Trạng thái không bình thường của phi công khiến Trần Hạo có chút nghi ngờ.
Độc của con dơi này đáng sợ vậy sao? Máu độc đã bị ép ra cũng không được?
Trong lòng nghi ngờ, Trần Hạo lại không có cách nào tốt hơn, trực tiếp bóp chặt cổ phi công, trong chớp mắt cổ phi công liền mềm đi.
Cho dù như vậy, miệng phi công vẫn còn vô thức cắn xé, cơ thể cũng run rẩy một chút.
Nhìn chằm chằm người phi công một lát, Trần Hạo tới gần tên da đen gầy yếu nói: "Người bị dơi của Quỷ Vu các người khống chế cắn, có cách gì chữa trị không?"
"What the? Dơi cắn bị thương?" Người da đen lái xe giật mình, vội vàng quay đầu nhìn thoáng qua phi công, hoảng sợ nói: "Người anh em àNgười da đen khẽ nói: ", có cách gì chữa trị chứ, thần chú của người châu Âu kia, bị cắn chỉ có thể chờ chết."
Trần Hạo nhíu mày: "Ngươi chắc chứ?"
Người da đen nói: "Là thật đó, ta không lừa người đâu, thần chú của châu Âu, là biểu tượng của cái chết."
Trần Hạo im lặng, nghe không hiểu a.
Thấy Trần Hạo không hỏi, người da đen kính sợ nhìn thoáng qua phi công còn đang run rẩy, tiếp tục lái xe.
Không đến một tiếng, người da đen gầy yếu lái xe tới một ngôi làng người da đen.
Có thể thấy được, ngôi làng này rất nghèo, chỉ có mấy ngôi nhà ra dáng, chứ đừng nói gì tới đường xá hay kiến trúc gì.
Mặc dù nghèo, người da đen trong ngôi làng này, đa số trong tay đều có súng, dường như đều là khẩu 81!
Nhìn thấy người da đen lái xe đến, những người da đen cầm súng kia nhìn lại, rất thuần thục mà mở chốt bảo vệ.
Đúng lúc này, người da đen khi vào làng đột nhiên nói vài tiếng bô bô.
Trong nháy mắt, người da đen trong làng đều tập trung lại bao vây xe Jeep, sau đó giơ súng nhắm vào Trần Hạo.
Meo ô!
Mèo đen xù lông, ánh mắt hung dữ.
Gà trống thì rụt đầu lại, mắt gà lóe sáng.
Trần Hạo đưa tay dỗ mèo đen, nhìn về phía người da đen gầy yếu.
Người da đen vốn đang khiếp sợ, lúc này trở nên đầy khí phách, sau khi dừng xe, nhìn về phía Trần Hạo, nhếch miệng lộ ra hai hàm răng trắng: "Xuống xe đi người anh em."
Trần Hạo nhíu mày: "Ngươi biết nói tiếng Trung."
Người da đen khẽ nói: "Đây không phải là theo học người Trung các người sao, năm đó học ở Quảng Đông, ta đã tốn rất nhiều học phí đấy, cuối cùng đều chán chường trở lại châu Phi. Lúc ta đến quê nhà mình, ta đã thề, nhất định phải cố gắng rèn luyện, ta sẽ còn trở lại Quảng Châu, đến cướp thị trường quần áo thuộc về ta."
Trần Hạo: "..."
"Mà người, chính là sự đảm bảo về sự trở lại của ta, ồ đúng rồi, còn có một con mèo và một con gà, ta sẽ có 1 triệu USD." Người da den gầy yếu nói, mắt đều đã phát sáng.
Đối với hắn ta mà nói, đời này chưa từng thấy nhiều tiền như vậy.
Trần Hạo nhếch miệng cười một tiếng: "Ngươi dám chắc có thể bắt được ta!"
Người da đen nghe vậy trừng mắt, đưa tay cầm khẩu súng, nhắm vào Trần Hạo: "Sao, người còn muốn chạy, người chạy lại đạn sao?"
Hai chữ cuối cùng nhả ra, bóng dáng Trần Hạo lóe lên, biến mất trước mặt người da đen.
Người da đen: "???"
Tiếng pằng pằng pằng vang lên, bộ chân Thiên Cương, bóng người biến hóa không ngừng, mắt thường khó nhìn thấy, những nơi Trần Hạo đi qua, từng người da đen cầm súng lần lượt bị đánh trúng, ngã trên mặt đất, đứng không dậy nổi.
Khi người da đen gầy yếu cảm thấy không ổn, theo bản năng muốn khởi động xe, một cái tay nắm lấy bả vai hắn.
"Ngươi muốn đi đâu?"
Người da đen gầy yếu lập tức cứng đờ.
Quay đầu nhìn lại, những anh em da đen vốn đang vây quanh xe Jeep, lúc này toàn bộ đều ngã xuống đất kêu rên. Trong chốc lát, trên mặt người da đen gầy yếu lộ ra biểu cảm khóc ròng.
"Đại ca, tha mạng."
"Tiếp tục lái xe, mang ta tới chỗ ở của Quỷ Vu." Trần Hạo không nói nhảm, trực tiếp yêu cầu.
Lần này, giọng điệu của hắn rất lạnh lùng, khiến tên da đen run cầm cập, không dám phản bác, trực tiếp khởi động xe, rời khỏi ngôi làng.
Sau khi rời khỏi đây, Trần Hạo nói: "Bây giờ tiếp tục ta hỏi người đáp, người bị dơi cắn làm sao chữa được?"
"Chuyện này không có cách nào..."
Phốc!
Dao găm trực tiếp cắm trên đùi người da đen, hắn ta đau đớn kêu lên một tiếng, tay lái hỗn loạn, xe đi lung tung.
Trần Hạo nắm vững tay lái, tiếp tục hỏi: "Người bị dơi cắn làm sao chữa được?"
"Đại ca, ta..."
Phốc!
Trần Hạo rút dao găm ra, lại cắm xuống lần nữa.
A....
Người da đen trợn mắt há mồm, rên từng tiếng, vội vàng nói: "Đại ca, ta không biết thật, đây là bí mật của Quỷ Vu, hắn cũng không cho ai biết, đại ca đừng đâm ta."
Trần Hạo nhíu mày, sau đó tiếp tục nói: "Đem tất cả tin tức người biết về Quỷ Vu nói cho ta."
Lần này người da đen không dám do dự, người này chính là tên điên a, thật là đáng sợ.
Sau đó hắn ta nói hết chuyện của Quỷ Vu.
Thì ra người gọi là Quỷ Vu, là những Vu sư có khả năng khống chế dơi, nghe nói ở đây, Quỷ Vu còn gọi là Thần Dơi, bởi vì chỗ ở của Quỷ Vu là rừng dơi, ở đó là rừng núi có số lượng dơi đếm không xuể, Quỷ Vu ở trong đó, làm bạn cùng dơi, khống chế dơi chiến đấu cho hắn ta, chỉ cần bị dơi cắn trúng, sẽ bị độc xâm lấn, sau đó biến thành người điên vì nổi điên mà chết, bao nhiêu năm rồi, vẫn luôn như vậy. Cho nên sự tồn tại của Quỷ Vu, là cấm kỵ của người da đen vùng này, họ vô cùng kính sợ, mỗi năm đều sẽ tổ chức múa để tế lễ cho Ouye. Họ còn hiến tế phụ nữ, đồ ăn cho Quỷ Vu.
Mà người da đen gầy yếu không phải là người địa phương, cho nên chỉ e ngại đối với quỷ vật, nhưng chưa tới trình độ giống như người địa phương.
Có được những tin tức này, Trần Hạo xem như hiểu rõ một chút.
Quỷ Vu này, chỗ dựa lớn nhất chính là dơi, chỉ cần giải quyết những con dơi, Quỷ Vu này cũng trở thành kẻ vô dụng.
Rừng dơi sao? Nhìn xem lớn cỡ nào.
Nhỏ thì giết, lớn thì trực tiếp đốt.
Không có rừng dơi, ngược lại muốn xem thử Thần Dơi này có năng lực gì.
"Vấn đề cuối cùng, ai muốn bắt ta?"
Người da đen nhanh chóng nói: "Là Eder Morris treo thưởng, cho dù người chết hay sống, gà và mèo đều sống, sẽ được 1 triệu."
Trần Hạo nheo mắt lại, im lặng không nói.
Người da đen tiếp tục lái xe, khoảng một tiếng, cuối cùng đi tới một bờ rừng.
Đến nơi này, người da đen yếu ớt mà nói: "Đại ca, chính là nơi này, đây chính là rừng dơi."
Trần Hạo nhìn lại.
Rừng cây rất cổ xưa, lộ ra sự tang thương, xa xưa, hiển nhiên đã tồn tại từ rất lâu rồi.
Mà rừng cây ẩm ướt, cho dù cách hơn một trăm mét, Trần Hạo cũng có thể cảm nhận khí ẩm và một loại hơi thở cổ quái từ bên trong truyền tới.
"Xuống xe." Trần Hạo mở miệng.
Người da đen trừng lớn mắt: "Đại ca, ta cũng phải đi?"
Trần Hạo giơ tay lên, thân dao găm sáng lên dưới ánh mặt trời, lòe lòe sáng: "Đi, hay là chết?"
Người da đen: "..."
"Ta... Ta muốn băng bó trước đã, ta còn đang bị chảy máu." Người da đen khóc không ra nước mắt, hai chân đều đang run rẩy.
Trần Hạo nhìn chăm chú hắn một lát, lạnh nhạt nói: "Ba phút."
Nói xong, Trần Hạo đi qua nhìn phi công, làm cho hắn ta một vật để che nắng, sau đó sử dụng một đạo pháp bảo đảm hắn sẽ không tỉnh lại trong một khoảng thời gian ngắn, lúc này mới xuống xe.
Không bao lâu, người da đen gầy yếu băng bó xong vết thương, giống như đã võ trang đầy đủ, khắp người đều là súng đứng trước mặt Trần Hạo.
Trần Hạo giống như cười mà không cười nhìn hắn ta một cái, sau đó xoay người rời đi.
Một đường đi vào, Trần Hạo phát hiện, khắp nơi ở đây đều là xương trắng, các loại xương lớn nhỏ khác nhau của động vật, thậm chí có cả xương người.
Mỗi một bộ xương đều trắng bệch, nhìn có vẻ còn rất mới, vết cắn phía trên rất rõ, giống như vừa bị ăn thịt không lâu.
Trần Hạo từng nghe nói về thủy triều kiến, những nơi kiến đi qua, tất cả sinh vật đều bị giết, chỉ còn lại xương trắng.
Bây giờ nhìn lại, không chỉ có kiến, cho gì là loại động vật nhỏ nào, chỉ cần đạt đến một số lượng nhất định, đều cực kì kinh khủng.
"A men, thật đáng sợ, đại ca, chúng ta có thể..." Nhìn thấy xương khắp nơi, người da đen bị dọa đến run bần bật, theo bản năng mở miệng.
Nhưng còn chưa nói xong, nhìn thấy ánh mắt của Trần Hạo, liền nuốt lời còn lại xuống, bộ dáng như chim cút nhỏ rụt đầu.
"Meo ô!"
Không biết đi được bao lâu, mèo đen nhảy từ một thân cây xuống, kêu một tiếng.
Gà trống đi bên cạnh Trần Hạo lập tức ngẩng đầu, nói: "Hạo ca, chị mèo nói phát hiện ra sào huyệt của bọn dơi."
Lông mày Trần Hạo hơi cau lại, cười nói: "Vậy tốt rồi, tới đó đi."
Nói xong Trần Hạo liền đi.
Nhưng đi được vài bước, Trần Hạo dừng lại, quay về phía người da đen đang trợn mắt há mồm nói: "Ngươi đang làm gì?"
"Gà, gà biết nói chuyện, Oh My God, nằm mơ, ta nhất định đang nằm mơ, gà..." Giọng nói người da đen run rẩy, giống như đang thôi miên bản thân.
Gà trống híp mắt nhìn về phía người da đen: "Ta có thể nói chuyện thì sao? Tiểu Hắc Tử, đi nhanh đi, nếu không sẽ giết người."
Người da đen: "..."
Về sau đi như thế nào, người da đen cũng có chút mơ hồ, trình độ như thần của Trần Hạo đã đủ dọa người, hiện tại tới con gà cũng có thể nói chuyện, còn uy hiếp hắn ta.
Một triệu đô la? Cút bà nó một triệu đi, người như vầy, gà như vầy, cho nhiều tiên hơn cũng không thể trêu vào.
Đợi lúc người da đen lấy lại tinh thần, liền phát hiện hắn ta đã đi tới một chỗ.
Đây là một rừng cây rất cổ quái, phát triển trong một đầm nước.
Cây ở đây đều không mọc cao, thân và cành cây rất thô to, cành cây rậm rạp, cây không có lá, thân và cành là màu đen.
Mèo đen kêu lên một tiếng về phía rừng cây cổ quái này, sau đó nhìn về phía Trần Hạo.
Ý niệm Trần Hạo khuếch tán ra, liền cảm nhận được bên trong rừng cây, rất nhiều sinh linh nhỏ bé đang ẩn núp.
Đó đều là dơi, lẩn khuất giữa những cành cây rậm rạp, đang ngủ.
Những cái cây thấp bé kì lạ nối lại với nhau thành một đám rừng, lớn tới tận mấy km.
Bên trong đó có đầy dơi, số lượng quả thực rất dọa người.
Nếu như Quỷ Vu có thể khống chế nhiều dơi như vậy, thật sự rất lợi hại, hàng trăm hàng triệu con dơi tấn công, bị cắn thì trúng độc, một người cũng có thể tiêu diệt cả một thành phố.
Nhưng mà thành công cũng nhờ dơi, thất bại cũng vì dơi, dơi chết, Quỷ Vu cũng xong đời.
Gặp gì biết nấy, Trần Hạo chỉ nhìn những con dơi lúc nha lúc nhúc, liền nhìn thấu chỗ quỷ dị của Vu sư châu Phi này.
Xem ra, cái này cũng với tà pháp cực đoan của Hoa Hạ cũng không khác nhau là mấy, nhìn có vẻ uy lực rất mạnh rất đáng sợ, nhưng thực chất chính là bàng môn tà đạo, chỉ cần tìm đúng đường đi là có thể trực tiếp phá giải.
Vừa đi vừa nhìn, Trần Hạo đi đến trước một cái cây kì lạ, sờ lên trên nhánh cây, đầu tiên là hơi giật mình, sau đó mắt hắn sáng lên.