Cả người quái thụ thấp bé là một màu đen, bốc mùi hôi thối.
Mùi hôi này giống mùi dầu mỏ, hơn nữa nhánh cây của quái thụ thấp bé còn tiết ra chất lỏng màu đen có mùi rất kỳ lạ.
Phát hiện điểm kỳ lạ, Trần Hạo ngồi xuống kiểm tra rễ của quái thụ.
Mảnh rừng cây thấp bé này đều sinh trưởng ở trũng nước.
Trũng nước không xem là sâu, đủ để ngập rễ cây quái thụ.
Trần Hạo nhìn một lúc, nhếch miệng cười.
Không thể không cảm thán, đây đúng là một nơi kỳ lạ.
Mảnh rừng quái thụ này lấy dầu mỏ làm nguồn sống. Sau khi chúng hấp thụ dầu mỏ sẽ tiết ra chất lỏng màu đen. Có vẻ đây chính là nơi che dấu thức ăn của dơi, hoặc có liên quan đến quỷ vu (1) có năng lực điều khiển, khống chế dơi.
(1) Quỷ vu: Vu sư tu luyện cùng quỷ.
Tuy nhiên, ở đây chỉ có một khu vực rất nhỏ là có quái thụ, những nơi khác đều là rừng cây bình thường. Hiển nhiên không phải ở đây có mạch dầu mỏ ngầm, mà là được con người cải tạo, vận chuyển dầu mỏ đến, dẫn dầu tưới cho mảnh rừng quái thụ này.
Tiêu tốn nhiều sức lực như vậy không lẽ chỉ để nuôi dơi?
Nhưng đáng tiếc, ngươi trêu chọc ta, chỉ có thể thất bại trong gang tấc.
Trần Hạo không xem nữa, trực tiếp tay niết pháp quyết, đầu ngón tay tích tụ một ngọn lửa, đặt vào một quái thụ.
Bên ngoài rễ cây quái thụ chảy ra chất lỏng màu đen.
Chất lỏng màu đen này gặp lửa lập tức bốc cháy, hơn nữa còn bốc khói mù mịt.
Ngọn lửa nhanh chóng bao trùm các cây xung quanh, sức nóng khổng lồ khuếch tán, kinh động đến đàn dơi bên trong.
Điều khiến Trần Hạo kinh ngạc chính là, những con dơi này không bay đi trốn mà lại bay vào trong nước, ngậm một miệng đầy nước, sau đó phun vào trong ngọn lửa, dường như muốn dập tắt nó.
Kinh ngạc hơn nữa là, nước kia thật sự có hiệu quả, sau khi tiếp xúc với ngọn lửa đã chế ngự ngọn lửa tiếp tục lan tràn.
Nước ở đây có điều lạ!
Trần Hạo suy nghĩ.
Xem ra quỷ vu này tạo ra quái thụ, cũng biết nhược điểm của quái thụ nên mới tưới nước ở bên ngoài, đề phòng hoả hoạn!
Nhưng mà ngươi cho rằng như vậy sẽ phòng được sao?
Trần Hạo mỉm cười bay lên, vờn quanh cách quái thụ mấy mét thì tung vài quả cầu lửa.
Không phải tất cả quả cầu lửa đều rơi ở rìa ngoài, cũng có vài quả bay vào giữa. Nhưng chỉ sau một hồi, mảnh rừng quái thụ rộng vài cây số đã ngập tràn trong biển lửa, hơn nữa càng ngày càng lan rộng.
"Ey… lan nhanh thật!"
Khi vừa bay vừa tung cầu lửa, Trần Hạo đột nhiên phát hiện, mấy con dơi thấy quái thụ không thể cứu được nữa, lần lượt từng con bay thẳng vào trong nước.
Nhìn thấy cảnh này, Trần Hạo càng cười vui vẻ hơn, trong tay kết tinh mấy quả cầu tuyết, vung tay lên bay vào trong đám quái thụ.
Đùng!
Sấm sét chợt lóe, điện quang khắp nơi.
Trong phút chốc, Trần Hạo cảm giác hơi thở của vô số con dơi lập tức hoàn toàn biến mất.
"Tìm được hang ổ rồi!"
Phóng điện chết dơi, Trần Hạo tiếp tục bay quanh. Rất nhanh sau đó, ý niệm cảm giác đến một nơi, cũng phát hiện hơi thở của hơn mười người lạ.
Đến khi lại gần nhìn, thì ra đây là một căn cứ vũ trang, một đám người da đen to cao vạm vỡ đang chạy ra từ căn cứ, mở mấy xe chở nước, đang phun nước vào rừng quái thụ, hình như đang muốn cứu vớt.
Nước phun ra từ xe của họ có vẻ giống với nước trong rừng quái thụ, rất nhanh đã có thể khống chế ngọn lửa.
Trần Hạo cười lạnh một tiếng, không chút do dự bất ngờ tập kích nhóm người da đen đang cứu quái thụ, đánh cho cả đám bò dậy không nổi.
Ngay khi Trần Hạo tiến vào căn cứ, hắn phát hiện ở đây không có quỷ vu hắn muốn tìm.
Hắn mơ hồ cảm giác có tà khí còn lởn vởn xung quanh, nhưng chủ nhân tà khí đã không còn ở đây.
Đang suy nghĩ, Trần Hạo lại cảm giác có mấy hơi thở lạ, còn có… mấy mươi đạo âm khí!
Hơi giật mình, Trần Hạo theo cảm giác chạy đến chỗ hơi thở.
Đi đến trước một căn nhà khóa cổng sắt, Trần Hạo trực tiếp bẻ gãy xích sắt, đẩy cửa ra.
Sau khi đi vào, Trần Hạo biến sắc.
Trong nhà khắp nơi đều là cũi sắt, có khoảng chừng mười mấy cái.
Có người trong mấy cái cũi, hơn nữa đều là con gái, cả người lõa thể.
Điều khiến Trần Hạo biến sắc chính là trong số các cô gái bị nhốt có hai người là người Châu Á.
Dù Trần Hạo xâm nhập, các cô gái bị nhốt vẫn tỏ ra thờ ơ, chỉ cuộn mình bên trong, không khí trầm lặng.
Nhưng rất nhanh, một trong hai người Châu Á ngẩng đầu, nhìn về phía Trần Hạo. Vừa nhìn thấy, cô trở nên kích động, la lên bằng tiếng Anh.
Trần Hạo nhíu mày: "Cô không phải người Hoa Hạ à?"
Cô gái Châu Á càng kích động, mở miệng nói: "Tôi là… tôi là người Hoa Hạ. Cứu tôi… cứu chúng tôi với." Cô vừa nói vừa rơi nước mắt, không cách nào kiềm lại được.
Trong lòng Trần Hạo nhất thời dâng lên cảm giác tức giận, không thể kiềm chế.
Hắn im lặng dùng tay cầm dây xích sắt bẻ gãy, sau đó nói: "Trước tiên các cô đi ra ngoài tìm đồ mặc vào đi, giờ các cô được cứu rồi."
Cô gái không đi ra, òa khóc lên, sau đó ngồi trên mặt đất, khóc cực kỳ thương tâm.
Cô vừa bật khóc, các cô gái khác cũng khóc theo, nhất thời căn phòng tràn ngập tiếng khóc lớn nhỏ, khiến người đau buồn.
Trần Hạo không đành lòng nhìn, nhưng cũng không quấy rầy.
Không cần hỏi cũng có thể nhìn ra được, những cô gái này đã chịu tủi nhục như thế nào.
Làm ra loại chuyện này với phụ nữ, những người bên ngoài đều đáng chết.
Trần Hạo thầm hận lúc nãy ra tay nhẹ quá.
Nghĩ đến đây, Trần Hạo xoay người, nhìn vào một góc trong phòng. Ở đó, cũng có mấy chục cô gái đứng đó, cũng không mặc gì. Chẳng qua họ đều đã chết, oán khí quấn thân, ánh mắt oán độc.
Những cô gái này, đa phần là người da đen, số còn lại là cô gái mắt vàng xanh và người Châu Á.
Khi Trần Hạo quay qua nhìn, những nữ quỷ đó cũng đang nhìn hắn, ánh mắt oán độc dường như hận cả hắn. Hiển nhiên, chúng không đợi được đến khi được cứu thì đã chết, oan hồn bất tán, thống hận tất cả.
Trần Hạo nhìn một lát rồi đi qua.
Đi tới trước mặt mấy nữ quỷ Châu Á, Trần Hạo nói: "Mấy người các ngươi có phải người Hoa Hạ không?"
Mấy nữ quỷ sửng sốt, không thể tin nhìn Trần Hạo. Chúng tưởng rằng không ai có thể nhìn thấy chúng.
Trần Hạo đợi một lát không thấy ai trả lời, nhíu mày nói: "Không nói gì nghĩa là không có."
"Có, ta là người Hoa Hạ, là người Tây Bắc, Hoa Hạ." Một nữ quỷ hơn hai mươi tuổi vội vàng mở miệng, oán hận trong mắt đã giảm đi rất nhiều, có vẻ hơi kích động.
Trần Hạo nói: "Ta không muốn nói nhiều lời vô nghĩa, ta hỏi ngươi, ngươi tên gì? Sao lại bị bắt đến đây? Đã chết bao lâu rồi? Có tâm nguyện gì chưa hoàn thành không?"
Nữ quỷ hơi ngẩn người, hiển nhiên không nghĩ tới Trần Hạo sẽ hỏi những điều này. Nhìn vẻ mặt của Trần Hạo rất nghiêm túc, nó cũng không dám phản bác, châm chước, chỉ nhỏ giọng nói: "Ta tên là Vương Hiểu Yến, là một bác sĩ. Ba năm trước, ta đến Châu Phi chữa bệnh cứu viện. Khi chúng ta đi đến một thôn bị nạn ở Châu Phi thì bị tấn công. Người đi cùng bị giết chết hết, ta thì bị bắt đến đây. Bọn súc sinh này, bọn họ… bọn họ tàn bạo “cưỡng hiếp tập thể” với ta. Ta không chịu đựng được sự nhục nhã, đập đầu vào trường chết."
Nói tới đây, nữ quỷ Vương Hiểu Yến rưng rưng nước mắt, chúng hóa thành âm khí bốc hơi.
Trần Hạo nở nụ cười: "Nói thật, trong câu chuyện của ngươi có điểm ta không đồng tình lắm."
Vương Hiểu Yến sửng sốt.
Trần Hạo tiếp tục nói: "Ta không kì thị chủng tộc, nhưng ta rất yêu dân tộc ta. Những địa phương ở đất nước chúng ta cần trợ giúp còn rất nhiều, nếu bác sĩ các ngươi có thể ra nước ngoài chữa bệnh viện trợ, vì sao không viện trợ ở trong nước? Nước chúng ta thiếu địa phương cần cứu viện sao? Ở nước mình, ít nhất không cần lo lắng an toàn mạng sống. Còn ở nước ngoài, nhất là ở vùng Châu Phi hỗn loạn này, các ngươi cứu người thì có ích lợi gì? Lấy tiếng thơm? Hay là cảm giác bản thân làm chuyện tốt, trong lòng nghĩ mình tốt đẹp? Ngươi có nghĩ tới chuyện, một nơi loạn như vậy, hôm nay ngươi tốn bao công sức cứu người, ngày mai có thể sẽ chết? Thậm chí, người từng được ngươi cứu đến một ngày nào đó lại đột nhiên làm hại ngươi. Ngươi nói xem, ngươi tới nước ngoài làm việc thiện, có đáng để đồng tình không?"
Vương Hiểu Yến há mồm không nói gì, nó thấy Trần Hạo nói không đúng, nhưng lại không thể phản bác được.
Trần Hạo nói: "Thôi, bỏ đi. Đây cũng chỉ là lời của ta, là ý kiến cá nhân mà thôi. Có lẽ tư tưởng của ta không đạt tới tầm quốc tế, nhận thức xã hội quá thấp, không hiểu được hành động của các ngươi. Nếu ngươi đã chết, mọi thứ khi còn sống đều thành mây khói. Hiện tại, ta hỏi ngươi, ngươi có tâm nguyện gì chưa hoàn thành không?"
Vương Hiểu Yến ánh mắt lộ ra cừu hận: "Ta muốn giết chết bọn súc sinh đã cưỡng hiếp ta."
"Leng keng: Quỷ Vương Hiểu Yến đập đầu chết, oan hồn ba năm, hoàn thành tử nguyện, thưởng một tháng đạo hạnh."
Trần Hạo nhướng mày.
Nhiệm vụ đã được kích hoạt, một tháng đạo hạnh, không nhiều lắm, cũng khá dễ.
"Việc này không thành vấn đề, còn gì khác không?" Trần Hạo tùy ý hỏi.
Vương Hiểu Yến ngừng một chút rồi tiếp tục nói: "Ta muốn nhìn bạn trai ta lần cuối. Chúng ta yêu nhau từ thời đại học, đến nay gần mười năm rồi. Ta đột ngột bị bắt, rồi chết ở đây, anh ấy không biết gì cả, cũng không biết nỗi khuất nhục của ta. Ta cũng không biết bây giờ anh ấy đang chịu đau khổ thế nào. Nếu có thể xin ngươi gửi lời đến anh ấy, đừng chờ ta nữa."
"Leng keng: Quỷ Vương Hiểu Yến đập đầu chết, oan hồn ba năm, hoàn thành tử nguyện, thưởng một năm đạo hạnh."
Ey!
Trần Hạo sửng sốt.
F*ck, thuận miệng hỏi một câu vậy mà kích hoạt cả nhiệm vụ thứ hai cơ à? Hơn nữa còn thưởng một năm đạo hạnh, số lượng không ít đâu. Hơn nữa về nước thuận lợi là tương đương nhận được thưởng rồi!
"Đồng ý. Lát nữa ta sẽ mang ngươi trở về, cho ngươi gặp bạn trai, tự ngươi nói lời từ biệt với anh ta."
Vương Hiểu Yến mừng rỡ: "Thật sự có thể sao?"
Trần Hạo nói: "Đừng hỏi mấy lời vô nghĩa nữa. Bây giờ ta sẽ đi bắt mấy tên khốn đã hại ngươi lại đây, các ngươi có oán báo oán, có thù báo thù."
Nói xong Trần Hạo xoay người đi ra ngoài.
Lúc này, gà trống, mèo đen cùng người da đen gầy gò đều đã tới căn cứ. Gà trống đứng trên nóc nhà, cảnh giác quan sát khắp bốn phía.
Mèo đen quan sát biển lửa.
Tên da đen gầy gò… thì ra là đi ăn trộm.
Đám da đen bị Trần Hạo đánh bại đều đã mất hết sức phản kháng.
Tên da đen gầy gò như ác bá, lột sạch hết những món đáng giá trên người đám da đen.
Lúc Trần Hạo đi ra vừa vặn nhìn thấy tên này đang lấy dây xích vàng từ cổ người da đen.
Ngay khi đang đắc ý định bỏ đồ vào túi, tên da đen gầy gò liền nhìn thấy Trần Hạo. Hắn ta cứng người, vẻ mặt đau khổ đưa dây xích vàng cho Trần Hạo.
Trần Hạo không tức giận nói: "Giữ đi."
Tên da đen gầy gò mừng rỡ, vội vàng nhét vào túi.
"Đừng cướp nữa, trước tiên hãy đem những người này đưa vao trong phòng cho ta, đợi họ chết hết rồi tùy ngươi sờ xác."
Tên da đen gầy gò đang định gật đầu, đột nhiên phản ứng, mắt trừng lớn.
What? Mình nghe thấy gì vậy, chết hết! Đây là muốn… giết người sao?
Thoáng nhìn mấy chục người nằm trên mặt đất, tên da đen gầy gò cảm giác chân như muốn nhũn ra.