Thấy thế, Trần Hạo lại sử dụng lôi quang lần nữa, giật chết một đám rơi, đồng thời nói với phi công: "Đồng chí, người bay về phía đất bằng phẳng, chuẩn bị hạ cánh."
Thật ra không cần Trần Hạo nói, phi công cũng đã cảm thấy tình huống không ổn rồi, đã bắt đầu thao tác theo tình huống có lợi nhất, bay tới một bãi cỏ, chỉ là đám dơi không sợ chết mà tấn công, khiến hắn ta khó mà điều khiển được.
"Hạo ca, những con dơi này có vấn đề." Gà trống đột nhiên nói.
Trần Hạo nói: "Đã nhìn ra, bọn chúng bị một loại pháp thuật kì lạ khống chế, biến thành con rối."
Gà trống trợn mắt nói: "Hạo ca, ngươi nói đây có phải là kẻ đã phục kích chúng ta ngày hôm qua."
Trần Hạo nói: "Đừng đoán, loại pháp thuật quỷ dị khống chế dơi này, không giống với phong cách của Hoa Hạ chúng ta, ta cảm thấy có lẽ là vu sư châu Phi...Không ổn!"
Còn chưa nói xong, Trần Hạo biến sắc, sau đó không nghĩ ngợi nhiều nữa, tiến về phía trước, túm lấy phi công đang lái chiếc trực thăng, sau đó đấm một cú phá vỡ một bên của trực thăng, lao thẳng ra ngoài.
Gà trống và mèo đen cũng không do dự đi theo phía sau, nhảy ra khỏi trực thăng.
Đúng lúc này một tên lửa bay tới, đâm trúng trực thăng, bùm một tiếng, nổ thành một quả cầu lửa lớn.
Giữa không trung, Trần Hạo vừa tránh xa xác trực thăng đã bị nổ tung, vừa chú ý xuống mặt đất.
Vừa rồi tên lửa, từ trong rừng cây bay đến.
Mặc dù người ở trên không trung cách mặt đất hơn trăm mét, Trần Hạo quan sát phía dưới, vẫn thấy có một chiếc xe Jeep dừng lại, dường như còn có một vài người da đen cầm vũ khí.
Mẹ nó, gặp dơi tấn công, lại bị người da đen tấn công, chết tiệt, cái này nếu không phải nhằm vào mình thì chết liền.
Trong lòng tức giận, Trần Hạo kẹp phi công, bay xuống.
"Hạo ca cẩn thận, những con dơi kia bay tới." Tiếng kêu của gà trống truyền tới.
Trần Hạo liếc qua, liền thấy một mảng đen nghịt đang tới, giống như một đám mây đen.
"Tiểu Hắc, Tiểu Hoàng, tránh ra." Trần Hạo lên tiếng.
Mèo đen đảo cánh lắc một cái, bắt lấy gà trống, bay sang hướng khác.
Sau đó một tay Trần Hạo bấm pháp quyết, một cột nước rất nhanh được biến ra từ đầu ngón tay, sau đó biến lớn lên bằng chậu rửa mặt.
Đi!
Trần Hạo phất tay, cột nước khổng lồ gào thét mà tiến lên, sau đó nổ tung, biến thành vô số giọt nước nhỏ, tiếp xúc với những con dơi đang đuổi theo.
Đúng lúc này, lại có quả cầu điện từ tay Trần Hạo bắn ra, nổ tung trên không trung, ánh sáng lóe lên, 90% con dơi đang đuổi theo rơi xuống, còn lại 10% vẫn đang đuổi, nhưng lúc chúng nó đến trước mặt Trần Hạo lại bị giết bằng kiếm.
Chỉ trong chốc lát, đám dơi, bị giết sạch.
Bóng người tiếp tục bay xuống, lúc gần tới mặt đất, Trần Hạo há miệng thổi, một cỗ gió gào thét bay ra, cuốn lấy cơ thể, từ từ hạ xuống, rơi xuống một sườn núi.
Ý niệm của Trần Hạo cảm nhận được những người da đen kia đang tới gần.
"Tiểu Hắc, đi giải quyết những tên da đen kia, chừa lại một tên là được."
Bị người ta đối xử như vậy, Trần Hạo đương nhiên cũng không thể giả làm người từ bi, trực tiếp nói với mèo đen.
Tiểu Hắc meo ô một tiếng, bóng dáng vừa chuyển động, chạy đi mất.
Trần Hạo lại nhìn phi công, vừa nhìn, Trần Hạo nhíu mày.
Lúc này phi công đã hôn mê, sắc mặt vô cùng tái nhợt.
Mắt chuyển động, Trần Hạo kiểm tra phi công, cuối cùng ở trên mu bàn tay hắn ta phát hiện dấu vết bị cắn. Miệng vết thương đã biến thành màu đen, trúng độc rồi.
Trần Hạo vỗ một cái lên tay của phi công, chặn cho máu không chảy nữa, sau đó dùng pháp lực bao lấy máu trong cánh tay, chậm rãi ép máu ra ngoài.
Dần dần từ vết thương chảy ra máu đen.
Đợi tới lúc máu biến thành màu đỏ, Trần Hạo lấy thuốc trị thương và thuốc giải độc của Linh Đan Môn tặng xoa lên vết thương cho hắn ta, rồi cột lại.
Lúc này, trong rừng cây vang lên tiếng súng, được một lát, lại yên tĩnh trở lại.
Trần Hạo đỡ phi công đang hôn mê lên, đi qua.
Không lâu sau, Trần Hạo liền thấy chiếc xe Jeep và mấy người lính da đen ngã trên đất.
Ba chiếc xe, khoảng mười mấy người, lúc này trừ một người da đen gầy yếu đang lạnh run giơ tay lên, những tên khác đã đo đất, không còn hơi thở.
Trần Hạo đặt phi công lên trên chiếc xe jeep, đi tới bên cạnh người da đen gầy yếu nói: "Có thể nói tiếng Trung không? Nếu không thì chết đi."
Người da đen vội vàng nói: "Ngộ biết, ngộ biết."
Trần Hạo: "..."
"Người từng tới Quảng Đông?"
Người da đen vui mừng khôn xiết: "Xin chào xin chào, khi còn bé ngộ đã tới Quảng Đông, đều là đồng hương a."
"Mẹ nó ai là đồng hương của người, nói đi, ai phái các người tới?" Trần Hạo mặt không thay đổi hỏi.
Tên da đen yếu ớt nói: "Ta là lính đánh thuê, có người bỏ tiền thuê chúng ta."
"Lính đánh thuê?" Trần Hạo nhìn tên da đen, lại nhìn đám da đen khác, cười nhạo một tiếng.
Mẹ nó như vầy mà là lính đánh thuê? Ta thấy chỉ là băng đảng hạng hai thôi.
"Các người sao? Còn có một người khống chế dơi đâu?" Trần Hạo tiếp tục hỏi.
Người da đen mặt đầy dấu châm hỏi: "Khống chế, là ý gì?"
Trần Hạo lạnh lùng nói: "Giả ngu? Ta hỏi ngươi, người biết ai có thể thao túng dơi không? Chính là vu sư của các người."
Vu sư?
Lần này tên da đen nghe hiểu, sắc mặt trở nên kinh hoàng, hoảng sợ nói: "Quả nhiên là Quỷ Vu, là người phát ngôn của châu Âu, không thể nói tên."
Trần Hạo nhíu mày, mặc dù bởi vì khi đi học sẽ có bạn học người Quảng Đông, tiếp xúc lâu cũng nghe được một vài từ Quảng Đông, nhưng phát âm của tên da đen này mẹ nó không chuẩn, mà còn nói nhanh, nói ra chỉ nghe hiểu được một phần, còn một phần là đoán.
Bây giờ câu này quá khó hiểu, dường như là nói không thể.
Không thể nha. Trần Hạo nhếch miệng cười một tiếng: "Người không nói, thì chết đi."
Biểu cảm của tên da đen lập tức cứng đờ. Sau một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: "Quỷ Vu là Đại Vu sư Kanlak, là người phát ngôn của châu Âu, ở..."
"Ngừng!" Trần Hạo nghe mà bực bội, trực tiếp ngắt lời tên da đen, nhìn chằm chằm hắn gằn từng chữ một: "Không cần nói nữa, đi ta đi tìm."
Hai mắt tên da đen lập tức trừng lớn, Trần Hạo lại vẫy tay một cái, một con dao găm trên thi thể một người da đen bay tới trong tay, kề trên cổ tên da đen gầy yếu: "Người không đi, cũng chết."
Tên da đen vội vàng nói: "Ta đi."
Dưới uy hiếp của Trần Hạo, tên da đen gầy yếu lựa chọn thuận theo, có điều tên này cũng thật thú vị, sống chết của mình còn không nắm được trong tay, trước khi dẫn đường, còn lục soát trên người những tên da đen đã chết, mang hết tất cả súng đi. Lúc đối mặt với Trần Hạo lần nữa, cười không ngậm mồm vào được, mang vẻ mặt của kẻ phát tài, Trần Hạo im lặng thật lâu.
Sau đó, tên da đen lái xe, đưa Trần Hạo mèo đen, gà trống rời đi.
Ngồi trên xe, ý niệm của Trần Hạo vẫn chưa từng ngừng tìm kiếm.
Sau khi giết đám dơi, Trần Hạo không cảm nhận được kẻ thao túng, giống như hắn ta đang điều khiển từ xa vậy.
Vu sư châu Phi, không thể biết được những năng lực họ sở hữu, nếu không tìm được ở đây, vậy tới tận hang ổ để tìm, chạy trời không khỏi nắng mà.
Đã kết thù hận, nhất định phải chấm dứt.
Lúc đang quan sát, đột nhiên vẻ mặt Trần Hạo hơi thay đổi, đột nhiên lật tay tóm lấy cổ người phi công.
Người phi công bị dơi cắn trúng, trúng độc hôn mê, mặc dù đã ép máu độc ra, nhưng vẫn hôn mê như cũ.
Nhưng lúc này, phi công đột nhiên mở mắt. Chỉ là, mắt của hắn toàn màu đỏ, cực kì quỷ dị. Biểu cảm của mặt dữ tợn, nhe răng trợn mắt, giống như muốn cắn cái gì.