"Người thực vật?"
Trần Hạo nhìn Đái Vân không nói gì.
Đái Vân cười giải thích.
Thì ra Nguyệt Thỏ như bây giờ chính là sáng kiến của bộ phận nòng cốt,không thể không nói, có rất nhiều người tài năng ở Trung Quốc. Mà những người đó chính là những người được tuyển chọn từ hàng trăm hàng nghìn người, khiến thế giới tu hành cũng cảm thấy thần kỳ.
Nguyệt Thỏ là linh hồn số 1, là một người thực vật.
Cô bé này đã bị ngã xuống sông lúc năm tuổi. Mặc dù có người nhảy xuống vớt cô bé lên nhưng vì thời gian dưới nước quá lâu rơi vào tình trạng chết não do thiếu oxy, trở thành người thực vật. Với trình độ kĩ thuật năm đó không thể cứu được.
Tuy nhiên bộ phận nòng cốt đã có ý tưởng về việc linh hồn trí năng, trải qua nhiều thử nghiện cuối cùng họ cũng thành công. Chỉ có những linh hồn còn sống mới phù hợp làm vị trí cốt lõi của dự án này.
Vì thế bọn họ trải qua nhiều cuộc thảo luận, lựa chọn một nhóm người thực vật phù hợp sau đó lại trải qua rà soát mới tìm được 300 người phù hợp đã được người thân đồng ý.
Nhưng cuối cùng chỉ có một người có thể hoàn toàn dung hợp vào trí năng pháp khí mà bộ phận lòng cốt nghiên cứu ra, người đó chính là Nguyệt Thỏ số 1.
Từ đó tới nay đã đã được mấy năm, Nguyệt Thỏ từ lúc đầu học tập cho đến làm phụ tá như bây giờ đều nhờ mọi người hướng dẫn và chỉ dạy. Hiện tại việc gì cô bé cũng có thể làm và cô trở thành một bộ phận không thể thiếu ở đây.
Sau khi Đái Vân báo cáo về việc Trần Hạo tiết lộ tin tức của thần tướng Kim Cương thì một bộ phận lớn được điều động tới kèm theo cả Nguyệt Thỏ làm phụ tá.
Nói xong những việc này Đái Vân còn nói thêm: "Trần đạo hữu, mặc dù việc tu hành cùng bộ phận nòng cốt nghiên cứu khoa học có khoảng cách rất xa, có rất nhiều sự khác biệt về bản chất. Nhưng chúng ta không cầu trường sinh bất lão như người tu hành, chúng ta muốn đất nước hùng mạnh, dân tộc hòa bình. Cho nên chúng ta mới nghiên cứu kết hợp khoa và đạo môn, rồi chúng ta có thể sáng tạo ra những bước tiến mới như Nguyệt Thỏ, đạo hữu nói xem, đây có phải một cách khác để trường sinh không? Sự tiên phong này cực kỳ trâu bò!"
Trần Hạo còn có thể gì nữa?
Đây là lý do vì sao bộ máy nhà nước lại có quyền lực như thế!
Người ta không sánh tài năng cùng vận may với bạn, mà là so đầu óc, so trí thông minh.
Một người đạo gia có thể gọi gió đuổi mưa, mở núi tạo đường chúng ta đương nhiên ngưỡng mộ. Nhưng chúng ta có trăm người, ngàn người tạo lên trí tuệ khổng lồ, hỏi ngươi có sợ hay không?
Trần Hạo chân thành trả lời "Trâu bò!"
Đái Vân tự hào nói: "Vì thế đạo hữu đừng đánh giá quá sớm trước khi chưa hiểu rõ về bộ phận lòng cốt. Ta biết bộ phận lòng cốt bị đàm tiếu nhiều điều nhưng bất cứ con đường gì đều không dễ dàng, phải vượt qua chông gai, cần sự hi sinh, tận tâm thậm chí đối mặt với nhiều nghi ngờ. Nhân viên của bộ phận phải cắn răng chịu đựng tất cả những điều đó mới có thành tựu như ngày hôm nay.
Trần Hạo thốt lên: "Thực sự đáng ngưỡng mộ, việc tiên phong này chính là mở ra một con đường mới cho đất nước."
Đái Vân nhìn Trần Hạo: "Sao, có hứng thú gia nhập không? Ta có thể nói cho ngươi biết, Nguyệt Thỏ chỉ là một phần nhỏ của kết quả nghiên cứu thành công, bộ phận chúng tôi đã nghiên cứu ra rất nhiều vật phẩm thần kỳ mà ngươi không thể nghĩ ra được."
Trần Hạo cười toe toét trả lời: "Không hứng."
Đái Vân sững sờ: "Cũng là người tu hành, dù theo đuổi khác nhau nhưng loại tiên phong này sẽ giúp ích rất nhiều cho đạo hữu. Vì sao đạo hữu lại từ chối? Không cân nhắc chút à?"
Trần Hạo thầm nghĩ ta làm xong nhiệm vụ là thăng cấp, việc gì phải rước phiền vào thân?
Nhưng không thể nói như thế được, Trần Hạo cười: "Đạo khác nhau, không thể cùng nhau đi được."
Nhìn Đái Vân vẫn cố chấp, Trần Hạo nói: "Ta theo đuổi trường sinh, các ngươi theo đuổi một quốc gia hùng mạnh, đạo hữu đừng nói với ta việc tham gia vào bộ phận đó có thể trường sinh được?"
Đái Vân: ". . ."
Mặc dù hắn rất muốn nói Nguyệt Thỏ chính là ví dụ cho trường sinh, nhưng nếu nói ra người ta chắc chắn chê cười.
Có ai từng gặp việc trường sinh bị khống chế!
Trường sinh của Đạo gia chính là tiên, thoát khỏi mọi thứ, không bị gò bó, tự do tự tại.
Nếu nói Nguyệt Thỏ trường sinh, không bị ăn đòn mới lạ.
"Thôi được, tâm của đạo hữu rất vững, Đái mỗ bội phục." Đái Vân đành phải từ bỏ gạ gẫm.
Thời gian như thoi đưa, khi máy bay hạ cánh trời đã tối, nhưng trên điện thoại lại hiển thị giờ ban đêm, hiển nhiên máy bay này đã bay một quãng đường rất xa, tạo nên hiện tượng chênh lệch múi giờ.
Sau khi xuống máy bay, Trần Hạo đánh giá xung quanh, nơi này là trụ sở của quân sự,
Thời gian như nước chảy, chờ máy bay rốt cục hạ xuống, đã là chạng vạng tối, nhưng là điện thoại thời gian lại biểu hiện đêm khuya, rõ ràng bay rất xa, tạo thành chênh lệch thời gian.
Xuống máy bay, Trần Hạo đánh chung quanh, nơi này là trụ sở quân sự, phòng thủ giới nghiếm, bốn phía đều có người đi tuần, ở đây cgir thấy người Trung Quốc chứ không thaay anh da đen nào.
Đái Vân ra ngay sau đó, Trần Hạo hỏi: "Đái Vân đạo hữu, đây là nơi nào?"
Đái Vân cười nói: "Đây là khu đất hoang phía Tây Bắc Châu Phi, chính quyền địa phương bí mật ra giá 200.000 tỷ để cho chúng tôi thuê 99 năm."
Khóe miệng Trần Hạo giật một cái.
Đm, việc này nghe quen quá.
Trung Quốc chúng ta bắt đầu mở rộng ra bên ngoài rồi sao?
"Vậy khi nào chúng ta đi?" Trần Hạo không muốn dây tới chính trị, trực tiếp hỏi.
Đái Vân nói: "Đã đánh."
"Hả...?" Trần Hạo trợn mắt nhìn Đái Vân.
"Binh quý thần tốc” là dùng binh quý ở chỗ là hành động nhanh chóng, tấn công khi không phòng bị sẽ giành thắng lợi.
Đái Vân cười híp mắt nói: "Binh quý thần tốc, lúc ta báo cáo xong, lãnh đạo đã chỉ huy hành động, phân chia các đội nhỏ tiến hành tấn công những địa phương ngươi cung cấp. Ừm, trước khi ta lên máy bay đã nhận được thông báo trụ sở bí mật của thần tướng kim cương đã bị phá hủy, chiến lợi phẩm rất phong phú."
Trần Hạo há hốc mồm, một lúc sau mới nói: "Vậy ngươi dẫn ta tới đây làm gì?"
Đái Vân nói: "Tới cổ vũ nha, không phải đạo hữu từng nói vậy sao?"
Trần Hạo đen mặt.
Nha cái quần què.
"Ồ đúng rôi, mặc dù kết quả rất tốt nhưng lại có vấn đề xảy ra, thần tướng kim cương chạy rồi,cho nên vẫn cần đạo hữu giúp đỡ, chỉ sợ đạo hữu không làm thôi." Đái Vân nghiêm túc nói.
Trần Hạo lông mày nhíu lại: "Kim cương chạy? Vậy hành động lần này có tác dụng quái gì."
"Nó bị thương nặng, chạy không được nên trốn vào một góc chết. Dù chúng ta bao vây được nó, nhưng không thể xông vào được. Hiện tại chúng ta đã cử ba tiểu đội tìm cách đi vào nhưng tới giờ vẫn chưa có tin tức. Thế nào, đạo hữu theo ta không?" Đái Vân mỉm cười hỏi.
Trần Hạo nhìn Đái Vân một lúc rồi nó: "Việc thần tướng kim cương chạy mất trước khi ta lên máy bay là ngươi cố tình không nói."
Đái Vân không dấu diếm, bình tĩnh gật đầu nói: "Đúng, ta không gạt đạo hữu, bởi vì có một số lý do đặc biệt nên chúng ta muốn bắt sống thần tướng kim cương này, nhưng mà nó hung hăng quá, không chịu đầu hàng, cho nên biện pháp tốt nhất bây giờ là sử dụng sức mạnh của gà trống đạo hữu. Nhân viên công tác của chúng ta rất tôn sùng đạo hữu, họ cho rằng chỉ cần một chiêu khống chế được địch nhân chính là sức mạnh tuyệt vời nhất."
Trần Hạo không nói chuyện, chỉ nhìn gà trống.
Gà trống gà có linh trí, có thể hóa hình, không cần hắn phải quyết định hộ.
"Ngươi đừng tưởng rằng nói lời ngon ngọt ta sẽ hỗ trợ, không có lợi gì thì Hạo ca đồng ý ta cũng sẽ từ chối." Gà trống mở miệng.
Đái Vân nói: "Gà trống đạo hữu yên tâm, lãnh đạo của ta đã chỉ thị, chỉ cần yêu cầu hợp lý thì gì cũng được."
"Ngươi chắc chắn?" Đôi mắt của gà trống sáng quắc.