Hử!
Tình huống bất thình lình làm Trần Hạo cau mày lại, hắn đưa mắt nhìn về phía người lái xe da đen gầy yếu.
Người da đen gầy yếu cũng hơi sững sờ, thấy thế nên vội vàng nói: "Đại lão, đây không phải là người ta gọi."
"Là ta!"
Lúc này, cô gái Châu Á ngồi trên chiếc xe kia mỉm cười và sau đó nói: "Đại ca, bọn họ là tới đón ta, cảm ơn ngươi đã cứu ta, nếu có cơ hội thì ta sẽ báo đáp ngươi."
Nói xong, cô gái Châu Á đứng dậy, kéo một cô gái khác mở cửa xe và đi xuống.
Trần Hạo nhìn và không nói một lời nào.
Khi hai cô gái tới gần một chiếc xe Jeep thì một chàng trai tóc vàng đẹp trai từ trên chiếc xe Jeep kia đứng lên, nói chuyện với cô gái Châu Á và hình như trong miệng còn nhai kẹo cao su.
Cô gái Châu Á bình tĩnh nói chuyện với hắn ta.
Chẳng mấy chốc, chàng trai tóc vàng đẹp trai mỉm cười mở cửa xe ra và để hai cô gái lên xe.
Ngay khi Trần Hạo nghĩ rằng những người vây quanh hắn có thể đi rồi thì chàng trai tóc vàng đẹp trai kia đột nhiên vẫy tay một cái, và sau đó, những gì xảy ra làm Trần Hạo thật hoảng sợ.
Những người da đen bên trong mấy chiếc xe Jeep đều nổ súng.
Trong nháy mắt, tiếng đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng vang lên bên tai không dứt, ngay lập tức những viên đạn dày đặc bay về phía xe của nhóm người Trần Hạo.
Lúc những người da đen kia nổ sung thì trong lòng Trần Hạo cũng đã có cảnh giác, sau đó hắn cũng không nghĩ ngợi nhiều được, hắn ôm lấy người lái xe vẫn còn đang hôn mê gần đó. Trực tiếp bùng nổ sức mạnh, phá cửa và xông ra ngoài, bóng người nhanh chóng chạy lên nóc của một tòa nhà.
"Con mẹ nó, đám người này bị điên rồi, vô duyên vô cớ nổ súng giết người, có còn có vương pháp hay không." Gà trống tức giận vẫy cánh và giận giữ hét lên.
Mèo đen cũng xù xông, trong mắt lóe lên tia sáng hung ác.
"Không cần nói nhảm, Tiểu Hoàng, đừng bỏ qua một tên nào hết."
Trần Hạo xuất hiện ở sau lưng gà trống, sắc mặt hắn vô cùng tồi tệ và trên cánh tay còn đỏ tươi một mảnh, hắn thật sự bị trúng đạn.
Điều này cũng hết cách rồi, dù sao nổ súng quá bất ngờ, không gian lại nhỏ hẹp, hắn còn phải bảo vệ người lái xe bị hôn mê kia nữa, hắn chỉ bị một phát súng thì vẫn còn khá may mắn.
Nhưng Trần Hạo không thể chấp nhận được loại tai bay vạ gió như vậy.
Bị phù thủy Châu Phi tấn công, bị người da đen gầy yếu tấn công thì còn có lý do, đó là có người giết hắn.
Nhưng đây là cứu người mà, sau khi cứu người, kết quả lại ra tay với ta? Ha ha, đây chính là sự báo đáp của ngươi sao?
"Vậy thì xuống dao giết người."
Hình dáng của gà trống thay đổi và nó nhanh chóng biến thành hình người, sau đó nó đưa tay ra để cầm lấy khẩu súng Gatling từ vòng sáng bên cạnh, nhét băng đạn vào trong đó và ngắm nòng súng về phía những chiếc xe Jeep kia.
Gà trống biến thành một người đàn ông vạm vỡ đang nở một nụ cười độc ác và ngón tay bóp cò súng.
Đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng...
Ngay lập tức, nòng súng xoay tròn và phun ra ngọn lửa màu xanh lam, những viên đạn biến thành từng đường sáng vô hình giống như một trận mưa rào tầm tã và ngay lập tức bao phủ chiếc xe Jeep.
Ngay lập tức, các tay súng người da đen đang cười nhạo và cầm súng bắn chiếc xe đã bị pháo hỏa thần nuốt chửng, máu bắn ra tung tóe từ các cơ thể và rơi xuống đất.
Chàng trai tóc vàng đẹp trai đang nhai kẹo cao su và cô gái châu Á bình tĩnh trên xe lập tức bị hoảng sợ, họ vội vàng muốn nhảy ra khỏi xe.
Nhưng cô gái Châu Á lại chạy chậm và đã bị những viên đạn bao trùm, cơ thể bị bắn trúng và máu bắn vương vãi trên mặt đất.
Chàng trai tóc vàng đẹp trai đã gặp may và nhảy được xuống xe.
Đương nhiên, người đàn ông vạm vỡ do gà trống biến thành sẽ không bỏ qua cho hắn ta, nó ngắm ngay pháo hỏa thần vào xe Jeep và điên cuồng xả đạn một lúc khiến toàn bộ xe bị bắn thủng. Đột nhiên, xảy ra một cú nổ mạnh, chàng trai tóc vàng kia không chỉ được gột rửa bằng đạn, mà còn bị trực tiếp nhấn chìm bởi vụ nổ.
Chờ bắn xong một băng đạn, ngoài tiếng cháy của ô tô ra thì bốn phía đã trở nên yên tĩnh từ lâu, những người da đen kia đã khôn khéo trốn đi ngay từ lúc nổ súng.
Trần Hạo đặt người lái xe xuống, bóng hắn vụt qua, bay xuống và đi đến trước xe.
Trên xe, những cô gái da đen lúc trước đều đã bị mất mạng, không còn hơi thở nữa.
Những cô gái này, vốn đã đáng thương, thật vất vả mới được cứu ra nhưng vẫn chết rồi, đây xem như là số phận sao? Cho dù bị mình cứu ra thì họ cũng sẽ không thoát khỏi cái số phải chết!
Trần Hạo thầm thở dài.
Nhưng khi Trần Họa nhìn về phía đầu xe thì lập tức sửng sốt.
Người da đen ở vị trí lái xe vẫn còn chưa chết.
Nhanh chóng mở cửa xe, Trần Hạo liền nhìn thấy một người da đen đang nhe răng trợn mắt với khuôn mặt đau đớn và hắn ta nói một cách yếu ớt: "Đại lão, ta còn chưa chết, đừng bỏ rơi ta."
Trần Hạo nhìn kỹ một chút và không nói gì.
Người da đen này thật đúng là giảo hoạt, hắn ta đặt hai cái túi lên người mình, ngăn chặn được rất nhiều đạn, sau đó hắn co người ở dưới vị trí lái xe, mẹ nó, khả năng cầu sinh thật mạnh mẽ!
Đưa tay kéo một cái túi xuống, Trần Hạo nhíu mày lại.
Cái túi này bị đạn làm rách và để lộ thứ bên trong.
Đó lại là từng miếng vàng nhỏ, còn có đôla, Euro và thậm chí còn có nhân dân tệ.
Tên Tiểu Hắc Tử này lại tìm được nhiều tiền như vậy ở căn cứ! Hắn ta là cái gì? Sẽ tìm như thế nào?
"Của ta, đại lão, cái này là của ta, ta có thể chia cho ngươi một phần ba, đây là sự nhượng bộ lớn nhất của ta, nếu không ta thà chết còn hơn."
Thấy Trần Hạo phát hiện ra bí mật của chiếc túi, Tiểu Hắc Tử vội vàng nghiêm túc nói.
Trần Hạo vui vẻ: "Được, vậy ngươi ở lại chờ chết đi."
Nói xong Trần Hạo cũng mặc kệ hắn ta, hắn quay người lại và đi về phía chiếc xe đang bốc cháy.
Người da đen: "..."
"WTF? Đại lão, đừng bỏ ta, cứu ta, ta không thể động đậy được, ta sẽ cho ngươi một nửa, một nửa có được không." Người da đen vừa tốn sức giãy giụa vừa đau lòng hét lên.
Đến bên cạnh xe, Trần Hạo liền nhìn thấy xác của hai cô gái đã được mình cứu ra kia.
Họ nằm trên mặt đất, nghiêng mặt và chết không nhắm mắt.
Mặt của Trần Hạo không hề cảm xúc, hắn đưa tay về phía xác của hai cô gái và có hai linh hồn hiện ra.
Lúc này mặt trời đã xuống núi, bầu trời đã hơi tối, âm hồn xuất hiện thì cũng không sao.
Tuy nhiên, hai âm hồn đã từ từ ngưng tụ được suy nghĩ. Sau khi nhìn thấy Trần Hạo thì tất cả bọn họ đều cực kỳ hoảng sợ. Cô gái châu Á kia đang muốn mở miệng thì Trần Hạo ngắt lời cô ta, hắn nói: "Không cần nói, ta rút linh hồn của ngươi ra không phải để nghe lời giải thích của ngươi, ta cũng không cần giải thích, ta là muốn để cho ngươi... chết một lần nữa."
Dứt lời, Trần Hạo đã ngưng tụ được một quả cầu sét trong tay và đập về phía âm hồn.
Âm hồn kêu thảm một tiếng, linh hồn bị phân tán và biến mất không còn một dấu vết.
Một âm hồn khác thấy thế liền hét ầm lên: "Yamete." Vừa gọi vừa muốn chạy.
Trần Hạo nhíu mày.
Hèn gì nãy giờ không nói gì, thì ra là một cô gái người Nhật Bản!
Nếu vậy thì cô gái tự xưng mình là người Trung Quốc kia, vẫn luôn mang theo cô gái người Nhật Bản này như hình với bóng, thân phận của cô ta cũng làm cho người ta suy đoán.
Ừ, nhưng dù thế nào, lấy oán trả ơn, vậy thì đáng chết.
Trần Hạo không do dự chút nào, hắn lại đánh một luồng ánh sang ma thuật vào linh hồn cô gái người Nhật Bản đang chạy trốn kia.
Nhưng mà lần này, linh hồn của cô gái người Nhật Bản kia lại tỏa ra một ánh sáng mờ nhạt, ngăn cản sự tấn công của Trần Hạo, nhưng sức kháng cự rất yếu và nó nhanh chóng tan vỡ, sau đó cô gái người Nhật Bản kia cũng bị hồn phi phách tán.
Cảnh này rơi vào trong mắt Trần Hạo làm hắn hơi rung động.
Linh hồn bị đặt cấm chế, nó có thể phòng thân, cũng có thể tự vẫn. Như vậy mới sẽ không bị người khác lấy được bí mật, ngay cả khi tra xét linh hồn cũng không được.
Cô gái người Nhật Bản này có bí mật lớn.
Sau đó Trần Hạo lại thoải mái.
Quản mẹ nó là bí mật lớn gì, đáng chết thì phải giết, bây giờ tiêu diệt là cách tốt nhất, dù sao bí mật gì cũng không liên quan đến ta.
Sau khi làm xong tất cả những điều này, Trần Hạo đã thử kiểm tra một trong những chiếc xe Jeep chặn đường, chiếc này vẫn có thể lái được. Sau đó, hắn đưa tài xế đang hôn mê trở lại.
Khi Trần Hạo chuẩn bị lái xe đi, người đàn ông da đen gầy yếu cứng cỏi cũng chui vào. Mặc dù cả người đều là máu, dường như bị trúng đạn rất nhiều, nhưng hắn ta vẫn ôm chặt hai cái túi không buông, hắn nhìn về phía Trần Hạo, bên trong nước mắt còn mang theo sự van xin.
Trần Hạo liếc nhìn hắn ta và thở dài một tiếng.
Không nói những cái khác, chỉ bằng mạng sống giống như Tiểu Cường cũng đã làm hắn chịu phục.
Sau đó, Trần Hạo lái xe rời đi.
Trần Hạo vừa lái xe vừa lấy điện thoại di động ra và gọi vào số điện thoại của Đới Vân.
Trước khi rời khỏi căn cứ quái thụ thì Trần Hạo đã không gọi được và cho thấy đầu bên kia đã tắt máy. Ban đầu hắn cho rằng mình có thể từ từ trở lại căn cứ của lính Trung Quốc. Nhưng lúc này xảy ra chuyện tồi tệ như vậy làm Trần Hạo chỉ có thể xin giúp đỡ lần nữa.
Lần này lại vô tình gọi được, Trần Hạo cũng không nói chuyện vô nghĩa mà trực tiếp kể lại chuyện vừa trải qua một lần.
Đới Vân cũng dứt khoát, bảo hắn báo cáo địa điểm và sau đó sẽ có máy bay trực thăng đến đón hắn.
Sau khi hỏi người đàn ông da đen gầy yếu, Trần Hạo dừng xe ở một nơi trống trải và im lặng chờ đợi.
Sắc trời càng ngày càng muộn, bầu trời vô cùng thoáng đãng và có thể nhìn thấy được bầu trời đầy sao.
Tuy nhiên, cũng có nhiều muỗi vào ban đêm và nhiều đến không thể tin được. Sau khi đỗ xe, Trần Hạo có thể nghe thấy tiếng ù ù ở mọi hướng.
Mèo đen khẽ kêu một tiếng, và sau khi hơi thở hung ác bị tản ra thì không còn thấy một con muỗi nào nữa.
Trần Hạo nhìn các ngôi sao một lát và sau đó hắn nhìn về phía người da đen.
Theo quan sát, trên người của người da đen này, ngoài hai vết thương do mình để lại thì lại mới xuất hiện thêm năm vết đạn nữa.
Một cái trên bàn chân, ba cái trên lưng và một cái trên vai phải. Xem ra cũng không trúng chỗ hiểm, cũng không biết tên này tự bảo vệ tốt hay là may mắn nữa.
Nhưng ngay cả như vậy, lúc này Tiểu Hắc Tử cũng mệt mỏi muốn ngủ. Không phải ngủ gật mà là do chảy máu quá nhiều nên có hơi thiếu máu.
"Tiểu Hắc Tử."
"Đại lão, tiền là của ta." Người da đen giật mình một cái, lấy lại tinh thần và nhìn Trần Hạo một cách cảnh giác.
Trần Hạo im lặng.
Tên này thật sự rất yêu tiền. Vì tiền mà không cần cả mạng sống!
"Ta không cần tiền của ngươi, nói chuyện lung tung một chút." Trần Hạo mỉm cười nói.
Tiểu Hắc Tử nghi ngờ hỏi: "Đại lão, ngươi muốn nói chuyện gì?"
Trần Hạo cười nói: "Nói về chuyện ta có nên cứu ngươi không, ngươi trúng năm phát súng, dựa theo kiểu chảy máu này, chẳng mấy chốc ngươi sẽ chết trong lặng lẽ.”
Khuôn mặt của Tiểu Hắc Tử hơi giật mình, hắn có thể cảm nhận được mình đang yếu dần một cách rõ ràng.
Mặc dù may mắn và không bị bắn chết dưới làn mưa đạn hỗn loạn.
Nhưng vết thương trên người vẫn đang dần cướp đi mạng sống của hắn
"Nhưng để cứu ngươi thì ngươi phải trả một cái giá rất đắt." Trần Hạo tiếp tục mở miệng.
Tiểu Hắc Tử dường như nghĩ thông suốt cái gì đó và hắn ta mở miệng nói: "Nếu như ngươi cứu ta, ta có thể nói cho ngươi biết bí mật về Quỷ Vu."
Hửm!
Trần Hạo dừng lại và nhìn về phía Tiểu Hắc Tử bằng ánh mắt ngạc nhiên.
"Thật đấy, tôi biết bí mật của Quỷ Vu, vô cùng chắc chắn, không lừa ngươi." Tên da đen nghiêm túc nói.
Trần Hạo nhìn hắn ta một lát và khẽ nói: "Sao lúc trước ngươi không nói?"
Tiểu Hắc Tử nói: "Lúc trước ta không có nhiều tiền như vậy, bây giờ ta có tiền rồi, chỉ cần ta đi Trung Quốc, đi Quảng Châu thì ta không cần sợ Quỷ Vu nữa."