Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 615 - Chương 616: Bí Mật Của Ma Cà Rồng (2)

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 616: Bí mật của ma cà rồng (2)

Sắc mặt Trần Hạo khẽ thay đổi, trực tiếp ra tay, bóp cổ ma cà rồng.

Nhưng mà lần này, đột nhiên cơ thể ma cà rồng tiêu tan, biến thành một con dơi.

Không chỉ có như thế, cung điện dưới đất, đột nhiên từng con dơi bay vào, tập trung một chỗ, khoảng trên 100 con, những con dơi này, ánh mắt đỏ như máu, cùng với hơi thở của dơi do ma cà rồng biến thành gần như giống nhau.

Ánh mắt Trần Hạo khẽ lay động nói: "Ta hiểu rồi, Tiểu Hắc Tử bị trúng ám thị tâm linh của người, nên mới đào địa đạo, sau đó địa đạo lại nối liền với địa cung, giúp người nhận được trợ giúp bí mật từ bên ngoài, để những con dơi này đưa máu tươi đến cho người. Chậc chậc, không thể không nói, thủ đoạn không tệ."

Trả lời Trần Hạo, là một trăm con dơi đột nhiên bay về bốn phương tám hướng tán loạn.

Trần Hạo lại không chút hoang mang, cơ thể vút qua, đột nhiên bắt một con dơi.

Con dơi kia đầy sợ hãi, bị Trần Hạo trực tiếp nắm trong tay, tránh thoát không được, lập tức khoe khoang tài năng nói tiếng người: "Sao người có thể nhìn ra ta! Chuyện này không thể nào!"

Trần Hạo chăm chú nắm con dơi nhỏ, nhếch miệng cười nói: "Có cái gì không thể, không phải đã bắt được sao? Ừm, nhóc con à, ta và người đang nói chuyện rất tốt, người lại muốn chạy, không phối hợp như vậy, phải phạt."

Nói xong, Trần Hạo nắm một móng vuốt của con dơi, pháp quang lóe lên, trực tiếp bẻ gãy móng vuốt.

Con dơi kêu thảm thiết.

Sau đó những con dơi bay tán loạn tập trung lại, giống như muốn tấn công Trần Hạo.

Meo ô!

Mèo đen kêu một tiếng hung tàn, vuốt mèo vung lên, ánh sáng của đao lập lòe, nhanh như chớp, trong chớp mắt, những con dơi lao tới đã bị giết sạch.

Mèo đen lại phất tay, móng vuốt và đao nhập vào nhau, mây trôi nước chảy.

Huyết luyện nhập vào cơ thể, sau đó thông qua chỉ dạy của A Mịch La, cho đến hiện tại, giữa mèo đen và đại đao, sớm đã hợp nhất, điều khiển như cánh tay. Sức lực mạnh, chỉ thiếu là giúp mèo đen trực tiếp khiến cho đối thủ nổ tung mà thôi.

Giữa ngón tay, ánh sáng của sấm léo lên, móng vuốt bị gãy của con dơi bị hóa thành tro tàn, Trần Hạo nhìn con dơi tiếp tục nói: "Đến, chúng ta tiếp tục, ngươi tại sao phải biến thành Ma cà rồng?"

Lúc này con dơi kêu thảm thiết bằng tiếng Nhật mà Trần Hạo nghe không hiểu, khiến mày Trần Hạo cau lại, giữ chặt một móng vuốt khác của nó, lạnh lùng nói: "Một cơ hội cuối cùng, nói tiếng người."

Con dơi cảm nhận được một sự uy hiếp to lớn, dần thu lại tiếng kêu thảm thiết, run run rẩy rẩy mà nói: "Ta nói, ngươi thả ta đi."

Trần Hạo cười nói: "Được, ngươi nói, ta thả ngươi đi."

"Con mèo này cũng không thể làm ta bị thương." Ma cà rồng không hề ngốc, nói thêm một câu.

Trần Hạo nói: "Có thể. Ta lấy đạo tâm thề, chỉ cần ngươi nói thật, ta và mèo của ta, chắc chắn sẽ không làm hại người."

Con dơi thở dài một hơi, nói: "Ta biến thành Ma cà rồng, là kế hoạch của gia tộc ta, chúng ta muốn hồi sinh thần Thiên Chiếu."

Ồ!!

Trần Hạo mở to mắt: "Thần Thiên Chiếu? Ngươi nói đùa a, trong trời đất này vốn không có thần linh tồn tại."

Con dơi nói: "Nhưng gia tộc của chúng ta còn lưu giữ xương cốt của thần Thiên Chiếu, dựa vào lời dạy bí mật của người xưa, khi giếng Minh Nguyệt biến thành màu đỏ, chỉ cần thu thập 100 loại máu của dị linh, sẽ có thể hồi sinh thần Thiên Chiếu."

" Giếng Minh Nguyệt? Là thứ gì?"

"Giếng Minh Nguyệt là thánh địa tộc ta bảo vệ, dưới đáy giếng, mai táng xương cốt thần Thiên Chiếu. Năm đó lúc ta rời khỏi tộc, giết Minh Nguyệt biến thành màu đỏ, đợi tới lúc tập hợp đủ máu trăm loài dị linh, dung nhập vào bộ xương, thần Thiên Chiếu có thể hồi sinh.

Trần Hạo kinh ngạc sau một lúc lâu mới nói: "Như vậy, thần Thiên Chiếu này của các người cũng không phải thần linh chân chính a, yêu cầu để hồi sinh quỷ dị như vậy?"

Con dơi nói: "Bởi vì thần Thiên Chiếu là vua của ngàn vạn linh hồn, tất cả máu của dị linh trong thiên hạ đều từ trên người thần THiên Chiếu mà ra. Đương nhiên chỉ có thu thập máu của dị linh mới có thể hồi sinh thần Thiên Chiếu."

Trần Hạo im lặng: "Ta thấy Tiểu Bổng Tử đã rất vô liêm sỉ, không ngờ người còn vô liêm sỉ hơn Tiểu Bổng Tử. Ý này của người, chỉ cần không phải là người thì đều là hậu duệ của thần Thiên Chiếu các người sao?"

Con dơi ngạo nghễ nói: "Đây là sự thật, không thể phản bác."

Trần Hạo quỷ dị cười nói: "Có phải là sự thật không, ta không biết, nhưng mà nước Nhật rất nhanh sẽ gặp nạn đó, ta hoàn toàn có thể khẳng định."

Con dơi không hiểu ý của hắn.

Trần Hạo cũng không để ý nó, thu hồi điện thoại đang ghi âm, thả lỏng tay, buông con dơi ra, cười híp mắt nói: "Được rồi, bây giờ người có thể đi, hẹn gặp lại."

Thấy Trần Hạo thả nó đi thật, mặc dù ma cà rồng không dám tin lắm, nhưng mà sau một lúc, vẫn điên cuồng vỗ cánh chớp mắt liền bay ra ngoài địa cung.

Ma cà rồng rời đi, Trần Hạo không đi vội, mà dạo trong cung điện dưới đất, tìm mấy tên tội phạm bỏ trốn bị Quỷ Vu hại chết.

Quả nhiên, mỗi tên đều gánh tội ác, mà lại không hề có chút hối cải, trạng thái điên cuồng.

Đối mặt với thể loại này, Trần Hạo không khách khí, để Tiểu Hắc ăn hết.

Sau khi bận rộn xong, Trần Hạo rời khỏi địa cung, về chỗ đậu xe.

Trên xe, gà trống, Tiểu Hắc Tử đều đang đợi, nhìn thấy Trần Hạo, gà trống liền bay xuống hỏi: "Hạo ca, vừa rồi ta phát hiện hơi thở quái dị kia bay mất, chuyện gì xảy ra?"

Trần Hạo cười nói: "Cố ý thả nó đi, đây là bằng chứng sống."

"Bằng chứng?" Gà trống hơi không hiểu.

Trần Hạo cũng không nói nhiều, sau khi lên xe, sử dụng đạo pháp gia trì trên người Tiểu Hắc Tử, nói: "Ta giải trừ dấu ấn trên người người, cũng sẽ tuân thủ lời hứa đưa người tới Hoa Hạ."

Tiểu Hắc Tử vui mừng, vội vàng nói cảm ơn, ngắn cả đau đớn khi bị đạn bắn trúng cũng cảm thấy đỡ hơn nhiều.

"Nhưng mà trước lúc đó, người còn phải dẫn ta đi tìm Eder Morris kia."

Tiểu Hắc Tử nói: "Không thành vấn đề, ta đưa ngài đi tìm hắn."

Sau đó, Trần Hạo lái xe, khi sắc trời tản sáng, tới một thành phố nhỏ.

Thành phố nhỏ này cũng rất nhộn nhịp, người da đen tụ tập thành nhóm những người cầm súng.

Trần Hạo đến, nhiều người da đen dùng ánh mắt khó hiểu thăm dò hắn.

Trần Hạo không phản ứng với những người da đen không có ý tốt kia, theo chỉ dẫn của Tiểu Hắc Tử, đi tới một nhà hai tầng nhỏ.

Nơi này có không ít người da đen cầm súng canh gác.

Sau khi Trần Hạo dừng xe, lúc này có một người da đen đi đến, hỏi thăm tình huống.

Tiểu Hắc Tử vội vàng lên tiếng đáp lại.

Sau khi người da đen nhìn kĩ Trần Hạo, liền lui sang một bên.

Tiểu Hắc Tử nói: "Đại ca, ông già Morris kia đang trên lầu, ta dùng việc làm ăn trao đổi với hắn, hiện tại có thể đi vào."

Trần Hạo cười, cùng Tiểu Hắc Tử đi vào.

Trên đường tới đây, Trần Hạo đã đắp thuốc trị thương cho Tiểu Hắc Tử, lại ăn một viên đan dược, mấy tiếng qua đi, liền hồi phục được một chút nguyên khí, ít nhất có thể đi đường.

Đi vào ngôi nhà, tới một căn phòng ở lầu hai, vừa mở cửa, năm sáu người da đen ba ba ba cầm súng chĩa ngay Trần Hạo.

Trần Hạo hơi cau mày, híp mắt lại.

Tiểu Hắc Tử cũng giật nảy mình, vội vàng thét lên: "Morris, là ta."

"Ta biết là ngươi, nhưng mà người đưa đến một người không nên tới." Một người da đen mập mạp đi ra, sắc mặt âm trầm nói.

Tiểu Hắc Tử còn muốn nói chuyện, Trần Hạo liền phất tay ngắt lời hắn ta, mắt nhìn về phía người da đen mập mạp nói: "Ngươi biết ta, như vậy ngươi biết chỉ với những khẩu súng bình thường này, căn bản không ngăn được ta không?"

Bình Luận (0)
Comment