"Ngươi sùng bái Trung Quốc như vậy à?"
Trần Hạo có chút ngạc nhiên nhìn Tiểu Hắc Tử!
Tiểu Hắc Tử nhếch miệng cười nói: "Ta không biết các nước khác thế nào, nhưng theo như ta biết, chỉ có Trung Quốc là nơi an toàn và thoải mái nhất, mong ước lớn nhất của cuộc đời ta là mua một ngôi nhà ở Quảng Châu, ừm, bây giờ mong ước của tôi đã được thực hiện 9/10, chỉ cần ngươi cứu ta, vậy là ta có thể hoàn toàn thực hiện được mong muốn của mình."
Trần Hạo nhìn chằm chằm vào Tiểu Hắc Tử một lúc, đột nhiên đưa tay ra và ngưng tụ một luồng pháp lực, sau đó đập vào ngực Tiểu Hắc Tử, ầm một tiếng, pháp lực bùng nổ và bao phủ toàn bộ cơ thể Tiểu Hắc Tử.
Phù phù phù...
Tiểu Hắc Tử run rẩy, sau đó hắn cảm thấy mấy viên đạn trong người bay ra từ vết thương.
Cơn đau dữ dội khiến khiến Tiểu Hắc Tử lập tức tỉnh táo, nhưng nhìn cơ thể mình lại bắt đầu chảy máu dữ dội thì hắn ta trợn mắt há mồm nhìn Trần Hạo: "WTF? Mau giúp ta cầm máu, ta sẽ tiêu mất!"
Trần Hạo nói một cách thờ ơ: "Tạm thời sẽ không, phải phụ thuộc vào việc thông tin mà ngươi nói có tốt hay không, tốt, ta sẽ cứu ngươi, không tốt, đó chính là do số phận của ngươi cũng không tốt."
Tiểu Hắc Tử giận giữ, nhưng nhìn thấy mấy cái lỗ chảy máu trên cơ thể thì hắn cũng không dám trì hoãn thời gian nên vội vàng mở miệng giải thích.
Hóa ra Tiểu Hắc Tử thật sự biết về Quỷ Vu.
Quỷ Vu kia là một người phụ nữ da đen, hình như tuổi tác không còn quá trẻ. Ngoài căn cứ nuôi dơi đã bị Trần Hạo phá hủy kia, thì bà ta còn có một nơi thường xuyên xuất hiện, đó chính là thôn Mạc Lâm, Quỷ Vu chính là thầy pháp của thôn Mạc Lâm.
Khi Tiểu Hắc Tử mới chản nản trở về từ Trung Quốc, hắn ta không có một xu dính túi và cũng không có một chỗ ở cố định, đi loanh quanh khắp nơi, tìm kiếm cơ hội để vượt lên và sau đó quen biết một đại lão người da đen, hắn bị dao động một chút và đã bị đưa đến thôn Mạc Lâm.
Sau khi tới, hắn được cho ăn ngon uống sướng và cũng không phải làm việc gì cả, rất thoải mái, Tiểu Hắc Tử nghĩ rằng mình đã gặp được một công việc tốt.
Nhưng vào một đêm nọ, khi Tiểu Hắc Tử thức dậy đi nhà vệ sinh thì hắn đã mơ mơ màng màng nhìn thấy một tình huống làm người ta sợ hãi.
Một trong những chàng trai da đen đi cùng hắn đã chết rồi và bị người khiêng đi chon ở một nơi phía ngoài thôn.
Sau khi những người đi chôn rời đi, hắn đã đến đào người ra và phát hiện cơ thể của chàng trai khỏe mạnh kia đã khô quắt lại, hình ảnh rất khủng bố, suýt chút nữa đã dọa chết hắn.
Sau đó, mơ mơ màng màng đã cố ý tìm hiểu một chút và phát hiện hắn không có cách gì để rời khỏi thôn Mạc Lâm. Khi hắn rời đi thì sẽ có người cầm súng đi theo, rõ ràng muốn chạy thì phải ăn đạn.
Nhưng tên da đen có đầu óc đã phát hiện, hầu như cứ sau vài ngày là sẽ có một người da đen biến mất.
Lúc này Tiểu Hắc Tử mới biết nguy hiểm và mình đã vào ổ sói.
Sau đó hắn ta liền chuẩn bị tự cứu bản thân. Hắn ta đã bí mật đào đường hầm tại nơi mình ở.
Đừng đánh giá thấp cách đào đường hầm này, đây là tinh hoa của chiến thuật mà Tiểu Hắc Tử đã học được từ Trung Quốc. Hơn nữa, lúc ở Trung Quốc, hắn ta cũng dựa vào đường hầm mới có thể trốn thoát khỏi một đối thủ cũ. Hắn ta rất tự tin vào chiến thuật đường hầm.
Hơn nữa hắn ta cũng từng có kinh nghiệm đào đường hầm, không chỉ có tốc độ nhanh mà đất được đào ra cũng được xử lý rất hoàn hảo và không bị người phát hiện.
Nhưng ngoài ý muốn luôn xảy ra, Tiểu Hắc Tử nghĩ rằng mình có thể trốn thoát bằng cách đào một đường hầm đi về phía ngoài thôn, nhưng hắn ta đã đào đến một không gian dưới đất ở thôn Mạc Lâm, nơi đó cũng được đào ra, nhưng quy mô lớn hơn cái của Tiểu Hắc Tử rất nhiều lần, được trang trí lộng lẫy, và khi hắn ta đào thủng, đầu tiên là bị ánh sáng đâm vào mắt, sau đó qua cái hang nhỏ kia, hắn ta nhìn thấy một cảnh tượng làm người ta kinh hoàng.
Qua cửa hang, hắn ta nhìn thấy một cái giường lớn, và có hai người trần truồng ở trên giường, nhìn giống như đang ấy ấy ấy.
Nhưng khi nhìn kỹ thì Tiểu Hắc Tử phát hiện, đây là một tên da đen mạnh mẽ và một người phụ nữ da đen khoảng bốn mươi hoặc năm mươi tuổi.
Người phụ nữ ôm lấy chàng trai da đen kia, có vẻ thân thiết, nhưng người phụ nữ da đen kia lại ném tên da đen mạnh mẽ kia đi, xoay người lại và chạm vào vết máu trên miệng, có thể loáng thoáng nhìn thấy hai chiếc răng nanh trong miệng nàng và còn có con mắt màu xanh lục nữa.
Tiểu Hắc Tử suýt chút nữa hét lên tại chỗ vì bị dọa sợ, nhưng cũng may đã che miệng kịp thời.
Sau đó liền có người tới mang tên da đen mạnh mẽ đã khô quắt kia đi, người phụ nữ da đen kia cũng đã trở lại trạng thái bình thường và răng nanh trong miệng cũng biến mất.
Chờ sau khi người phụ nữ da đen cũng rời di, tên da đen đã bịt kín lỗ hổng và sau đó đổi hướng. Không đến mấy ngày, hắn ta đã đào đường hầm ra thôn và bỏ chạy.
Nghe tên da đen nói xong, Trần Hạo mặt không hề cảm xúc nói: "Chỉ có những thứ này à?"
Tiểu Hắc Tử nói: "Đại lão à, những điều này còn chưa đủ sao? A đúng rồi, ta còn nhớ Quỷ Vu kia có một hình xăm con dơi ở phía sau lưng, khi nàng ta hút máu thì hình xăm kia sẽ giống như sống và còn phát sáng nữa.
Trần Hạo nói: "Chỗ này cách làng Mạc Lâm bao xa?"
Tiểu Hắc Tử yếu ớt nói: "Lái xe đi thì phải mất hơn 3 giờ."
Trần Hạo cười: "Không tính xa, ngươi đi theo ta một chuyến."
Tên da đen vội vàng nói: "Đại lão à, ta bị thương, cũng sắp chết rồi, đại lão ngươi buông tha cho ta đi."
Trần Hạo nói: "Nếu muốn sống thì ngươi chỉ có thể nghe ta, nếu không ta sẽ không chữa trị vết thương kia cho ngươi."
Tên da đen: "..."
"Nhưng, nếu ngươi giúp ta tìm được Quỷ Vu, vậy ta sẽ không chỉ chữa thương cho người mà còn dẫn ngươi đi Hoa Hạ, ngươi nói thế nào?" Trần Hạo hỏi.
Đôi mắt của Tiểu Hắc Tử sáng lên: "Không cần trả tiền à?"
Trần Hạo: "... Không cần."
"Được, ta sẽ đi với đại lão."
Trần Hạo không nói nên lời.
Tên da đen này hoàn toàn bị tiền mê hoặc. Mẹ nó rốt cuộc hắn ta học được từ ai vậy? Trong ấn tượng, hình như phía Châu Phi, có tiền liền chơi bời, không có tiền mới nghĩ về việc đi làm.
Nhưng tên này thì ngược lại, vẫn luôn muốn tiền, hơn nữa còn muốn mua nhà! Hơn nữa còn mua nhà ở Quảng Châu!
Đây thật là một tên da đen có lý tưởng.
Khi trăng lên giữa trời thì tiếng máy bay trực thăng truyền tới, sau đó có một chiếc máu bay trực thăng bay tới và từ từ đáp xuống mặt đất.
Chờ mấy người lính tới, Trần Hạo nói thẳng về vụ tai nạn máy bay trực thăng lúc trước, để họ chuyển nguyên văn cho cấp trên. Sau đó hắn lại giao người lái xe đang hôn mê cho bọn họ, giải thích vấn đề của người điều khiển và để các bộ phận liên quan chịu trách nhiệm điều trị.
Các bộ phận liên quan biết nhiều về Châu Phi hơn mình, loại dơi này có độc, chắc chắn bọn sẽ có cách giải quyết.
Sau đó, Trần Hạo lái xe, mang theo tên da đen đã băng bó vết thương đơn giản và còn ăn mấy viên thuốc mà Trần Hạo đưa cho đi tới thôn Mạc Lâm mà hắn ta nói.
Đi suốt đêm, lúc đồng hồ xoay đến hai giờ thì Trần Hạo nhìn thấy nơi gọi là thôn Mạc Lâm.
Trong bóng đêm, có thể loáng thoáng nhìn thấy ngôi làng có quy mô không nhỏ, còn có nhiều lính gác cầm đủ loại súng đang tuần tra.
Dùng mắt âm dương nhìn, Trần Hạo hơi ngẩn ra.
Có hai hơi thở độc ác trong ngôi làng này, một loại giống với những con dơi được nhìn thấy trong rừng Quái thụ trước đó, và loại thứ hai là một hơi thở kỳ lạ không nói ra được, giống như một người bình thường, nhưng cũng giống như không phải con người, chẳng qua loại hơi thở độc ác này hơi mỏng manh, nó dường như đang ẩn nấp, dường như đang ngủ say.
Hơi thở của dơi, không có gì bất ngờ xảy ra thì đó chính là Quỷ Vu, nhưng loại hơi thở kỳ lạ kia là cái gì?
Trần Hạo tập trung suy nghĩ một chút và nói với Tiểu Hắc Tử: "Ngươi ở đây chờ ta."
Nói xong, Trần Hạo xuống xe và trực tiếp đánh chớp nhoáng về phía làng.
Tiểu Hắc Tử sợ hết hồn, hắn ta muốn hét lên, nhưng không dám lên tiếng. Trước mặt là thôn Mạc Lâm, lớn tiếng một chút thì sẽ thu hút người tới, như vậy hắn ta sẽ xong đời.
Nhìn Trần Hạo đi xa, Tiểu Hắc Tử đảo con ngươi một vòng và dường như có ý tưởng gì đó, nhưng lúc này giọng nói của gà trống vang lên: " Tiểu Hắc Tử, ngươi muốn chạy à?"