Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 609 - Chương 610: Báo Thù

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 610: Báo thù

Trần Hạo đã mở miệng, tên da đen gầy gò căn bản không dám phản kháng, ngoan ngoãn đưa đám người bị thương vào trong phòng.

Nhưng chờ đợi hắn ta ở bên trong là mấy cô gái.

Các cô ấy vừa tìm thấy mấy bộ đồ nam đơn giản mặc vào, che mấy bộ phận quan trọng trên cơ thể.

Nhìn thấy tên da đen gầy gò, các cô khá kinh hoảng, tụm lại với nhau.

Tên da đen gầy gò vội vàng giải thích, ý bảo hắn ta và Trần Hạo chung một phe, không cần phải sợ. Đồng thời, sau khi nhìn thấy những chiếc cũi sắt, tên da đen gầy gò cũng bị chấn động.

Không ngờ căn cứ này còn có một nơi tàn ác vô nhân đạo như vậy.

Tuy rằng đều là người da đen, nhưng hắn tốt xấu gì cũng nhận được sự giáo dục vài năm ở Hoa Hạ, còn được hưởng cuộc sống an nhàn, nên tuy rằng có hơi ham tiền, nhưng tên da đen gầy gò nói tóm lại vẫn còn chút lương tâm.

Bận rộn một hồi, hắn nhanh chóng đưa mấy chục người da đen vào trong phòng.

Mệt đến độ cả người đầm đìa mồ hôi, hắn mê man nhìn về phía Trần Hạo, không biết làm như vậy để làm gì. Nếu muốn giết thì cứ trực tiếp giết luôn ở bên ngoài sát không phải được rồi sao, cần gì phải đưa vào trong phòng, chẳng lẽ người Hoa Hạ này có đam mê gì?!

Trần Hạo không thèm phản ứng tên da đen gầy gò mà lấy một bó linh nhang, cắm trên mặt đất, đốt đầu nhang.

Từ từ, khói từ những cây nhang tỏa ra, bao trùm lấy những âm hồn sớm đã không chờ được nữa, oán khí cuộn trào trong lòng, ánh mắt đầy thù hận.

Âm linh trời sinh có thể biết được mùi hương tốt, cả đám hớp lấy hớp để, sau đó linh thể nhanh chóng trở nên cứng cáp.

Nhưng chỉ sau mấy lần hô hấp, cả căn phòng dày đặc âm khí, một luồng khí âm lãnh khuếch tán, làm tên da đen gầy gò sợ run cả người, hai tay ôm lấy người, trong lòng dâng lên cảm giác hoảng sợ khó tả.

Đúng lúc này, đột nhiên hư ảnh di động, những âm hồn với ánh mắt hung ác, dáng vẻ đáng sợ chợt hiện hình.

Nhìn thấy cảnh này, tên da đen gầy gò liền sửng sốt, trong đầu hiện lên một từ.

Quỷ!

Ở Hoa Hạ vài năm, nhất là ở vùng Quảng Đông, người ta coi trọng những chuyện thần bí thế này, ngay cả người da đen như hắn ta cũng bị ảnh hưởng. Đối với loài quỷ, hắn ta luôn kính trọng từ xa. Cho dù ở thời điểm nghèo nhất, nếu có đi qua nơi nào đó mà cảm giác có điểm bất thường, hắn cũng sẽ bỏ lại mấy đồng xu, nhẩm vài câu tốt đẹp.

Lúc này, tận mắt nhìn thấy quỷ hiện hình, tên da đen gầy gò vừa mới sửng sốt liền trợn ngược mắt, té xỉu trên mặt đất.

A…

Sau khi hiện hình, đám quỷ hét chói tai, sau đó không do dự nữa, xông thẳng vào mấy chục người trên mặt đất.

Gần như mỗi một con quỷ đều tìm thấy người nó hận nhất, sau đó bắt đầu cắn xé.

Căn phòng trong tích tắc ngập trong máu tanh.

Cũng may các cô gái vốn bị nhốt đã được Trần Hạo sắp xếp ra bên ngoài trước, nếu không nhìn thấy cảnh này, không bị tra tấn đến chết cũng bị dọa mà chết.

Nhưng chỉ một lúc sau, mấy chục người da đen đã bị đám quỷ tra tấn đến chết, ngay cả hồn phách cũng không còn.

Thoáng chốc giết chết nhiều người như vậy, oán khí và sát khí của những âm hồn này càng tăng lên gấp bội, cho dù đã báo được thù vẫn không cam tâm, vẫn muốn tiếp tục trả thù.

Sau đó, chúng nó hướng về phía tên da đen gầy gò đang hôn mê.

Trần Hạo bước qua, chắn ở phía trước, lạnh lùng nói: "Oan có đầu nợ có chủ, các ngươi đã báo thù xong rồi."

"##¥¥#¥&…" Cô gái da đen hung ác nhất rống lên với Trần Hạo, nói mấy câu Trần Hạo nghe không hiểu gì cả.

Trần Hạo nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Vương Hiểu Yến.

Sau khi báo thù, nữ quỷ này vẫn đầy sát khí hơn người, nhưng oán khí cũng tan một ít.

"Giúp ta phiên dịch, nói với chúng, một vừa hai phải thôi."

Trần Hạo không dài dòng, nói thẳng điều cần nói.

Vương Hiểu Yến không đáp lại, chỉ nhìn Trần Hạo, ánh mắt lạnh như băng.

Trần Hạo thở dài một tiếng.

Muốn báo thù, lại không khống chế được oán khí và sát khí, xem ra vẫn phải để hắn ra tay rồi.

Không nói nữa, Trần Hạo tạo tư thế pháp quyết, một tia sấm sét xuất hiện. Đùng một tiếng, điện quang lan ra, bao lấy tất cả nữ quỷ.

Trong nháy mắt, đám quỷ kêu la thảm thiết, âm sát oán khí nhanh chóng biến mất.

Đợi đến khi đạt được mức độ nhất định, điện quang lóe ra, một đám nữ quỷ lại bị đánh trở về nguyên hình, chỉ còn lại hồn phách, mắt thường không nhìn thấy được.

Lần này, nhóm nữ quỷ sợ hãi, không dám kêu gào với Trần Hạo nữa. Tất cả đều sợ hãi cuộn mình lui về sau.

Vương Hiểu Yến ngẩn người một lát, rồi cảm kích nói: "Đa tạ đại sư đã giúp ta báo thù."

"Leng keng: Quỷ Vương Hiểu Yến đập đầu chết, oan hồn ba năm, hoàn thành tử nguyện, phần thưởng một tháng đạo hạnh đã có thể nhận."

Theo sau đó, một đạo pháp lực ở Đan Phủ trống rỗng hiện lên.

Trần Hạo nói: "Cảm ơn thì khỏi đi, hai bên cùng có lợi mà. Uhm, hiện tại đã báo thù rồi, ngươi tạm thời đợi một lát, khi nào ta đi sẽ mang ngươi theo."

Vương Hiểu Yến vội vàng gật đầu, sau đó hình như nhớ ra gì đó, nó lại nói: "Đại sư, vậy chúng thì sao?"

Trần Hạo thoáng nhìn nữ quỷ hồn da đen và mấy nữ quỷ da vàng, nói: "Ngươi có thể hỏi giúp ta xem chúng nó có tâm nguyện gì chưa hoàn thành không? Nếu có thể giúp ta sẽ giúp."

Vương Hiểu Yến vội vàng mở miệng nói bằng ngôn ngữ mà Trần Hạo nghe không hiểu gì cả.

Trao đổi một lúc, Vương Hiểu Yến nhìn Trần Hạo nói với ánh mắt kỳ lạ: "Đại sư, chúng nó không muốn đi."

Trần Hạo sửng sốt: "Tại sao?"

Vương Hiểu Yến chần chờ một chút mới nói: "Đại sư, ở nơi này có một năng lượng rất lạ. Chúng ta ở trong nguồn năng lượng này có thể trở nên cường đại. Nếu đại sư không đến, phỏng chừng không bao lâu nữa chúng ta có thể hiện thân trước mặt người khác, tự ra tay báo thù."

Trần Hạo nhếch miệng cười: "Trở nên cường đại? Tự ra tay báo thù? Ha ha, vẫn chưa tỉnh hả?! Các ngươi thực sự cho rằng tên quỷ vu kia là kẻ bất tài sao? Các ngươi vẫn có thể tiếp tục tồn tại ở đây, e là do hắn cố ý nuôi dưỡng. Nếu ta không đến, không biết các ngươi phải chịu hậu quả gì nữa, ở đó mà báo thù."

"A?" Vương Hiểu Yến sửng sốt.

Trần Hạo cũng lười nhiều lời: "Được rồi, không muốn thì thôi. Ngươi cứ chờ ở đây, ta ra ngoài một lát, đợi đến khi ta đón ngươi liền đi luôn."

Nói xong, Trần Hạo vác tên da đen gầy gò lên rồi khỏi phòng.

Sau khi ra ngoài, Trần Hạo liền vứt tên da đen gầy gò xuống đất, mở miệng nói: "Đừng giả vờ nữa, ra ngoài rồi."

Nói xong, Trần Hạo bỏ đi luôn.

Tên da đen gầy gò hé mắt xem xét, quả nhiên không còn nhìn thấy nữ quỷ đáng sợ nữa. Hắn ta vội vàng đứng lên, không để ý cơn đau trên đùi, khập khiễng đuổi theo Trần Hạo.

Tuy rằng không tận mắt nhìn thấy, nhưng vì hắn ta giả vờ hôn mê nên vẫn nghe thấy những tiếng kêu la thảm thiết cực kỳ bi thảm, làm hắn sợ tới mức thiếu chút nữa tè cả ra quần.

"Đại lão, đợi ta với." Tên da đen đuổi theo, vội mở miệng.

Trần Hạo xoay người nhìn hắn ta.

"Đại lão, ngươi có thể khống chế ma quỷ, cũng là người đại diện cho thần linh sao?" Tên da đen kích động hỏi.

Trần Hạo cười lạnh: "Người đại diện thần linh cái quần què ấy, với ta cũng như rác rưởi mà thôi."

Ánh mắt tên da đen trở nên sáng bừng: "Đại lão, ta muốn bái ngươi làm sư. Giấc mơ trước đây của ta là nhà khoa học, nhưng sau khi đến Trung Quốc, ta liền mơ làm võ thuật gia. Sau lại, ta xem phim truyền hình, ta liền mơ một ngày nào đó ta phải làm kiếm tiên. Sư phụ, hãy nhận ta đi."

Nói xong, hắn ta không để ý cơn đau trên đùi liền quỳ xuống dập đầu liên tục.

Nhưng lạy được vài cái, hắn ta phát hiện Trần Hạo vốn đứng trước mặt đã không thấy đâu. Hắn ta ngẩng đầu nhìn thì thấy Trần Hạo dĩ nhiên đã đi xa.

"Sư phụ."

Tên da đen đứng lên đuổi theo.

"Đại ca, cám ơn anh."

Lúc này, hai cô gái Châu Á được cứu cũng đi lại đây. Nhìn thấy Trần Hạo, một người Hoa Hạ mở miệng cảm ơn. Người còn lại không nói gì, chỉ gật đầu, vẻ mặt cảm kích.

Trần Hạo nói: "Không cần cảm ơn, cũng không tốn bao nhiêu sức. Ừm, các cô nghỉ ngơi cho khỏe đi, tôi còn phải chờ một người. Nếu không chờ được, vậy chúng ta đi. Đến lúc đó, tôi sẽ đưa các cô đến trạm quân sự của nước ta, đến lúc đó sẽ có người đưa các cô về nước."

Sự sắp xếp của Trần Hạo thoạt trông có vẻ rất bình thường, nhưng cô gái Hoa Hạ vừa nghe thấy liền biến sắc, vội vàng nói: "Đại ca, thật ngại quá, tôi đã di cư, hiện tại là công dân nước Mĩ, anh không cần đưa chúng tôi đến căn cứ quân sự đâu, phiền phức lắm! Anh chỉ cần cho tôi mượn điện thoại, để tôi gọi một cuộc được không?"

Trần Hạo ngẩn người, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô gái. Cuối cùng hắn gật đầu, lấy điện thoại đưa cho cô gái Hoa Hạ.

"Cám ơn đại ca."

"Sư…"

"Hửm!" Trần Hạo nhìn chằm chằm người da đen, ánh mắt lạnh như băng làm hắn ta đang định nói lập tức nghẹn ở cổ họng.

"Ta không hiểu khiếu hài hước của người da đen các ngươi, cũng không muốn quan tâm ngươi bị thần kinh cỡ nào. Hiện tại ngươi là tù binh của ta, thì ngoan ngoãn cho ta, nghe theo mệnh lệnh của ta. Làm ta hài lòng, ngươi có thể sống, nếu không hài lòng, kết cục của ngươi sẽ giống như những tên da đen trong phòng ban nãy."

Tên da đen gầy gò bị dọa đến lạnh cả người, nuốt nước miếng, khó khăn gật đầu.

Trần Hạo xoay người bỏ đi.

Tên da đen ngẩn người một lúc, vừa hồi thần trở lại, đột nhiên chạy về phía một căn nhà khác ở căn cứ.

Bái sư không được, vậy cũng không thể đến đây vô ích, hắn ta phải xem có đồ đáng giá gì khác không. Nói không chừng chuyến này trở về, hắn ta còn có thể trở về Quảng Châu.

Đối với tên da đen, giấc mộng lớn nhất vẫn là trở thành ông trùm trong thị trường thời trang, nhưng tất cả điều này sẽ không thực hiện được nếu không có tiền.

Còn việc có tiền rồi ở lại Châu Phi?

Vớ vẩn, sau khi trải qua cuộc sống thoải mái, bình yên, không có chiến loạn và mạng sống không bị đe dọa ở Hoa Hạ, tên da đen gầy gò đã hờ hững với nơi hắn đã lớn lên, mà muốn dưỡng già ở Hoa Hạ.

Thời gian chậm chạp trôi qua.

Đám lửa ở khu rừng quái thụ càng lúc càng lớn, lan dần ra xung quanh.

Bên này có động tĩnh lớn như vậy, vậy mà tên quỷ vu kia vẫn không có tin tức gì. Không biết có phải vì khoảng cách quá xa nên không biết hang ổ đã không còn. Hay là vì phát hiện Trần Hạo không dễ chọc nên bỏ hang ổ luôn, không dám đi ra đối mặt Trần Hạo.

Thấy vậy, Trần Hạo quyết định không đợi nữa.

Hủy diệt đám quái thụ, xóa bỏ bao nhiêu là dơi, tin rằng tên quỷ vu này cho dù bất tử cũng đã bị phế, xem như đã trả cái giá quá lớn.

Sau đó Trần Hạo quay lại căn phòng, thu hồi Vương Hiểu Yến, rồi sai tên da đen gầy gò vừa mới thu hoạch được một mẻ đầy hai bao lớn, mặt mày hớn hở, cười toe tóe khống chế một chiếc xe võ trang của căn cứ, mang theo mấy cô gái bị nhốt rời khỏi căn cứ.

Suốt chặng đường, tên da đen gầy gò cũng không gài bẫy Trần Hạo, có vẻ hai bao lớn kia đã làm hắn ta thỏa mãn.

Hơn hai tiếng sau, sắc trời đã nhá nhem tối, Trần Hạo đi đến một thành phố nghèo nàn khiến người ta không đành lòng nhìn.

Khi Trần Hạo chuẩn bị bảo tên da đen gầy gò lái xe tìm một nơi dừng chân, đột nhiên có mấy chiếc xe jeep vây quanh Trần Hạo. Mấy tên da đen trên các xe đều cầm súng ống trong tay, nòng súng nhắm ngay xe của họ.

Bình Luận (0)
Comment