Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 604 - Chương 605: Giả Chết

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 605: Giả chết

"Giao dịch PY gì chứ, đạo hữu là người trong giới tu hành, một lòng hướng đạo, cách nghĩ của người với chúng ta hoàn toàn khác nhau, không thể lấy ý nghĩ của người, để phỏng đoán quyết định của bộ phận chúng ta được." Đới Vân nghiêm túc giải thích.

Trần Hạo cười nói: "Ta chỉ hỏi một chút, gấp gáp như vậy làm gì, chẳng qua xem ra hiểu biết của các người với vương gia này rất sâu nhỉ, ta có thể hỏi một câu không ảnh hưởng toàn cuộc không?"

Đới Vân nhìn Trần Hạo.

Trần Hạo nói: "Ta muốn biết, tên thật của vương gia là gì? Nói ra, ta cũng là kẻ địch của hắn, nếu như có một ngày bị vương gia trả thù, phái nhân vật lợi hại tới đối phó ta, đến lúc đó chết rồi, kết quả ngay cả tên của người đắc tội là gì cũng không biết, đây có phải rất thảm không?"

Đới Vân im lặng nhìn Trần Hạo.

Quả nhiên linh sủng là dạng gì chủ nhân là dạng đó.

Mẹ nó có thể chân thành một chút không? Lý do này của người trẻ con ba tuổi cũng không tin đâu?

"Trần đạo hữu, đừng nói lời xúi quẩy, thiên phú của người xuất chúng, phúc vận tràn đầy, tương lai chắc chắn một đường sáng ngời, bước lên đỉnh cao. Có danh vọng của Tiên Thiên Chân Nhân. Có điều tên thật của vương gia này, theo chúng tôi biết, là Chiêu Dịch, chỉ là không ai dám gọi, chỉ gọi hắn là vương gia, hoặc là Tôn Thần." Đới Vân nói.

Trong mắt Trần Hạo hiện lên vẻ thất vọng.

Những tên gọi này hắn cũng biết.

Chỉ là đáng tiếc, đều không đúng, cho dù là cái tên Chiêu Dịch do cha mẹ vương gia đặt này, cũng không đúng.

Bởi vì trước đây Trần Hạo có được thần thông câu hồn trảm mệnh, mặc dù đây là thần thông duy nhất, nhưng cực kì trâu bò, có thể nhẹ nhàng giết chết Tiên Thiên trở xuống.

Nhưng sau khi biết được cái tên Chiêu Dịch này từ trong miệng một bọn trùng âm dương, Trần Hạo đã từng thử, đáng tiếc không thể nào câu hồn trảm mệnh.

Kết quả này có hai nguyên nhân, hoặc là tu vi của vương gia trên Tiên Thiên, không thể câu hồn trảm mệnh. Hoặc là vương gia đoạt xá sống lại, có được tên thật của mình, cái tên Chiêu Dịch này không phải của hắn ta nữa, nên không cách nào trảm mệnh.

Xem ra, muốn giải quyết tai họa lớn vương gia trong một lần này là rất khó.

Nếu vậy, câu hồn trảm mệnh này có thể sử dụng với trên người thần tướng Kim Cang!

Dù sao con tinh tinh mẹ này có đạo hạnh hơn 200 năm, thực lực rất mạnh. Mà ban ngành liên quan lại muốn bắt sống, còn muốn giao dịch với vương gia? Vậy mẹ nó mình phí nhiều sức lực như vậy có tác dụng gì?

Hiện tại bỏ qua cho nó, về sau nếu để nó biết, là ta hãm hại nó ở sau lưng, vậy nó trả thù ta, ai tới cứu ta?

Cho nên, ta quản các người có suy nghĩ gì, đã đắc tội, vậy không thể bỏ qua được.

Trong lòng có quyết định, trong đầu Trần Hạo hiện lên tên của Thần tướng Kim Cang.

Không nói những cái khác, thông tin chi tiết về năm đại thần tướng của vương gia, mấy phi tần xinh đẹp ở bên cạnh vương gia mấy chục năm hắn đều biết rất rõ.

Biết tên, quan tâm người là thần tướng Kim Cang hay tiểu hồ lô Kim Cang, chỉ cần chưa tới Tiên Thiên, tất cả đều là đồ bỏ.

Trong lòng vừa suy nghĩ, thần thông câu hồn trảm mệnh vận chuyển, theo ý nghĩ của Trần Hạo ngưng kết lại, một cái tên đại diện cho một sinh linh nào đó tự thành hình hiện lên.

Lần này, câu hồn trảm mệnh vốn không có tác dụng với vương gia, lúc này lại có động tĩnh, trực tiếp hóa thành một cây bút lông, vạch một cái lên cái tên hiện lên trong đầu của Trần Hạo, một lúc sau, cái tên kia bị bôi lên một tầng mực tàu.

Lặng yên không tiếng động, câu hồn trảm mệnh biến mất, cũng mang cái tên kia đi.

Hơn một tiếng sau, trực thăng hạ cánh, đi tới một quân doanh cỡ lớn, sau khi Đới Vân chuẩn bị xong, hai người đem theo mèo đen và gà trống đi vào trong thung lũng bị bao quanh.

Đây thật sự là một thung lũng, giống như một cái hố đột nhiên lõm xuống giữa một địa hình bằng phẳng.

Có điều cái hố này hơi lớn, bán kính hơn mười dặm (khoảng 20km), mà độ sâu từ dưới đáy lên tới mặt đất hơn một trăm mét.

Trước khi tiến vào thung lũng, Trần Hạo cảm nhận được, ít nhất có ba kẻ mạnh có đạo hạnh trên 60 năm trở lên, phân bố ở xung quanh thung lũng, hiển nhiên là vì ngăn cản thần tướng Kim Cang chạy thoát.

Dưới đáy thung lũng, thực vật rậm rạp, sinh cơ bừng bừng.

Trong bóng đêm, Trần Hạo vừa quan sát sự chuyển động của không khí xung quanh, vừa giao lưu với gà trống, phán đoán phương hướng.

Rất nhanh, Trần Hạo liền đi tới bên cạnh một dòng sông.

Đến đây, Trần Hạo nhìn về phía Đới Vân, nhỏ giọng nói: "Ẩn nấp ở dưới đáy sông."

Ánh mắt Đới Vân khẽ chuyển động, nói: "Ta dụ nó ra, Tử Phương đạo hữu sẽ khóa nó lại."

Gà trống nhìn thoáng qua dòng sông, bình tĩnh nói: "Không cần, để ta."

Nói xong, gà trống há miệng, một vòng sáng màu vàng phun ra từ trong miệng, sau đó ong ong bay vào trong nước.

Không bao lâu, phía dưới lòng sông, nước phun trào, gà trống lập tức đắc ý nói: "Ok, khống chế được rồi, đi cầm nó ra là được."

Trần Hạo nghe vậy, tay nắm pháp quyết, nhắm ngay lòng sông vung lên, dòng nước trong lòng sông lập tức xoay tròn, một con rắn được ngưng tụ bởi nước sông quấn quanh một bóng dáng khổng lồ nổi lên mặt nước.

Bóng dáng khổng lồ này cao chừng ba mét, dáng người khôi ngô, toàn thân tóc vàng, là một con tinh tinh.

Mà lúc này, con tinh tinh này giống như là đã chết, trên người không có hơi thở nào, nếu như không phải có vẻ ngoài, gần như không khác gì khối đá.

"Hửm, sao không có phản ứng? CHẳng lẽ hồn rời khỏi cơ thể rồi? Ta nghe nói năm đại thần tướng, là vươn gia phong cho, đại biểu cho sự trung thành, hiến dâng một phần linh hồn, đây là thần tướng Kim Cang, sẽ không bỏ lại cơ thể, hồn phách trở về chỗ vương gia chứ?" Trần Hạo ra vẻ suy nghĩ nói.

Đới Vân sợ hãi cảm thán thần thông của gà trống và Trần Hạo, nghe vậy nhìn về phía tinh tinh, ánh mắt lóe lên nói: "Không đâu, loài khác đắc đạo, khó hơn con người, trước khi đắc đạo, cơ thể là quan trọng nhất, nó không thể bỏ cơ thể này, đây chắc chắn là giả chết."

Trần Hạo giật mình nói: "Thì ra là vậy, vậy được, dù sao bắt được là tốt rồi, giao dịch của chúng ta xem như thành công, đạo hữu cũng không thể đổi ý."

Đới Vân nghe vậy thì ngây ra, im lặng thật lâu.

Lo lắng nửa ngày, kết quả tinh tinh này lại giả chết, mẹ nó, người có cần phải làm vậy không, có biết vì bắt sống người, ta phải trả cái giá to lớn thế nào không.

Lần này thì hay rồi, người ta đi một chuyến, dễ dàng chiếm được nhiều lợi từ chỗ chúng ta như vậy, mẹ nó ta phí hết tâm tư đưa Trần Hạo đến, đến cùng là vì cái gì?

Trong lòng uất ức, Đới Vân miễn cưỡng cười nói: "Trần đạo hữu yên tâm, chuyện đã đồng ý, cam đoan sẽ không có vấn đề gì."

Trần Hạo nói: "Vậy được, chúng ta đi thôi."

Tới nhanh đi còn nhanh hơn, khi thấy hai người Trần Hạo lại nhẹ nhàng đưa thần tướng Kim Cang ra, ba kẻ mạnh đạo hạnh ở cảnh giới Giáp Tử đều kinh ngạc nhìn.

"Hở! Nó chết rồi? Xảy ra chuyện gì?" Ba người kinh ngạc hỏi.

"Không thể, với sinh mệnh mạnh mẽ của con tinh tinh này, đừng nói bị thương nặng, cho dù chặt đứt cơ thể, cũng có thể sống thêm một ngày, không thể nào dễ chết vậy."

"Đó chính là giả chết, hừ, cho rằng như vậy có thể tránh bị bắt sao? Thật sự là súc sinh ngu xuẩn."

....

"Này, các người nói thẳng là tinh tinh ngu xuẩn không được sao? Tại sao phải nói súc sinh, người nói vậy, ta nghi ngờ người đang sỉ nhục ta." Đột nhiên, gà trống nghiêm túc mắng vị tu sĩ kia.

"A? Yêu quái gà, người đang dạy dỗ ta sao?" Tu sĩ này nhếch miệng cười một cái, ánh mắt hung dữ nhìn về phía gà trống.

Bình Luận (0)
Comment