Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 618 - Chương 619: Chuyện Này Không Tính

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 619: Chuyện này không tính

Trần Hạo cười nói: "Đạo hữu xin chớ tức giận, ta chỉ muốn hỏi chút tình huống thôi."

Người đàn ông mặc đạo bào trừng mắt: "Tôi chẳng biết cái gì cả, đi đi, đi ngay đi, đừng để tôi nhìn thấy thứ quỷ này, cũng đừng để tôi thấy anh nữa."

Trần Hạo nhíu mày: "Đạo hữu à, ta chỉ muốn hỏi chút tình huống của chiếc xe này, cũng đâu có ép đạo hữu ra tay giúp sức, ngươi sao phải…"

"Liên quan gì đến tôi? Sao phải cái gì mà sao phải, anh có đi hay không, không đi thì tôi không khách sáo nữa." Cổ tay người đàn ông mặc đạo bào rung lên, mũi kiếm gỗ đào nhắm thẳng vào Trần Hạo.

Trần Hạo sầm mặt lại.

Nếu là lúc bình thường cho dù gặp phải quỷ hồn trưởng thành Trần Hạo cũng có thể mặc kệ. Nhưng những quỷ hồn kia là một đám trẻ con, bọn chúng vô tội, lại phải lưu lạc cả ngày, chờ bọn chúng chỉ có kết cục hồn phi phách tán.

Không thấy thì thôi, giờ gặp được Trần Hạo cảm thấy hắn không thể làm lơ được.

Nhưng loại mặt hàng này thì sao, hắn ta thấy một đám trẻ chịu khổ như vậy mà lại ra vẻ như con đồ bu*i, lương tâm của hắn ta bị chó ăn rồi hả?

Nhìn người đàn ông mặc đạo bào, Trần Hạo không thèm che giấu nữa, trực tiếp bộc phát toàn bộ đạo hạnh, chớp mắt, một cỗ khí thế như biển thét gào nhoáng cái bao trùm lên người gã đàn ông kia.

Người đàn ông mặc đạo bào vốn đang nổi giận lập tức cứng mặt lại, hai mắt mở to, tràn ngập vẻ khó tin.

"Ta hỏi ngươi, có nói hay không?" Trần Hạo mở miệng lần nữa, giọng điệu bình tĩnh.

Yết hầu người đàn ông mặc đạo bào nhúc nhích, hắn ta nhanh chóng thu lại kiếm gỗ đào, cười khan nói: "Tiền bối à, ngài mà biểu lộ thân phận sớm một chút tôi đã không… ha ha, tôi nói, chắc chắn nói, xin mời tiền bối vào trong nhà."

Trần Hạo liếc mắt nhìn hắn ta, sải bước vào trong phòng.

Người đàn ông mặc đạo bào vuốt cái trán thấm mồ hôi, cảm giác hãi hùng khiếp vía.

Hàng xóm nhà bên thế mà che giấu tu vi, quá âm hiểm, may mà hắn ta nhịn chưa ra tay, nếu không hậu quả thật khó lường.

Người đàn ông mặc đạo bào đang tính đi vào thì dừng lại động tác.

Bởi vì một con mèo mà một con gà thế mà vòng qua người hắn ta, tiến vào trước.

Hắn ta lập tức nổi giận.

Coi nhà của tao là nơi nào mà gà với mèo đều có thể đi dạo?

Hắn ta định mở miệng xua đi thì con mèo kia thình lình quay đầu nhìn hắn ta, ánh mắt u lãnh đáng sợ, khiến người hắn ta nháy mắt cứng đờ lại, có loại cảm giác hoảng hốt tuyệt vọng như thể không giữ được tính mạng.

"Tiểu Hắc, đừng làm rộn." Giọng nói Trần Hạo từ trong nhà truyền ra, con mèo đen mới xoay người, chạy tới.

Lúc này, người đàn ông mặc đạo bào kịp phản ứng, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng tái nhợt, tay hắn ta run rẩy, như thể sắp không nắm được kiếm gỗ đào.

Hắn ta chịu nghiệt gì đây chứ!

Một tên đạo hạnh pháp lực mạnh mẽ tới rồi không nói, mịa nó lại còn thêm một con mèo tinh!

CMN, tổ sư gia ở trên trời nhất định phải phù hộ hắn ta đó!

Người đàn ông mặc đạo bào kêu gào trong lòng, run run rẩy rẩy bước vào.

Tiến vào bên trong, hắn ta dừng lại trước Trần Hạo ba mét, không dám mở lời trước mà chỉ cố gắng cười, một bộ không có tí cốt khí nào.

Trần Hạo cũng không tính hỏi han gì, hắn vào thẳng vấn đề, hỏi: "Tình huống của chiếc xe tang kia là sao? Ngươi biết không?"

Người đàn ông mặc đạo bào vội vàng gật đầu đáp: "Biết biết, có điều tiền bối ơi, chiếc xe tang kia đã ở đó hơn hai mươi năm rồi, căn bản không ai giúp được."

Trần Hạo bảo: "Ngươi kể ta nghe một chút."

Người đàn ông mặc đạo bào giờ mới giải thích nguyên nhân.

Chuyện chiếc xe tang này phải truy ngược lại những năm 95, khi đó nó vẫn còn là một xe trường học phổ thông, ngược xuôi đưa đón đám trẻ đi học, không người chú ý.

Thế nhưng có một hôm, một chuyện đáng sợ đã xảy ra, lúc xe trường học đưa bọn trẻ tan học về nhà thì đột nhiên gặp tai nạn, một xe chở hàng cỡ lớn không ăn phanh đã va chạm thẳng vào nó, khiến xe trường học lao xuống sông.

Lúc ấy xe mới rời trường chưa được một giờ, trong xe vốn có 21 bạn học, chỉ có mấy đứa may mắn xuống xe trước, còn lại đều gặp nạn.

Sau đó, vụ việc này dĩ nhiên kinh động toàn thành phố, cấp cứu không kịp, nhân dân toàn thành phố cùng nhau tiễn đưa những bạn nhỏ này.

Đây vốn là một hành động tốt, kết quả đâu ai ngờ, trời xui đất khiến lại biến thành một chiếc xe tang ai cũng không tránh được.

Những bạn nhỏ đã mất và cả lái xe, dưới ý niệm tập hợp của triệu triệu người dân toàn thành phố đã hóa thành xe tang, nếu như lái xe không có chấp niệm còn đỡ, chiếc xe tang này sẽ mang theo những người bị nạn đầu thai chuyển kiếp.

Nhưng mà ai biết được, tài xế kia bảo thủ, sau khi chết chấp niệm quấn thân, nhất định phải đưa các bạn nhỏ về nhà bằng được.

Thế nhưng nhân quỷ khác đường, làm sao về nhà đây?

Về nhà không được, đầu thai cũng không xong, dĩ nhiên chỉ có thể dạo quanh khắp nơi.

Dần dần, hồn phách của lái xe chịu không nổi giày vò mà tán đi, nhóm quỷ hồn nhỏ tuổi kia vì được ý niệm của triệu triệu người trên xe tang che chở tạm thời không có việc gì.

Kể xong chuyện, người đàn ông mặc đạo bào thở dài nói: "Tiền bối à, chuyện này không phải tôi không giúp được, mà thực sự là chiếc xe kia có ý niệm của triệu người che chở, lại thêm chấp niệm của lái xe quấn quanh tiểu quỷ, bất kể ra tay từ phương diện nào, một khi sai lầm đều sẽ tạo thành kết cục hồn phi phách tán cả mười quỷ hồn nhỏ. Kết quả này không ai dám gánh, dù sao có ý niệm che chở kia tồn tại, ai dám ra tay nhất định sẽ bị nó phản phệ lại."

Trần Hạo im lặng.

Chốc lát sau hắn hỏi: "Đạo hữu có thể nói rõ lai lịch của đám trẻ trên xe tang cho ta được hay không. Càng tỉ mỉ càng tốt, ví dụ như tin tức của cha mẹ hay người thân chẳng hạn."

Người đàn ông mặc đạo bào đáp: "Cái này thì có, trước đó rất nhiều người đã tìm cách độ chiếc xe tang kia cho nên tôi hỏi thăm được khá chi tiết, chẳng nhẽ tiền bối cũng muốn bắt đám tiểu quỷ kia vào tay sao? Đừng trách tôi không báo trước, biện pháp này có ba đồng đạo đã thử qua nhưng đều vô dụng."

Trần Hạo cười nói: "Làm hết mình, còn lại nghe theo ý trời thôi."

Người đàn ông mặc đạo bào gật đầu: "Cũng tốt, tiền bối chờ một lát, tôi in ra cho anh một bản."

Dứt lời hắn ta đi vào một căn phòng khác.

Không bao lâu sau, người đàn ông mặc đạo bào đi ra, trên tay hắn ta cầm một tờ A4, đưa cho Trần Hạo.

Trần Hạo nhận lấy, cười nói: "Cảm ơn đạo hữu, ta không quấy rầy nữa."

Dứt lời, Trần Hạo không chút do dự đi ra ngoài.

Người đàn ông mặc đạo bào muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn im lặng, chỉ nhìn theo bóng lưng Trần Hạo.

Ra ngoài sân, Trần Hạo nhìn chiếc xe tang, ánh mắt khẽ động, trực tiếp leo lên xe lần nữa sau đó lái nó ra khỏi khoảng sân nhỏ.

Nhìn chiếc xe tang đi xa, người đàn ông mặc đạo bào thở dài một hơi, trong lòng đột nhiên nảy lên một suy nghĩ quái dị.

Chiếc xe tang này đã tồn tại mấy chục năm rồi, mặc dù hắn ta nói ghét bỏ nhưng đã là người, nếu không phải là kẻ đại gian đại ác thì ai mà chẳng có tí lòng thương hại nhỏ bé.

Chỉ là bản thân bất lực, cho nên không muốn thấy, cũng không muốn để ý.

Nếu có người có thể giải quyết, đó cũng là một chuyện tốt.

Trần Hạo đứng điều khiển xe tang, cưỡng ép chuyển hướng, chờ đến chỗ không người, hắn thu thẳng xe tang vào Tụ Lý Càn Khôn.

Người khác không có cách, không có nghĩa là hắn không có.

Phải biết rằng, trong Tam Thủy Quan còn có một thầy giáo vàng là thầy Hùng, chấp niệm ngoan cố gì gặp phải thầy Hùng rồi, để tao coi mày có thể ngoan cố bao nhiêu.

Làm xong hết thảy, Trần Hạo hài lòng dẫn theo Mèo Đen và Gà trống về nghỉ ngơi.

Một đêm yên bình, sáng sớm hôm sau, Trần Hạo rời giường, dẫn Gà Trống và Mèo Đen ra nhà ga.

Bởi vì không có xe, hắn mua vé xe lửa chín giờ tới thủ đô.

Bình Luận (0)
Comment