Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 619 - Chương 620: Lắc Lư

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 620: Lắc lư

Gần hai giờ chiều, Trần Hạo bước ra khỏi ga tàu điện ngầm.

Hắn vẫy một cái taxi, nói địa chỉ cần đến.

Hơn 30 phút sau, Trần Hạo xuống gần khu biệt thự sơn thủy hữu tình.

Trần Hạo nhìn xung quanh không thấy ai rồi mới vung tay. Bỗng nhiên có hai con vật xuất hiện từ hư không, đó chính là mèo đen và gà trống.

Người có thể ngồi trên xe nhưng động vật thì không được lên. Vì thế lúc Trần Hạo lên xe đã làm phép giúp hai người tàng hình.

Đối với người tu hành, huyễn trận của Trần Hạo không có tác dụng che mắt.

Nhưng để người bình thường không nhìn thấy thì không có vấn đề gò cả, bớt phiền phức.

Khi hai bóng dáng xuất hiễn,Trần Hạo nói: "Đây là biệt thự Nam Sơn, nơi công chức tham ô kia giấu tiền. tiểu Hắc nói trong trí nhớ của hắn nơi này để bao nuôi tình nhân bí ẩn. Sau khi xảy ra chuyện hắn bỏ trốn luôn. Không thèm để ý đồ trong đây bị phát hiện hay chưa."

Mèo đen nghe thế, meo ô một tiếng.

Gà trống nói: "Hạo ca, Miêu tỷ nói tỷ ý có thể đi điều tra."

Trần Hạo ngừng một chút, gật đầu nói: "Cũng được, ngươi đi trước xem qua đi, nếu không có gì thì chúng ta sẽ đi, nếu còn đồ chúng ta sẽ tới đó."

Mèo đen gật gật đầu, vèo một cái đã tới gần khu biệt thự, sau đó chui vào.

Trần Hạo tới bãi cỏ bên cạnh, ngồi xuống chờ đợi.

Một lúc sau, mèo đen quay lại, meo ô vài tiếng.

Gà trống nói: "Hạo ca, Miêu tỷ nói đồ vật vẫn còn trong đó, chưa bị ai phát hiện, nhưng nơi này hình như đã đổi chủ."

Trần Hạo sững sờ, cau mày nói: "Hiện tại chủ nhân nơi này có nhà không ?"

Mèo đen gật đầu, meo ô trả lời.

Gà trống nói: "Miêu tỷ nói có, ừm, có khá nhiều, cỡ ba người...A, Hạo ca, Miêu tỷ nói con gái nhà này bị bệnh, hình như bị nhiễm tà khí, tổn thương tới phổi."

Đôi mắt của Trần Hạo chuyển động, cười nói: "Thế thì dễ rồi, ừ, chúng ta đi chuẩn bị một chút."

Nói xong Trần Hạo đi tới rừng cây bên cạnh.

Lúc sau, Trần Hạo đi ra với bộ quần áo màu vàng của đạo sĩ. Bộ này làm nổi bật cơ thể cân đối của hắn, mang theo cốt cách tiên nhân.

Mèo đen meo ô một tiếng, nhảy vào lồng ngực Trần Hạo cong người nũng nịu.

Gà trống cũng khen ngợi: "Hạo ca, ngươi thật đẹp trai."

Trần Hạo tức giận: "Làm sao? Một con gà như ngươi cuối cùng cũng biết thẩm mỹ của con người rồi à?"

Gà trống tự hào nói: "Sao lại không hiểu, ta cũng là người sau khi biến thân đó."

Trần Hạo im lặng.

"Được rồi, đừng nói linh tinh nữa, Tiểu Hoàng, hôm nay ta sẽ xuất hiện với tư cách thần côn, còn ngươi phải làm như thế này, thế này,..."

Gà trống sáng mắt, cười nói: "Gì chứ cái này đơn giản, ta rất giỏi chuyện này đó . Nhìn ta đi."

Nói xong, gà trống quay người lại, chạy như bay.

Nó chạy vào khu biệt thự, dọc theo dãy nhà rồi tìm được căn số 12 có số lượng người như miêu tỷ đã bảo. Nó quan sát động tĩnh bên trong, rồi đứng sang một bên, bay thẳng lên ban công tầng hai của tòa biệt thự.

Ban công này là của 1 cái phòng ngủ, bên trong rất lộn xộn, chỗ nào cũng bày bừa đồ chơi, sách báo, quần áo các thứ.

Mà trong này, có một cậu bé mập mạp tóc húi cua mặt buồn bực đang ngồi cắn bút nhìn bài tập trên chiếc bàn học cạnh cửa sổ.

Cậu bé không tập trung vào học bài lắm, ngồi không yên, cứ ngửa ghế ra nghịch ngợm. Bỗng nhiên cậu bé mập nhìn ra ngoài cửa sổ thấy 1 cái đầu gà đang lấp ló.

Trải qua mất lần cơ duyên, gà trống thay đổi cực lớn, nếu không nhìn kỹ ai cũng không nhận ra đây là con gà trống.

Mà giờ nó chỉ lộ cái đầu, càng không giống gà trống, giống chim nhiều hơn.

Bị một con chim nhìn trộm, cậu bé mập trừng mắt, quát lên: "Con chim ngốc kia, ngươi nhìn cái gì?"

Gà trống nghe thế thì vui lắm.

Ôi cái tiểu quỷ mập này lá gan lớn đó, dám mắng gà ta!

Lúc này gà trống cũng trừng mắt, trả lời: "Nhìn ngươi đó!"

Tiểu quỷ mập: ". . ."

"Má ơi, có yêu quái!" Cậu bé hét lên, nhảy ra khỏi ghế, mở cửa chạy ra khỏi ohongf, vừa chạy vừa la.

Gà trống lập tức vui vẻ, nó không đi đâu cả, ngồi xổm ở bệ cửa sổ bên cạnh.

Một lúc sau có một cô bé nhìn nhợt nhạt, tầm 14 tuổi cùng cậu bé mập đi vào, cô bé tới cửa thì mắng: "Yêu quái gì chứ, ta thấy ngươi không chịu làm bài tập, chơi đùa lung tung thì có. Ta nói cho ngươi biết, bài tập hôm mart không làm hết thì lúc ba mẹ về…"

Cô bé chưa nói hết, cậu bé mập đã ngắt lời: "Tỷ, tỷ nhìn kìa, yêu quái vẫn ở chỗ đó, nó biết nói chuyện đấy!"

Cô bé nhìn qua thì thấy một con gà sặc sỡ, cô bé sững người nhưng đôi mắt lại tỏa sáng. Cô vội vàng chạy tới, ngạc nhiên hỏi cậu bé: "Tuyệt ghê, đây là loài chim gì thế, ta chưa từng thấy bao giờ, thật xinh đẹp!"

"Tỷ, đây là yêu quái, nó biết nói chuyện, ngươi gần nó quá." Cậu bé mập run rẩy do sợ hãi.

Cô bé tức giận: "Sợ cái gì, chỉ là con chim thôi mà, nhưng nó đẹp thế này chắc chắn phải nổi lắm đó, vì sao ta chưa nghe qua bao giờ?"

"Ngươi đương nhiên chưa từng nghe qua, lão tử không phải chim, là gà." Gà trống mở miệng lần nữa, bác bỏ lời cô bé nói.

Cô bé theo quán tính trả lời: "Không thể nào…. Ngươi xinh đẹp như thế...A! Ngươi, ngươi…."

Lời chưa dứt, cô bé tròn mắt, kinh ngạc nhìn gà trống.

Gà trống tiếp tục nói: "Nhìn hai đứa bị dọa kìa, không có chút kiến thức nào cả, lão tử là thần kê, hộ pháp Thần cầm của Trường Sinh Đạo, không phải yêu quái đâu, đừng gọi linh tinh."

Cô bé che miệng lại, dường như muốn lùi ra sau nhưng cô bé vẫn có chút tò mò, chần chờ một chút nhưng cô bé vẫn nhịn nỗi sợ, lí nhí hỏi: "Ngươi là thần kê?"

Gà trống đắc ý nói: "Đương nhiên, đạo trưởng nhà ta hành đạo khắp thiên hạ, hôm nay đi ngang qua nơi đây, nghỉ ngơi một chút.Ta nhàn rỗi không chuyện gì, đi dạo một chút, ai ngờ lại phát hiện ra một luồng âm khí rất nặng trong nhà ngươi."

"Nói hươu nói vượn, nhà ngươi âm khí mới nặng, cả nhà ngươi âm khí nặng." Tiểu mập mạp nghe vậy khí, nhìn chằm chằm gà trống, phản bác.

Gà trống cười ha ha: "Nhóc quỷ béo, ngươi tưởng ta nói đùa sao? Luồng âm khí đó phát ra từ cơ thể của tỷ tỷ ngươi, nàng bị nhiễm tà khí, lục phủ ngũ tạng tổn thương, nếu không chữa trị kịp thời thì nàng chỉ sống thêm ba tháng nữa thôi. Lúc đầu ta đi qua tính tiện tay giải quyết, coi như tạo việc thiệc, nhưng ngươi không lễ phép chút não, nhà ngươi chuẩn bị hậu sự đi."

Nói xong, gà trống giang cánh khỏi nơi nay, nó bay thẳng lên, tạo thành một còng cong xinh đẹp như cầu vồng sau mưa. Để lại hai chị em trợn mắt há mồm.

Mấy giây sau, cậu bé mới phản ứng kịp, không nói gì, quay người chạy xuống lầu, rồi đuổi theo hướng con gà trống bay đi.

Mặc dù cậu bé rất mập, chạy một lúc đã thở hổn hển, gương mặt đỏ bừng, mồ hôi như mưa. Nhưng cậu vẫn cắn răng chạy không ngừng nghỉ ra khỏi khu biệt thự tới rừng cây nhỏ.

Sau đó, cậu nhìn thấy thần tiên.

Bình Luận (0)
Comment