Chị dâu, đây cũng là lần cuối ta gọi thế, tình huống của Long ca ngươi chắc đã hiểu rõ, tự đoạt tu vi không có thuốc nào chữa được, trừ khi ta có tu vi Thiên Chân, giờ không còn cách nào đâu."
Nói xong, Trần Hạo thở dài nói: "Ta hiểu ý của Long ca, không cần nói thêm gì nữa. Việc quan trọng nhất bây giờ là chuyện của Long Duyệt, ngươi bị thương, trước tới chỗ Tam Vị chữa thương đi, sau khi Long Duyệt lên được trúc cơ, hai người lựa chọn như nao ta cũng không ngăn cản."
Long đại sư cười nói: "Cảm ơn Trần đạo hữu."
Trần Hạo nhìn Long đại sư một lúc rồi quay người rời đi.
Con đường tu hành có vô số nguy hiểm, mà cửa ải khốc liệt nhất chính là chữ tình.
Vì trong lòng có tình cảm, ấy mới có nan giải.
Mục Vãn Thu vì tình, từ bỏ thân phận nhân ngư, ba trăm tuổi thọ, cắt đứt con đường tu hành.
Long đại sư vì tình, đoạn tuyệt tu vi, cam lòng thành người bình thường.
Một chữ tình có thể hủy cả đời tu hành của một người.
Điều đó thật khủng khiếp, trước khi người ta đạt được Tiên Thiên thì không nên dính vào vào chữ tình, nếu không vạn kiếp bất phục.
Lấy đá núi khác về mài dao ta (chỉ người hoặc ý kiến giúp mình sửa đổi khuyết điểm), việc của Long Đại Sư và Mục Vãn Thu giúp Trần Hạo học được chân tình cũng như thấy sự hung hiểm của cuộc đời.
Nhưng vì chuyện mà Trần Hạo mất đi một người bạn, hắn cảm thấy rất buồn.
Trần Hạo quay lại chỗ máy bay, Đái Vân đang đợi ở đó.
Đối phương hỏi thăm một câu, Trần Hạo lắc đầu ý bảo không có chuyện gì. Máy bay cất cánh rồi bay đi.
Từ trên máy bay nhìn xuống, Trần Hạo thấy Long đại sư đang ôm Mục Vãn Thu. Cả hai đang đắm chìm trong thế giới của họ.
Lần tạm biệt này có thể là lần cuối cùng bọn họ có thể gặp nhau, hoặc dù gặp lại lần nữa bọn họ cũng thành người lạ.
Trong cuộc đời này, gặp gỡ rồi ly biệt, không có người nào có thể đoán trước.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Một giờ sau, Trần Hạo cùng gà trống, mèo đen đi theo Đái Vân tới sân bay lên máy bay.
Chiếc máy bay này không phải là máy bay bình thường, nó đã được cải tạo, có rất nhiều ánh sáng chuyển động, mà những ánh sáng đó lại liên kết với nhau giống như dòng chảy của mạch điện. Trần Hạo rất ngạc nhiên khi nhìn thấy điều này.
Khung cảnh bên trong máy bay giống như trong phòng tác chiến, những người này đều có tu vi, ai ai cũng bận rộn làm công việc của mình, bầu không khí nghiêm túc này khiến Trần Hạo cảm thấy không quen.
Vì vậy Trần Hạo mặc kệ Đái Vân, cùng gà trống, mèo đen đến cửa máy bay ngắm mây, ngắm khung cảnh bên ngoài.
Gà trống kêu lên: "Hạo ca, bao giờ chúng ta mới có trình độ phi hành trên mây như thế này nhỉ! Ngươi nhìn nơi này xem, đẹp thật đó, ta rất muốn bay ở đó, cảm giác ấy chắc không tệ đâu."
Mèo đen cũng nhìn qua cửa sổ ngắm mây trắng, ánh mắt sáng bừng.
Trần Hạo cười nói: "Ta phải tới Tiên Thiên mới làm được. Cho dù luyện cưỡi mây cưỡi gió thì cơ thể cũng không đáp ứng được vấn đề độ cao. Còn ngươi à, ba trăm năm đạo hạnh nhá hoặc là đi đầu thai đi."
"Hử? Đầu thai làm gì?" Gà trống thắc mắc.
Trần Hạo nói: "Bởi vì đi đầu thai mới có cơ hội làm diều hâu, rồi ngươi sẽ được bay giữa trời mây."
Gà trống: ". . ."
"Không được, diều hâu không thể bay lâu trên độ cao này được, bởi vì điều đó sẽ gây nguy hiểm cho chúng." Có một tiếng nói ở đâu đó vang lên khiến Trần Hạo giật mình.
Trần Hạo nhìn xung quanh nhưng lại không thấy có ai.
Chuyện gì thế này, tiếng nói ở đâu ra thế?
Vừa nghĩ vừa ngó loanh quanh, Trần Hạo vừa xoay người thì thấy một hư ảnh của một bé gái đang ngưng tụ thành hình.
Trần Hạo sững sờ, kêu lên: "Trí tuệ nhân tạo, trông giống thật đó!"
Cô bé bật cười, đôi mắt cong lại hình bán nguyệt, có hai núm đồng tiền bên má nhìn trông rất đáng yêu.
"Ngươi nói sai rồi, ta không phải là trí tuệ nhân tạo, ta là linh hồn."
Linh hồn?
Trần Hạo nhìn kỹ, đúng thật, cô bé này không phải giả lập mà thực sự tồn tại. Nhưng thứ tạo lên cơ thể cô bé không phải là âm khí mà là năng lượng kì lạ. Năng lượng này rất nhu hòa, mô phỏng theo bản chất của âm khí nhưng không phải là âm khí.
Cái này … tạo ra kiểu gì vậy!
Trần Hạo ngạc nhiên, trừng mắt đánh giá cô bé.
Trần Hạo chưa từng gặp kiểu linh hồn này, cũng chưa từng nghe qua.
Cả gà trống lẫn mèo đen đều tò mò nhìn cô bé, sự tồn tại của linh hồn này rất hiếm.
"Cô bé, mới bé như thế đã chết rồi? Mà sao ngươi lại ở đây? Chẳng nhẽ những người trên máy bay này nhốt ngươi ở đây à?" Đôi mắt Trần Hạo khẽ đảo, mở miệng hỏi.
Cô bé nhìn Trần Hạo, nói: "Ngươi đang bẫy ta hả, muốn hỏi cái gì thì hỏi đi?"
Trần Hạo: ". . ."
"Ngươi tên gì? Dạng linh hồn nào? Sao ở chỗ này? Còn nghe lén chúng ta nói chuyện." Gà trống hỏi trực tiếp.
Cô bé híp mắt cười trả lời : "Ta là Nguyệt Thỏ số 1, là pháp hồn và là người điều khiển máy bay này. Ta không nghe lén mấy người nói chuyện, ai mở miệng nói gì ở đây ta đều biết."
Trần Hạo hỏi: "Nguyệt Thỏ số 1? Pháp hồn? Vậy những ánh sáng giống dòng điện kia chính là bản thể của ngươi? Vậy ngươi giống trí tuệ nhân tạo đúng không?"
Cô bé gật đầu: "Ừm, ta giống trí tuệ nhân tạo, có thể tính toán, suy luận và kiểm soát mọi vũ khí trên máy bay, ta rất lợi hại đó."
Trần Hạo hít một hơi thật sâu.
Hắn thật sự shock.
Đm, bộ phận nào có não to đến thế, nghiên cứu ra được cách sử dụng pháp khí như trí tuệ nhân tạo.
Linh hồn, tuyến đường trận pháp, nghiên cứu khoa học…
À mà không đúng, nếu chuyển hóa linh hồn thành kiểu này thì làm sao đầu thai chuyển thế được.
Sắc mặt Trần Hạo thay đổi, hắn nhìn cô bé trước mặt mình.
không lớn lắm, tầm sáu bảy tuổi, cô bé này mới ở độ tuổi học tiểu học vậy mà chết rồi, còn bị biến thành pháp hồn!
Trần Hạo cảm thấy nặng nề, hỏi: "Cô bé, ngươi vì sao thành pháp hồn? Ngươi biết hậu quả khi làm vậy không?"
Cô bé cười hì hì nói: "Ta biết, nhưng ta không còn cách nào, nhưng cơ thể của ta không tỉnh dậy, chỉ có thể làm như thế ta mới có cảm giác được sống."
Trần Hạo kinh ngạc, không hiểu rõ cô bé nói gì, hăn muốn hỏi lại thì có một giọng nói truyền tới: "Nguyệt Thỏ, tổ bên kia đang tìm ngươi đó, ngươi còn rảnh ở đây tám nhảm."
Cô bé lè lưỡi biến mất.
Trần Hạo nhìn lại thì thấy Đái Vân tới.
Đái Vân lại gần cười nói: "Ngươi nhìn thấy Nguyệt Thỏ số 1 có thần kì không?"
Trần Hạo nói: "Ta rất tò mò."
Đái Vân hỏi lai: "Tò mò vì sao cô bé kia chưa đủ tuổi thành niên đã chết sao? Đạo hữu, chúng ta thuộc bộ phận bảo vệ của Trung Quốc, sao có thể làm như thế. Thật ra cô bé ấy chưa chết, nàng là người thực vật."