Gà trống nhìn về phía tu sĩ này, mắt gà sắc bén nhìn hắn ta nói: "Dạy dỗ người cọng lông, nếu như lúc người nói súc sinh ngu xuẩn, không nhìn ta và chị mèo, ai thèm quan tâm người là ai."
Vị tu sĩ này không lên tiếng, nhưng khí thế trên người ngưng kết bộc phát, bao phủ gà trống.
Lúc này chân Trần Hạo di chuyển, ngăn phía trước gà trống, nhìn về phía Đới Vân nói: "Đới Vân đạo hữu, đây là có ý gì?"
Đới Vân khẽ giật mình, nhìn về phía tu sĩ sắc mặt âm trầm kia: "Triệu cung phụng."
Ánh mắt tu sĩ Triệu cung phụng cổ quái nhìn thoáng qua Địch Hạo, nhếch miệng cười nói: "Đạo hữu hiểu lầm, ta cũng chỉ là lỡ miệng, không có ý gì khác."
Trần Hạo nhìn hắn ta một lúc lâu, lúc này mới nhìn về phía Đới Vân: "Nếu đã bắt được thần tướng Kim Cang, vậy cũng không còn việc của chúng ta nữa, lặn lội một ngày đã mệt, chúng ta đi nghỉ trước."
Nói xong, Trần Hạo mang theo gà trống không tình nguyện và mèo đen rời đi.
Đi xa, gà trống liền nói: "Hạo ca, đây không phải là do ta gây sự, vừa rồi hắn ta rõ ràng nhìn ta và chị mèo, chửi chúng ta."
Trần Hạo nói: "Được rồi, trước đừng nói cái này, xem xem sau đó hắn có tiếp tục làm gì không, được một lần không có lần thứ hai, nếu cố ý gây chuyện, vậy cũng đừng trách ta không khách khí."
Trở lại nơi đóng quân, đã có người sắp xếp chỗ ngủ.
Một đêm nghỉ ngơi, thoải mái không xảy ra chuyện.
Sáng sớm hôm sau, Trần Hạo còn chưa dậy, Đới Vân đã chạy tới quấy rầy.
Nhìn sắc mặt khó coi của Đới Vân, Trần Hạo nói: "Sao vậy? Sáng sớm vẻ mặt sao như đưa đám rồi?"
Đới Vân yếu ớt nói: "Thần tướng Kim Cang chết rồi."
Trần Hạo ra vẻ kinh ngạc nói: "Các ngươi không phải nói giả chết sao? Sao lại chết thật rồi?"
Giọng nói Đới Vân trầm xuống: "Lúc đầu tưởng rằng giả chết để phong bế hơi thở của nó, chuyện này đối với yêu quái đạo hạnh 200 năm cũng không có gì khó, nhưng lúc đem nó về kiểm tra, chúng ta phát hiện, hồn phách của nó, đã không còn lại gì, chết thật rồi."
Nói đến đây, Đới Vân do dự một chút rồi tiếp tục nói: "Đạo hữu, ngươi xác định lúc chúng ta bắt được thần tướng Kim Cang, nó đã chết?"
Trần Hạo sững sờ, sau đó cười: "Đới Vân đạo hữu, người sẽ không cho rằng, là chúng ta đùa chết thần tướng Kim Cang chứ?"
Đới Vân vội vàng nói: "Ta không phải có ý này."
"Vậy ngươi chính là muốn trốn nợ." Trần Hạo quả quyết nói.
Đới Vân ngây ra, lúc phản ứng lại thì dở khóc dở cười nói: "Đạo hữu, cái này càng không thể."
Trần Hạo nói: "Vậy ngươi muốn nói cái gì?"
Đới Vân muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài nói: "Thôi được rồi, có lẽ là ta nghĩ nhiều rồi. Ừm, đạo hữu, nói về chuyện khác, ta có nhiệm vụ, có thể sẽ không đưa các người về, ta đã sắp xếp trực thăng, đưa các người tới đất cho thuê, thứ Tử Phượng đạo hữu muốn, bên kia cũng đã chuẩn bị xong. Sau đó sẽ có máy bay đưa các người về nước. Đương nhiên, nếu đạo hữu muốn tham quan phong cảnh Châu Phi, ta cũng co thể sắp xếp người để đi cùng người."
Trần Hạo cười nói: "Không cần, mấy chú da đen thì có cái gì để xem, đưa chúng ta về đi. Ừm, Đới Vân đạo hữu nếu bận rộn, ta sẽ không quấy rầy."
Đới Vân gật đầu, quay người rời đi.
Chờ hắn đi, gà trống nói: "Hạo ca, ngươi biết tinh tinh kia chết như thế nào sao? Rất kỳ quái, lúc ta khống chế nó, nó đã không còn thở, những người này còn nói giả chết, thật sự là có mắt không tròng."
Đây là chỗ đóng quân của người ta, Trần Hạo sao có thể nói, liền nói ngay: "Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai a, chúng ta cùng đi, có lẽ, đây là nước sâu của bộ môn liên quan, có người không muốn để cho Đới Vân bắt được thần tướng Kim Cang, âm thầm giết nó. Dù sao cũng không liên quan tới chúng ta, nơi này cũng không nên ở lâu, vẫn là về sớm một chút thì tốt hơn."
Gà trống giật mình.
Sau đó, Trần Hạo mang theo hai linh sủng, tùy tiện ăn bữa sáng ở chỗ đóng quân, sau đó lên trực thăng Đới Vân đã sắp xếp cho hắn.
Từ nơi này đến đất cho thuê, phải bay hơn một giờ, Trần Hạo ôm mèo đen, vừa nhẹ nhàng vuốt lông, vừa quan sát phong cảnh phía dưới.
Không thể không nói, Châu Phi này, rừng rậm nguyên sinh quả thật không ít, từ bên trên có thể thấy được các loài thú hoang dã đang chạy khắp nơi.
Chẳng qua nhiều dã thú như vậy, nhưng Trần Hạo nhìn một lượt, không phát hiện có yêu khí.
Cái này có chút kì lạ.
Nói ra rừng nguyên thủy ở đây được bảo vệ tốt hơn nhiều so với trong nước, số lượng dã thú cũng nhiều hơn.
Số lượng nhiều như vậy, không thể nào không sinh ra vài yêu thú a!
Nhưng trước khi đến, biết được tin tức từ miệng ông lão áo choàng vàng, bên Châu Phi, thật sự không có loài yêu tồn tại, dù là dã thú cực kì hung mãnh, cũng không thể biến thành yêu quái, giống như trời đất ở bên này, không tồn tại loài yêu vậy, cho nên khiến thần tướng Kim Cang bị bắt ở trong nước, lẻn qua bên đây tu luyện.
Nhưng mà châu Phi lại có thuyết hung thú, hung thú không giống với yêu quái, chúng không có linh trí, cũng không có thực lực mạnh mẽ, bộ dáng cũng không giống nhau, giống với quái thú trong truyền thuyết Sơn Hải Kinh của Trung Quốc.
Cách gọi của bọn ông lão áo choàng vàng với yêu quái là hung thú, cũng bắt nguồn từ bên này.
Nhưng vùng đất không thể sinh ra loài yêu này, lại có người tu hành tồn tại.
Dựa vào một số tài liệu, Trần Hạo biết châu Phi có vu sư tồn tại.
Vu sư bên này khác với vu sư Hoa Hạ. Vu sư bên này, năng lực vô cùng kì lạ, quỷ dị khó dò, nhìn như nhỏ yếu, nhưng có thể mạnh mẽ giết người, khó mà phòng bị.
Mà vu sư người da đen, thường được kế thừa từ những vùng đất cổ xưa, rất ít tiếp xúc với bên ngoài, cho nên khó mà đoán được căn cơ tu luyện của họ.
Đang suy nghĩ, đột nhiên mèo rít lên một tiếng, đánh thức Trần Hạo đang suy tư.
Tập trung nhìn lại, mèo đen được mình vuốt lông đang xù lông lên, nhảy ra từ trong ngực, tiếng kêu bén nhọn.
Trần Hạo còn tưởng rằng động tác bản năng của hắn khiến nó đau, đang muốn hỏi thăm, sau đó liền nghe được gà trống kêu to: "Mẹ nó, cái quỷ gì vậy?"
Trần Hạo ngây ra, khuếch tán ý niệm, chợt hơi đổi sắc, quay đầu nhìn về một phía.
Lúc này trực thăng vừa lúc bay qua một hẻm núi, mà trong hẻm núi, có một mảng bóng đen lớn gào thét lao tới.
Trong nhận thức của Trần Hạo, bóng đen dày đặc, lít nha lít nhít này.... là dơi!
Nhìn động tác của bọn chúng, rõ ràng đang bay về phía trực thăng a.
Mẹ nó...Dơi châu Phi đều hung dữ vậy sao? Dám tấn công cả trực thăng.
Phi công điều khiển trực thăng cũng phát hiện chỗ khác thường, nhanh chóng nhắc nhở Trần Hạo phía sau vài câu, sau đó liền khống chế máy bay trực thăng, nhanh chóng dời sang bên cạnh, tránh dơi.
Nhưng đám dơi này lại không buông tha, vẫn đuổi theo.
Trong vài giây, dơi đã bao vây trực thăng, sau đó nhào tới, đập, cắn xé.
Trần Hạo không sợ hãi không hoảng hốt, nhìn những con dơi này một lát, đột nhiên hừ lạnh một tiếng, trong tay bắn ra một tia chớp.
Một lát sau, một dòng điện bao quanh trực thăng, những con dơi bay sát trực thăng lập tức rơi xuống cả đám, giống như thả sủi cao vậy.
Những con dơi khác không hề sợ hãi tiếp tục điền vào chỗ trống, lại bao vây lần nữa, thậm chí có những con dơi không hề sợ chết lao về phía cánh quạt.
Trong lúc nhất thời, trực thăng lung la lung lay, khó mà khống chế....