Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 616 - Chương 617: Chơi 1 Trận Lớn

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 617: Chơi 1 trận lớn

Người da đen mập mạp nhếch miệng cười, kéo tay áo, lộ ra một trang bị tinh xảo ở trên, sau đó dùng tiếng phổ thông một cách thuần thục nói: "Thấy không, vu sư Hoa Hạ, đây là bom đo nhịp tim, nếu như ta chết, trong một trăm mét xung quanh ngôi nhà này, đều sẽ bùm một tiếng, nháy mắt nổ tung, ta biết vu sư các người lợi hại, nhưng các người cũng không thể giết chết ta rồi trốn được...."

Còn chưa nói xong, người da đen mập mạp đột nhiên trợn mắt, cơ thể cứng đờ.

Sau lưng của gã, Trần Hạo sâu kín nói: "Người nói, nếu như ta giết người ở chỗ khác, có phải có thể thưởng thức một màn pháo hoa hoành tráng không."

Yết hầu của người da đen mập mạp hơi di chuyển, yếu ớt nói: "Vu sư đến từ Hoa Hạ, ta nhận thua, ta nguyện ý phối hợp, xin người đừng giết ta."

Lúc này đám người da đen cầm súng quay lại, nhắm ngày người da đen mập mạp và Trần Hạo, có chút căng thẳng.

Trần Hạo cười nói: "Nguyện ý hợp tác, vậy kêu cấp dưới của người lui đi, ta sợ họ không cẩn thận bóp cò, , vậy cũng không tốt."

Người da đen mập mạp không chút do dự bắt đầu đuổi người.

Nhóm người da đen nhìn nhau, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh.

Sau khi cấp dưới rời đi, cửa phòng đóng lại, Trần Hạo ngồi ở trên cái ghế dễ chịu nhất vốn dành cho Morris, nhìn gã: "Ngươi biết ta tới làm gì rồi nhỉ."

Người da đen mập mạp cười khan nói: "Ta biết, nhưng ta có thể dùng danh nghĩa của Thượng Đế xin thề, ta thật sự không biết người phía sau màn là ai, đây là tin tức trên web đen, ta chỉ là một người quản lý của web đen bản địa, sau khi công bố tin tức, thực hiện trách nhiệm của mình, chấp hành nhiệm vụ tìm kiếm người, ừm, tùy tiện kiếm một phần phí thủ tục để dùng."

Trần Hạo nói: "Vậy để cho ta xem web đen."

Người da đen mập mạp sắc mặt thay đổi, chân thành nói: "Vu sư đại nhân, mặc dù ta không muốn nói, nhưng mà ta không thể không nói, sự tồn tại của web đen, không phải nhân viên nội bộ, không thể vào, nếu không sẽ chết, còn liên lụy tới người nhà. Cho nên, ta không thể đồng ý với người, dù người muốn giết ta."

Trần Hạo cau mày, nhìn chằm chằm vào người da đen mập mạp: "Ý của người là, người cũng là người của web đen, ta giết người, chẳng khác nào đắc tội web đen?"

Người da đen mập mạp lắc đầu, cười khan nói: "Chuyện này thì không, sự tồn tại của web đen, cực kì thần bí, mặc dù ta là người quản lý bản địa, nhưng vẫn chỉ là người quản lí bên ngoài, đối với web đen mà nói, thiếu ta cũng chẳng có gì, ngài giết ta, họ sẽ tìm người quản lý mới, mà không phải báo thù cho ta."

Trần Hạo im lặng.

Sau một lúc lâu, Trần Hạo nói: "Ta muốn thấy ảnh chụp của ta, cái này chắc không trái với quy củ nhỉ?"

Người da đen mập mạp chần chờ một lát, gật đầu nói: "Vu sư đại nhân, cái này có thể, xin chờ một chút."

Nói xong, gã đi vào một căn phòng.

Trần Hạo cũng không sợ gã chạy trốn, yên lặng chờ đợi.

Không bao lâu, người da đen mập mạp đi ra, cầm theo một tờ giấy, đặt trước mặt Trần Hạo.

Trên giấy chính là ảnh chụp có đóng dấu của Trần Hạo, còn là ảnh có màu.

Trong nháy mắt khi nhìn thấy ảnh chụp này, Trần Hạo liền cười, thu hồi giấy đóng dấu, nhìn về phía người da đen mập mạp nói: "Mặc dù người đã giải thích, nhưng mà bởi vì người, ta bị thương, còn bôn ba một ngày một đêm, cho nên, ngươi cần giúp ta một chuyện, thì ân oán của chúng ta coi như kết thúc."

Người da đen mập mạp nói: "Vu sư đại nhân, ngài nói đi."

Trần Hạo lấy điện thoại ra, nói: "Ở đây ta có một đoạn ghi âm, ta muốn người tuồn nó lên trên web đen, viết mô ta với nhiều loại ngôn ngữ: Gây sốc, bí mật của nước Nhật, Vua của vạn linh đại thần Thiên Chiếu, những loài không phải con người ở châu Âu châu Phi, đều là những hậu duệ của đại thần THiên Chiếu ngày xưa. Còn có...."

Trần Hạo cười tủm tỉm nói gia tộc nào đó ở nước Nhật chuẩn bị hồi sinh thần Thiên Chiếu, thống nhất giới hắc ám ở châu Âu và châu Phi, người da đen mập mạp nghe thấy trợn mắt há mồm, cơ thể run rẩy.

Những nhân vật này, cho dù gã không phải thuộc nhóm không là con người, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra, chuyện này chắc chắn sẽ gây sóng to gió lớn, đến lúc đó người của quốc gia nhỏ bé kia sẽ bị hủy hoại.

"Được rồi Vu sư đại nhân, ta nguyện ý phục vụ cho ngài." Người da đen mập mạp gật đầu đồng ý, dù sao gã cũng không phải người của đất nước nhỏ bé ấy, không cần phải sợ, mà nếu không phục vụ tốt người trước mắt này, hôm nay đừng nghĩ sống sót được.

Trần Hạo cười, đột nhiên bứt một sợi tóc trên đầu người da đen mập mạp, ý vị sâu xa nói: "Rất tốt, người là người thức thời, khó trách có thể trở thành người quản lý web đen. Người làm chuyện này, ân oán giữa chúng ta đều xóa hết, nhưng mà ta hi vọng người đừng gạt ta, nếu không ta muốn giết ngươi, một sợi tóc này là đủ."

Nói xong, Trần Hạo quay người, cất bước rời đi, để lại người da đen mập mạp, sắc mặt tái nhợt. Thủ đoạn giết người của vu sư, gã cũng có hiểu biết, chính là đầy quái lạ, người thường không cách nào tưởng tượng nổi, gã không dám mạo hiểm.

Trở lại trên xe, Trần Hạo không chút do dự rời đi, cho đến khi đến căn cứ quân sự Hoa Hạ.

Lúc chiều, Trần Hạo đến, nhận được sự tiếp đãi, sau khi hỏi thăm Trần Hạo xong, bày tỏ ban đêm có máy bay, có thể đưa Trần Hạo rời đi. Vào lúc ban đêm, Trần Hạo mang theo mèo đen gà trống, còn có người da đen ngồi trên máy bay, bay về Vân Tiêu.

Lúc đêm khuya, sân bay ngoại ô thành phố Côn Ngọc, trong một lối đi đặc biệt.

Trần Hạo, mèo đen, gà trống, Tiểu Hắc Tử, đi ra.

Tiểu Hắc Tử mặc dù rất mệt mỏi, thương thế còn chưa hồi phục, nhưng nhìn thấy thành phố của Hoa Hạ, kích động hô to gọi nhỏ.

Sau khi về tới, Trần Hạo nhìn về phía Tiểu Hắc Tử nói: "Được rồi, chuyện ta đồng ý với người đã hoàn thành rồi, không còn thiếu nợ lẫn nhau, hi vọng người sống vui vẻ ở Trung Quốc."

Nói xong, Trần Hạo quay người rời đi.

Sau khi Trần Hạo mang theo gà trống và mèo đen lên một chiếc xe taxi rời đi, Tiểu Hắc Tử cầm hai cái ba lô đi tới một góc, lặng lẽ mở một cái ra, móc một khẩu súng ngắn tinh xảo từ trong một ba lô ra.

Vuốt ve súng, Tiểu Hắc Tử lộ ra sự kích động và hung ác: "Hà Khôn, người đuổi ta ra khỏi Trung Quốc, không ngờ ta sẽ trở lại phải không, lần này, ta không chỉ tới kiếm tiền của người Trung còn muốn giết..."

Ba!

Hắn ta còn chưa nói xong, đột nhiên một dáng người xuất hiện bên cạnh, một bàn tay đánh bay súng trong tay hắn ta, sau đó nhấn ngã Tiểu Hắc Tử trên mặt đất.

Tiểu Hắc Tử hoảng sợ giãy dụa, sau đó một đồ vật quen thuộc khiến hắn ta lạnh cả người.

Đó là, còng tay.

"Mẹ nó, cảnh sát từ đâu tới vậy?"

...

Taxi dừng lại bên ngoài một khách sạn, Trần Hạo xuống xe, mở cửa phòng đi vào.

Lúc này, gà trống mở miệng nói: "Hạo ca, bán Tiểu Hắc Tử như vậy sao?"

Trần Hạo cười nói: "Ngươi đồng tình với hắn?"

Gà trống lắc đầu: "Không có, không phải người cùng loài với ta, ta cũng lười quản, nhưng mà người báo cảnh sát có tác dụng sao?"

Trần Hạo nói: "Trên người hắn có súng, trong ba lô còn có mấy khẩu súng khác, còn có vàng, các loại tiền mặt không rõ lai lịch. Hắn ta cho là ta không biết, còn muốn lừa đảo để qua cửa kiểm tra, ha ha, nếu như không đem theo súng thì còn được, ta cũng mặc kệ. Nhưng hắn mang theo súng, đây là muốn làm gì? Nếu như để một người nào đó trong nước bị Tiểu Hắc Tử làm hại, ta cũng sẽ có tội."

Nói xong, Trần Hạo nói: "Được rồi, không cần để ý tới hắn, những gì Tiểu Hắc nói với người trước đó, người nhớ chưa?"

Gà trống gật đầu: "Nhớ kĩ, địa chỉ tại thủ đô, phải tới đó mới biết được."

Trần Hạo cười: "Được, vậy chúng ta tới thủ đô, hiện tại ngủ cho ngon trước đã, ... Ồ!"

Lời còn chưa dứt, Trần Hạo khẽ giật mình, vội vàng đi tới cửa sổ miệng, nhìn xuống.

Nhìn xuống, trên một con đường ngoài cửa sổ, từng chiếc ô tô cắm hoa hồng lái qua.

Quỷ dị chính là, những chiếc xe đi hướng ngược lại, đụng vào chúng trực tiếp xuyên qua, mà không xảy ra tai nạn.

Bình Luận (0)
Comment