Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 613 - Chương 614: Ma Cà Rồng

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 614: Ma cà rồng

"Ma cà rồng!"

Nghe thấy lời Quỷ Vu nói, Trần Hạo mở to mắt.

Mẹ ơi, trên thế giới này có ma cà rồng thật sao? Thứ này đến cùng có hình dáng thế nào, là đẹp trai giống như trong phim, hay là bộ dáng hung thần ác sát?

Trần Hạo hứng thú, nói: "Nhanh đưa ta xuống dưới xem một chút."

Quỷ Vu vội vàng nói: "Ta có thể mang ngài xuống dưới, cũng có thể tặng ma cà rồng kia cho ngài, chỉ xin ngài tha mạng cho ta."

Trần Hạo giống như cười mà không cười mà nói: "Ta cần ngươi tặng sao? Hiện tại ngay cả người cũng là tù binh của ta."

Quỷ Vu nói: "Nhưng ta có thể nói cho ngài bí mật trường sinh."

Trần Hạo nhíu mày: "Trở thành Ma cà rồng?"

Quỷ Vu lắc đầu: "Không, cho dù là Ma cà rồng, cũng không thể thật sự tồn tại mãi mãi."

"Ồ? Sao lại vậy?" Trần Hạo tò mò, trước kia lúc chưa tu luyện, liền nghe nói ma cà rồng ở nước ngoài có thể bất tử, không ngờ lời từ trong miệng Quỷ Vu này lại không giống.

Quỷ Vu nói: "Ma cà rồng là loài trường sinh, chỉ cần không gặp ánh nắng, không bị bạc đâm vào trái tim thì sẽ không chết. Nhưng sau khi ta trùng hợp gặp được ma cà rồng bị thương nặng này vào 50 năm trước, phát hiện một bí mật của ma cà rồng. Ma cà rồng vống bất tử, bởi vì nó không có linh hồn, chỉ có xác thịt, mà cần có máu tươi để bồi bổ, thì có thể tồn tại lâu dài. Nhưng máu tươi đối với ma cà rồng mà nói, gần giống như ma túy vậy, khi hút máu càng nhiều, khoảng cách với cái chết sẽ càng gần."

Trần Hạo càng khó hiểu: "Là có ý gì?"

Quỷ Vu nói: "Bởi vì sau khi ma cà rồng hút máu càng nhiều, sẽ sinh ra đề kháng, phẩm chất máu tươi yêu cầu sẽ ngày càng cao, lúc hấp thụ máu tươi không thể bồi bổ cơ thể nữa, chính là khi ma cà rồng chết, cho nên tộc ma cà rồng mới có thói quen ngủ say, bởi vì như thế sẽ làm giảm khát vọng của chúng với máu, kéo dài thời gian chết của chúng, chúng tồn tại càng lâu."

Trần Hạo: "..."

Mẹ nó, lại thêm kiến thức rồi.

Ma cà rồng hút máu này, mẹ nó còn có tính đề kháng, thật sự làm người ta có cảm giác mới mẻ.

"Vậy cái này có liên quan gì tới bí mật trường sinh mà người nói?" Trần Hạo cười hỏi.

Quỷ Vu chân thành nói: "Phát hiện ra bí mật của ma cà rồng, ta bắt đầu nghiên cứu máu thịt của nó, cuối cùng phát hiện, tất cả bí mật trường sinh của ma cà rồng nằm ở trái tim của nó, ta lấy máu ở tim của ma cà rồng, cho dơi hấp thụ, chuyển hóa, lúc con dơi có dị biến, lại lấy phương pháp bí mật lấy máu dơi, dùng ở trên người mình, nó cho phép con người có gen trường sinh của ma cà rồng, hơn nữa sẽ không còn vấn đề ỷ lại vào phẩm chất máu tươi như ma cà rồng."

Trần Hạo kinh ngạc, nhìn Quỷ Vu nói: "Hiện tại người bao nhiêu tuổi?"

Quỷ Vu chần chờ một chút, nói: "Ta đã tám mươi chín."

Trần Hạo thán phục một tiếng.

Bên ngoài là bộ dáng bốn năm mươi tuổi, không ngờ là một bà lão gần 90 tuổi, nghiên cứu này của Quỷ Vu thật đúng là lợi hại.

Nhưng Trần Hạo cũng không có bất kì ý định gì, nhìn Quỷ Vu cười nói: "Cho dù ta rất kính nể đối với nghiên cứu của người, nhưng mà có hai vấn đề. Thứ nhất, người vẫn cần hút máu, đây không phải là trường sinh hoàn mỹ, chắc chắn sẽ có chỗ không ổn, nếu không bản thân ma cà rồng đã nghiên cứu ra rồi, còn đến phiên người sao. Thứ hai, dù sao người là con người, sinh lão bệnh tử, đây là những gì con người sẽ trải qua, cho nên tuổi thọ của con người không lâu, 150 tuổi gần như đã là tuổi cao nhất của con người. Nếu như vượt qua số tuổi cực hạn này, vậy không còn là con người nữa, mà không phải con người. Sự tồn tại mà không phải là con người có rất nhiều loại, thần, tiên, Phật, yêu, quỷ, quái, hoặc là những loài trường sinh khác ở nước ngoài. Nhưng nếu không còn là con người, ta chỉ muốn thành tiên, mà không phải dùng cách thức quỷ dị này để trường sinh. Nói thẳng ra là, trường sinh của người là giả tạo,người khác muốn ngươi chết, cũng rất dễ dàng, ví dụ như thế này...."

Nói xong Trần Hạo vươn tay, một dòng điện lay động trong bàn tay, tản ra hơi thở hung tàn.

Quỷ Vu nhìn thấy, hoảng sợ lui ra phía sau, toàn thân run rẩy.

"Nhìn thấy không? Đây chính là trường sinh người theo đuổi, ngoại trừ giúp người kéo dài thời gian tiến đến già yếu, còn có chỗ nào có ích lợi chứ?" Trần Hạo mỉa mai nói.

Quỷ Vu im lặng không nói.

"Đi thôi, dẫn ta đi gặp Ma cà rồng." Trần Hạo thu hồi điện, bình tĩnh nói.

Quỷ Vu lần này không nói gì, quay người dẫn Trần Hạo xuống lầu.

Đi xuống dưới mặt đất từ một căn phòng, Trần Hạo liền thây không gian dưới đất mà Tiểu Hắc Tử nói.

Đây là một cung điện dưới đất, bày trí tráng lệ, nhưng nhìn bề ngoài, âm khí cũng rất nặng, thậm chí Trần Hạo thấy vài âm linh ẩn núp ở vài chỗ, đó chính là những vong hồn vô tội bị Quỷ Vu hút máu mà chết.

Ồ!

Bước chân Trần Hạo đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn về một góc.

Trong góc hẻo lánh, có một người đàn ông trung niên cơ thể trần truồng, nhìn trắng trắng nộn nộn, còn là người châu Á.

Hấp dẫn Trần Hạo chính là, trên người của nó, rất nhiều oán khí quấn quanh.

Mắt khẽ chuyển động, Trần Hạo đi tới.

Dừng lại trước mặt người đàn ông trung niên, hành động của Trần Hạo thu hút người đàn ông trung niên.

Nó kích động nhìn Trần Hạo, muốn nói lại thôi.

"Ngươi là người Trung Quốc?" Trần Hạo hỏi.

Người đàn ông trung niên vui sướng, vội vàng nói: "Thấy được đồng hương rồi, người anh em, mau cứu ta, ta không muốn chết ở chỗ này."

Trần Hạo: "Ngươi đã chết."

Người đàn ông trung niên nói: "Nhưng hồn phách của ta không muốn ở lại đây, ta muốn về nhà, ta muốn lá rụng về cội, ở đây, cho dù đã chết, ta cũng không có cách nào luân hồi."

Trần Hạo bất ngờ, tò mò hỏi: "Sao lại nói như vậy?"

Người đàn ông trung niên lắc đầu nói: "Ta cũng không biết, sau khi ta chết, căn bản không biết làm thế nào để đi đầu thai chỉ có thể trốn ở chỗ này, chỗ nào cũng không đi được, ta có thể cảm nhận được, hồn phách của ta sắp không chịu nổi nữa rồi ta không muốn hồn phi phách tán, ta muốn đầu thai, ta muốn làm người một lần nữa."

"Leng keng: Quỷ uổng mạng Hứa Trung Dân, âm hồn ba năm, hoàn thành nguyện vọng khi chết, ban thưởng 0.1 giây đạo hạnh."

Trần Hạo: "..."

Hệ thống đại lão, được rồi, ta biết người muốn nói âm hồn này không đáng để trợ giúp, tranh thủ thời gian chấp nhận nhiệm vụ của hệ thống, 0.1 giây, ha ha, lần này người rất vui vẻ à?

Hắn lại nhìn về phía người đàn ông trung niên, Trần Hạo cười mà giống như không cười hỏi: "Ý của người là, muốn ta đưa người về nước? Giúp người đầu thai?"

Người đàn ông trung niên gật đầu, mong chờ nhìn Trần Hạo.

Trần Hạo không trả lời mà nhìn về phía Quỷ Vu: "Tình huống của âm hồn này là thế nào?"

Quỷ Vu vội vàng nói: "Xin ngài tha thứ, ta không có ý định mạo phạm đồng bào của ngài, chỉ là người này, dường như là phạm nhân bỏ trốn, là người bị đất nước của ngài truy nã màu đỏ, ngoài ra còn có mấy người, đều ở cung điện duới lòng đất.

Ánh mắt Trần Hạo tập trung lại, nhìn về phía người đàn ông trung niên.

Tội phạm bỏ trốn truy nã màu đỏ, vậy phạm phải tội cũng không nhỏ, tổn hại âm đức, không có công đức, khó trách hệ thống lại đưa ra phần thưởng như vậy, dạng người này, chết cũng chết vô ích.

Người đàn ông trung niên vội vàng nói: "Người anh em, ta là bị oan, ta không có tham ô."

Trần Hạo cười nói: "Ta nói ngươi tham ô sao?"

Người đàn ông trung niên: "..."

"Ngoài ra, người không chỉ tham ô đi, trên người của người có oán khí, đây là oán hận của những người bị người hại chết, chậc chậc, nhìn không ra a, thì ra là loài chó mang hình người, không ngờ trái tim lại đen như vậy." Trần Hạo tiếp tục nói.

Mặt người đàn ông trung niên biến sắc, vội vàng sửa lại miệng, nói: "Người anh em, ta thừa nhận, ta phạm phải sai lầm rất lớn. Nhưng ta cũng hối hận rồi, ngươi nói con người cả đời này, căn bản cũng không cần bao nhiêu tiền, vì sao ta lại tham lam như vậy, bây giờ nhìn lại, không chỉ hủy hoại cuộc sống của mình, người cũng đã chết, tiền này để ở ngân hàng, cũng không dùng đến, ta làm tất cả, đến cùng là vì cái gì?"

Trần Hạo lạnh lùng nói: "Chết mới hối hận, có tác dụng gì không?"

Người đàn ông trung niên khổ sở nói: "Vô dụng, nhưng mà người anh em, ta thật sự không muốn chết ở nước ngoài, dù là hồn phi phách tán, ta cũng phải hồn phi phách tán ở tổ quốc, ngươi giúp ta một chút, ta cho ngươi biết số tiền kia ta cất giữ ở đâu, nó còn ở trong nước, còn hơn 200 triệu tiền mặt, còn có vàng và các loại đồ cổ ngọc khí trị giá hơn 50 triệu, còn có một căn biệt thự. Người đưa ta về nước, ta sẽ nói cho người biết chỗ đặt những thứ đó.

Trần Hạo cảm thán nói: "Người đến cùng là làm nghề gì, mà lại nhiều tiền như vậy?"

Người đàn ông trung niên cúi đầu xuống: "Ta đã thế này, không muốn làm mất uy tín của đơn vị."

Trần Hạo cười mỉa: "Lúc tham ô sao không nghĩ như vậy?"

Người đàn ông trung niên không nói lời nào.

Trần Hạo tiếp tục nói: "Ta cũng không muốn nói nhảm nhiều, nếu như thật sự hối hận, thì nói nơi cất giấu số tiền kia cho ta, ta lấy ra, trợ giúp người nghèo khó, cũng coi như chuộc tội cho người."

"Không được, trừ phi ngươi dẫn ta về nước, nếu không ta sẽ không nói cho ngươi." Người đàn ông trung niên không chút do dự từ chối.

Trần Hạo nhếch miệng cười một tiếng, nói với mèo đen: "Tiểu Hắc, giao cho người."

Meo ô!

Mèo đen đã sớm nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên, nghe vậy trực tiếp há miệng hút vào.

Người đàn ông trung niên hoảng sợ giãy dụa, giống như muốn xin tha, muốn thỏa hiệp, nhưng đã chậm, bị mèo đen sử dụng thần thông hút âm hồn vào, người đàn ông trung niên hóa thành âm khí, bay vào trong miệng mèo đen.

Sau khi mèo đen nhấm nuốt xong, há miệng phun ra mấy luồng oán khí.

Sau đó, mèo đen nhìn về phía Trần Hạo meo ô một tiếng.

Lúc này Trần Hạo đối mặt với Quỷ Vu đang trợn mắt há miệng nói: "Đi thôi."

Quỷ Vu liền vội vàng gật đầu dẫn đường.

Lần này, cô ta càng kính sợ.

Mặc dù cô ta có cách đối phó với quỷ, nhưng không giống như con mèo này, vừa đơn giản lại hung tàn, há miệng lần ăn, thật sự quá đáng sợ rồi!

Khó trách giới tu luyện ở Âu Phi lưu truyền, vùng đất Hoa Hạ, quá thần bí, không thể trêu chọc.

Khi vào một căn phòng lớn, Trần Hạo liền thấy một cái ao nước.

Trong phòng này cực kì lạnh, trong áo kết tụ lại một lớp băng rất dày.

"Ma cà rồng mặc dù bị trọng thương, nhưng vẫn rất đáng sợ, ngày thường trừ lúc nghiên cứu, ta đã đóng băng nó ở đây." Quỷ Vu giải thích.

Trần Hạo cảm nhận được hơi thở quỷ dị dưới lớp băng, đồng thời cũng phát hiện ma cà rồng này đang tỉnh.

Ánh mắt khẽ lay động, Trần Hạo nói: "Thả nó ra."

Quỷ Vu không dám phản kháng, đi đến một công tắc nguồn điện kéo xuống, lập tức trong phòng truyền đến tiếng tạch tạch tạch, sau đó lớp băng vỡ ra, từng đầu xích sắt khóa một thứ khổng lồ trong ao dâng lên.

Dòng nước trôi đi, Trần Hạo thấy được gương mặt thật của ma cà rồng.

Vừa nhìn, Trần Hạo kinh ngạc.

Ma cà rồng này lại có gương mặt người châu Á.

Bình Luận (0)
Comment