"Chỉ cần yêu cầu hợp lý là được."
Nghe thấy câu hỏi của gà trống, Đái Vân nói lại thêm lần nữa, hai chữ hợp lý được nhấn mạnh.
Gà trống ngẩng đầu, tinh thần sảng khoái.
"Ba điều kiện, đầu tiên, tôi muốn vũ khí, không nhiều đâu, bộ phóng cùng 100 tên lửa đạn đạo. Hai loại súng máy Gatling, nhớ chuẩn bị đủ đạn cho ta, về súng ngắm, trên thế giới có tám loại súng ngắm đỉnh nhất đây, ta lấy mỗi loại một thứ, cũng phải cần đủ đạn, còn…"
Đái Vân nhíu mày, ngắt lời gà trống: "Vậy mà không nhiều?"
"Đừng để ý chi tiết!"
"Đó không phải chi tiết mà chính xác là ngươi muốn rất nhiều."
Gà trống trợn mắt nói: "Đồ vật quan trọng hay bắt thần tướng Kim Cương quan trọng hơn?" Đái Vân: "..."
"Gà trống đạo hữu..."
"Ta có tên, gọi ta là Tử Phượng."
"Tử Phượng đạo hữu, trong nước không cho sử dụng vũ khí, ngươi đã có một khẩu Gatling, hai lần sử dụng trần trước của ngươi đã gây ra ảnh hưởng rất lớn, việc này không hợp lý." Đái Vân nghiêm túc nói.
Gà trống cười khằng khặc: "Ý của ngươi là lúc có người đáng ta, ta dùng pháp thuật hợp lý hơn đúng không?"
Đái Vân nhíu mày: "Có thể đứng yên..."
Gà trống ngắt lời: "Tới đây tới đây, ngươi dạy ta đi, khi có người tấn công ta, thậm chí muốn giết ta, phải đứng yên không dùng súng không dùng pháp thuật, ngươi làm mẫu thử xem, xem có cách nào sống được không. Chỉ cần ngươi chỉ biện pháp cho ta, ta không đòi 3 yêu cầu nữa, chạy đi bắt thần tướng Kim Cương cho ngươi ngay."
Đái Vân: "..."
ĐM, con gà trống này không giống như thông tin đưa ra, nhìn kẻ già đời này đi, giống chỗ nào!
"Vậy ngươi không thể yêu cầu thêm nữa, ngươi phải biết tình hình trong nước bây giờ, cho ngươi nhiều vũ khí như thế thì nguy hiểm lắm."
Gà trống cười khẩy: "Tôi không ngại nói thật, những vũ khí này chẳng bằng phép thần thông của ta, ta chỉ lấy về nhìn cho vui thôi."
Đái Vân đến chịu.
Tư liệu phân tích quá đúng, con gà này không biết xấu hổ là gì, hai lần trước chẳng phải nó dùng vũ khó tấn công lại đây, còn chơi rất vui đó. Với lại phép thần thông của nó lợi hại thật đó, nhưng chỉ có tác dụng khi đấu tay đôi, còn việc quần ẩu à, ngươi không chạy mới là lạ, ở chỗ này tỏ trâu bò cái gì.
Nhưng việc cần người, không thể cứng rắn nói lại, Đái Vân cười miễn cưỡng nói: "Vây tôi sẽ đồng ý về vấn đề vũ khí này, nhưng với điều kiện ngươi không được sử dụng trước mặt người thường. Nếu việc này bị lộ, chúng ta sẽ thu hồi lại vũ khí."
Gà trống hài lòng nói: "Vậy còn được, yêu cầu thứ hai của ta rất đơn giản, ta muốn làm một bộ phim, ta làm nhân vật chính và phải được công chiếu trên toàn quốc."
Hả…
Lần này không chỉ Đái Vân mà Trần Hạo cũng có vẻ bàng hoàng.
Đm, Tiểu Hoàng muốn làm ngôi sao à? Sao mình không biết vậy?
Đái Vân nhanh chóng lấy lại tinh thần, đôi mắt cong lên vì vui vẻ, hoàn thành yêu cầu này rất đơn giản.
Hắn vội vàng nói: "Không có vấn đề, Tử Phượng đạo hữu muốn đóng phim, ta sẽ tìm biên kịch để làm kịch bản cho riêng đạo hữu, đảm bảo khiến đạo hữu trở thành minh tinh nổi tiếng."
Gà trống nói: "Ai bảo ngươi tạo kịch bản, ta tự mang kịch bản, tự biên tự diễn, ngươi cho ta tiền, nhân viên công tác cùng diễn viên là được rồi."
Tiền...
Đái Vân ngạc nhiên nói: "Tử Phượng đạo hữu? Kịch bản của ngươi là..."
Gà trống nói: "Gia đình gà trống kháng chiến chống Nhật."
Ha...
Trần Hạo suýt nữa là phun nước miếng.
Ui trời, con gà này đã bị phim kháng chiến chống Nhật đầu độc rồi, không chỉ học được mồm miệng thô tục bây giờ còn muốn tự mình làm phim nữa.
Mặt Đái Vân đen xì.
Con gà chết tiệt này điên rồi! Một con gà đi kháng Nhật, chiếu phim để người ta cười chết à.
Nhưng dù gì việc này cũng tốt hơn vũ khí.
"Khụ khụ, Tử Phượng đạo hữu, việc này không có vấn đề, ta đồng ý." Đái Vân gượng cười.
Gà trống nói: "Ngươi đừng thoải mái đồng ý như vậy, sau khi bộ phim hoàn thành sẽ được công chiếu, tiền thu lại từ phòng vé ta sẽ lấy hết."
Đái Vân bĩu môi, nhìn cái tên kì quái như thế kia ai có hứng xem giới thiệu chứ. Còn tiền phòng vé, cứ chờ tới chết đi.
"Không sao, tiền thuộc về ngươi, vậy yêu cầu thứ ba là gì?" Đái Vân hỏi.
Gà trống nói: "Yêu cầu thứ ba càng đơn giản hơn, ta muốn một bộ trang bị pháp hồn trí năng."
Đái Vân: "..."
Trần Hạo: "..."
"Tử Phượng đạo hữu, nó là bí mật hàng đầu ở bộ phận của tôi. Tôi không thể quyết định được." Đái Vân từ chối.
Gà trống nói: "Ta chỉ muốn trang bị pháp hồn trí năng, đâu muốn Nguyệt Thỏ, mấy người nghiên cứu lâu như thế mà chỉ có Nguyệt Thỏ, chứng tỏ hồn phách phù hợp với trang bị này rất ít, ta chỉ cầm về chơi thôi, sao không cho được."
Khóe miệng Đái Vân giật một cái.
Đm, ngươi nói sao đơn thế, cái trang bị mà ngươi tính dùng để chơi là công sức bao nhiêu năm, tiêu tốn cả nhân lực lẫn tiền bạc mới nghiên cứu ra được. Ngươi nói đúng đó, vấn đề linh hồn phù hợp rất lớn nhưng giá trị của trang bị không thể đo lường được, cho ngươi bại lộ thì sao? Việc này liên quan tới bao nhiêu người, bao nhiêu tâm sức của bộ phận ta đó.
"Việc này không được, Tử Phượng đạo hữu đổi cái khác đi." Đái Vân kiên quyết.
Gà trống và Trần Hạo nhìn nhau một lúc rồi mới nói: "Vậy cũng được, ta đổi, mấy người phá hang ổ của thần tướng Kim Cương nhất định tìm được thú nhân nhỉ, ta muốn một trăm thú nhân."
Sắc mặt Đái Vân lại đen thêm: "Tử Phượng đạo hữu, ngươi muốn thú nhân làm gì?"
Trang bức: Chỉ một hành động,một loại phong cách giải dạng nghèo khó, giả dạng không có gì để phơi bày ra cái không có gì của mình nhưng thực sự thì lại rất có khả năng, rất khủng bố ..đây là kiểu trang bức có thực lực
Gà trống nói: "Trang bức nha, ta rõ ràng là gà nhà, vậy mà có thể nói chuyện, còn có thể hóa hình, sau này đi ra ngoài không cần phô trương nữa."
Đái Vân; "..."
Được, cái con gà chết tiệt này không có câu nào nói thật, ở cùng nó toàn rước phiền vào thân.
"Một trăm thì không có, tối đa mười thú nhân. Dù sao tin tức ta nhận được là không có nhiều tù binh." Đái Vân nghiêm túc nói.
"Được." Gà trống nhanh chóng đồng ý.
Đái Vân thở dài, nói: "Vậy thì tốt, chúng ta sẽ đi bây giờ, mặc dù thần tướng Kim Cương trốn không ra ngoài được, nhưng càng kéo dài thời gian thì tốc độ vết thương khôi phục càng nhanh, đến lúc đó mọi việc sẽ khó khăn hơn."
"Không có chuyện gì. Ngươi dẫn đường đi." Trần Hạo mỉm cười nói.
Sau đó cả đám đi lên trực thang đã được Đái Vân chuẩn bị từ nãy.
Trong cabin, Trần Hạo chăm chú nhìn Đái Vân.
Đái Vân cảm thấy không được tự nhiên khi bị nhìn chằm chằm như vậy, hỏi: "Trần đạo hữu, ngươi nhìn ta làm gì?"
Trần Hạo cười nói: "Đái Vân đạo hữu, ta rất tò mò với thân phận của ngươi. Dù sao ngươi có thể thay mặt cho bộ phận nòng cốt để hợp tác với chúng ta, thậm chí có thể đồng ý nhiều yêu cầu như vậy, còn có thể chỉ huy mọi việc trên đường. Ta nghĩ đây không phải là việc một tiểu đội trưởng làm được."
Đái Vân ngừng một chút, nói: "Việc này cũng không phải bí mật gì, ta là cháu rể của bộ trưởng Dương Phong."
Trần Hạo sững sờ, ngạc nhiên nói: "Bối cảnh lớn như thế? Vì sao ngươi phải bắt sống thần tướng Kim Cương?"
Đái Vân thờ ơ nói: "Bởi vì có giao dịch với vương… A, ngươi bẫy ta?"
Chưa nói hết câu, Đái Vân đã phản ứng lại, quay sang nhìn Trần Hạo.
Trần Hạo bĩu môi: "Thì ra các ngươi có giao dịch với vương gia."