(*) Phác sở mê ly: Một câu thành ngữ tiếng Trung, chỉ sự phức tạp, khó mà nhìn thấy thật giả.
"Không, không muốn chạy!"
Tiểu Hắc Tử giật mình, vội vàng lắc đầu phủ nhận.
Gà trống nhìn Tiểu Hắc Tử, không nói chuyện.
Tiểu Hắc Tử lại có chút bất an, sợ hãi mà nói: "Gà đại ca, chúng ta phải chờ bao lâu?"
"Chờ Hạo ca bắt được Quỷ Vu kia, sau đó nhìn xem là thứ đồ chơi gì đang phí tâm tư mà táy máy tay chân trên người của Tiểu Hắc Tử người." Gà trống ý vị sâu xa nói.
"What the?"
Tiểu Hắc Tử vẻ mặt mê mang nhìn gà trống.
Gà trống nói: "Không hiểu hả? Chuyện cũ mà người nói trước đó, ừm, người cảm thây là thật sao?"
Tiểu Hắc Tử chớp chớp mắt, chuyện mà ta tự mình trải qua, vì sao không phải sự thật? Lời nói này của người ta khiến ta hơi hồ đồ, hay là nói, một con người như ta, khó mà lí giải được suy nghĩ của một con gà?
Gà trống nói: "Thật sự là Tiểu Hắc Tử đáng thương, để ta nói cho người biết vậy, chuyện cũ mà người nói trước đó, ta, Hạo ca, còn có chị mèo của người, chính là đang nghe truyện cười, ngươi cho rằng Quỷ Vu là cái gì? Một người sống sờ sờ, khoảng cách cô ta gần như vậy, mà không bị phát hiện? Người đang sỉ nhục trí thông minh của Quỷ Vu à, hay là đang sỉ nhục trí thông minh của chúng ta? Kẻ mạnh trong tu hành, người không thể hiểu được đâu. Người vốn không bị phát hiện, bởi vì có người giúp người che giấu hơi thở, hơn nữa trên cơ thể người có dấu ấn, cám dỗ người đào đường hầm, phát hiện Quỷ Vu, và trốn thoát khỏi đây."
Tiểu Hắc Tử: "..."
Gà trống tiếp tục nói: "Trước khi đến còn chưa hiểu rõ, nhưng mà sau khi đến, thì đã nhìn ra, bên trong ngôi làng này có hơi thở của hai người đã tu hành, một người có lẽ là Quỷ Vu, một người là đang ở trong trạng thái ẩn giấu, hơi thở không rõ, cực kì cổ quái, không giống như yêu quái, nhưng cũng không phải người. Nếu không ngoài dự đoán, người để lại dấu ấn cho người, chính là vị này. Nhưng mà ta cũng rất tò mò, vị này để lại dấu ấn cho người, rốt cuộc để làm gì."
Phía sau lưng Tiểu Hắc Tử lập tức lạnh run, cảm thấy một loại sợ hãi không tên.
Thì ra mình có thể chạy thoát, là bị người ta khống chế, mà còn là một tồn tại không tên động tay chân trên người mình!
Thật là đáng sợ, ta làm thế nào gặp được thứ đáng sợ như vậy! Ta chỉ là một người da đen bình thường a, sao lại xui xẻo như vậy!
"Gà đại ca, dấu ấn này ở đâu? Có thể xóa nó hay không?" Tiểu Hắc Tử vội vàng hỏi
Gà trống cười một tiếng cục tác: "Gấp cái gì, chờ Hạo ca người trở lại rồi nói."
Tiểu Hắc Tử lập tức không dám nói tiếp nữa, quay người nhìn về phía ngôi làng, mặt mũi tràn đầy kính sợ.
Trong làng, bóng dáng Trần Hạo và mèo đen di chuyển rất nhanh, xuyên qua hai con đường, đi tới bên ngoài một trang viên xa hoa.
Tới đây, cảm giác của Trần Hạo với hơi thở của dơi càng mãnh liệt, mà hơi thở kia cũng rõ ràng hơn rất nhiều, dưới đất.... của trang viên này!
Ôm lấy mèo đen, Trần Hạo cảm nhận một lát, chuyển đến một góc, bay vào, sau đó một vòng trận pháp bao trùm khắp người, bay thẳng vào trong.
Đi vào biệt thự trước trang viên, Trần Hạo khóa chặt chỗ hơi thở của dơi, bay lên lầu hai, sau đó xông vào.
Chi chi!
Bỗng nhiên một tiếng thét nhỏ vang lên, sau đó tiếng cánh đập uỳnh uỵch, sau đó một đám dơi lớn từ trong phòng bay lên.
"a# $a#%%#a. . ."
Lúc này, một âm thanh nói chuyện bén nhọn liến thoắng ở bên trong. Một bóng người màu đen bay lên từ trên giường, sau đó, ánh đèn trong phòng ngủ sáng lên.
Phòng ngủ lớn như vậy, một đám dơi đậu ở phía trên, bên giường là một người phụ nữ da đen trên mặt không có biểu cảm mặc quần áo kì quái, để lộ phần lớn cơ thể, nhìn dáng người khá đẹp, ánh mắt hung ác.
Bên cửa sổ, Trần Hạo ôm mèo đen, khóe miệng giống như cười mà không phải cười.
Hắn không ngờ, Quỷ Vu này lại cảnh giác như vậy, vậy mà còn sắp xếp dơi để phòng vệ, ngay cả trận pháp che đậy hơi thở của hắn, cũng không thể che giấu.
Nhưng mà khoảng cách gần như vậy, xuất hiện cũng đã xuất hiện rồi.
"Người Trung!"
Sau khi nhìn thấy Trần Hạo, người phụ nữ da đen khẽ giật mình, sau đó nói tiếng Trung, mặc dù âm điệu quái dị, nhưng vẫn có thể nghe hiểu.
Trần Hạo khẽ vuốt lưng mèo đen, cười nói: " Sao vậy? Không phải người điều khiển dơi tấn công ta sao? Ngay cả mặt mũi ta thế nào cũng không biết?"
Người phụ nữ da đen kinh ngạc, sau đó sắc mặt thay đổi, không nói nhảm một câu, tay khẽ vung lên, những con dơi đang bay hét ầm lên.
Một loại âm thanh rất nhỏ nháy mắt lan ra. Đây là tấn công bằng sóng âm!
Mắt Trần Hạo sáng lên, hừ một tiếng, sử dụng pháp lực giọng mũi, phát ra tiếng như tiếng sấm, tiếng vang lan rộng.
Lập tức, âm thanh nhỏ bén nhọn và giọng mũi đối đầu, tiêu tan.
Người phụ nữ da đen lại vẫy gọi lần nữa, đám dơi cùng nhau tiến lên, giương nanh múa vuốt muốn cắn xé.
Trần Hạo đã đối phó mấy lần, sớm có kinh nghiệm, lúc dơi nhào tới, tay Trần Hạo bấm pháp quyết, ánh chớp chuyển động, sau đó hóa thành từng tia điện, lan ra cả phòng.
Tia điện tiếp xúc với dơi, dơi lập tức hét thảm hóa thành từng đốm lửa rơi xuống.
Người phụ nữ da đen quá kinh ngạc và sợ hãi, bóng dáng vừa chuyển động, muốn trực tiếp chạy trốn.
Nhưng cô ta vừa mới di chuyển người, một bóng dáng khổng lồ chặn đường, trên mặt meo hung dữ mà to lớn, là một đôi mắt to ngang ngược, hung ác.
Người phụ nữ da đen cứng đờ tại chỗ, hít một hơi khí lạnh.
Ba!
Sau khi mèo đen biến hình, móng vuốt không chút do dự chộp một cái, người phụ nữ da đen trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, nện ở trên tường, sau khi rớt xuống, khuôn mặt vặn vẹo, đau đớn không chịu nổi.
Nhưng cô ta còn chưa đứng lên, móng vuốt của mèo đen lại ấn cô ta xuống, khiến cô ta không thể động đậy.
Trần Hạo giải quyết đám dơi xong, ung dung đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt người phụ nữ, lên tiếng: "Xin hỏi một việc, chúng ta có quen nhau sao? Sao lại tấn công ta?"
Người phụ nữ da đen vội vàng nói: "Đừng giết ta, ta có thể nói cho ngươi."
Trần Hạo cười tủm tỉm nhìn cô ta.
Người phụ nữ da đen nói: "Trên người của người có chương 13 kinh thánh bóng đêm."
Trần Hạo: ???
"Người nói gì vậy? Kinh thánh bóng đêm là gì?"
Người phụ nữ da đen nói: "Kinh thánh bóng đêm là quyền Thánh Điển tu hành mà giới tu hành châu Âu chúng ta tha thiết mơ ước nhất, có tất cả 19 chương, mỗi một chương là một loại pháp thuật tu luyện bí mật, có thể khiến chúng ta thoát khỏi thế tục, tồn tại vĩnh viễn."
Vẻ mặt Trần Hạo hoang mang.
Tình huống này là thế nào? Mẹ nó khi nào ông đây dính líu đến thứ đồ chơi này vậy? Còn thoát khỏi thế tục, tồn tại vĩnh viễn, nói nhảm à, Kinh thánh bóng đêm này vừa nghe tên đã biết không phải thứ tốt lành gì.
"Vậy sao người lại biết tuyến đường đi của ta, còn ngắm bắn vào ta chuẩn xác như vậy? Ai tiết lộ tin tức cho người?" Trần Hạo tiếp tục hỏi.
Người phụ nữ da đen vội vàng nói: "Là Eder Morris nói cho ta biết tin tức."
Trần Hạo nhíu mày.
Eder Morris này thật đúng là thú vị, có thể liên lạc lính đánh thuê bắt hắn, còn có liên lạc với Quỷ Vu! Quan hệ rộng rãi nha.
Nhưng mà vấn đề lại xuất hiện, là ai nói cho Eder Morris? Chẳng lẽ còn phải tìm kẻ đó?
Suy tư một lát, Trần Hạo nhìn về phía người phụ nữ da đen, tiếp tục nói: "Một vấn đề cuối cùng, kẻ ở dưới mặt đất nơi này, là cái gì?"
Người phụ nữ da đen sắc mặt biến đổi, vội vàng nói: "Dưới mặt đất? Dưới mặt đất không có gì cả."
Trần Hạo nhếch miệng cười, đưa tay tóm lấy người phụ nữ da đen, bình tĩnh nói: ""Không nói, vậy thì chết đi."
Cảm nhận được hơi thở trên người Trần Hạo ngày càng khủng bố, người phụ nữ da đen bị dọa sợ, vội vàng nói: "Ta nói, đó là Ma cà rồng."