Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 620 - Chương 621: Cậu Bé Ngốc.

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 621: Cậu bé ngốc.

Vị thần này trông rất trẻ, mặc một bộ quần áo màu vàng giống Đạo Sĩ tromg phim ảnh.

Cậu bé mập không phải shock khi nhìn thấy diện mạo của vị thần tiên này nà là hành động của người đó.

Thần tiêm đang nhảu dây.

Giữa hai cây cổ thụ cách ngau tầm sáu bảy mét, cậu bé nhìn rất rõ, ở giữa không có gì. Nhưng bị đạo trưởng trẻ tuổi kia lại nhảy nhót qua lại ở đó.

Chỉ có thần tiên mới làm được.

Cậu bé mập mồ hôi đầy người sững sờ, sau đó đôi mắt sáng quắc, nhanh chân chạy tới.

Khi tới khá gần vị thần tiên kia, cậu bé trực tiếp quỳ xuống, lớn giọng nói: "Thần ơi, cứu tỷ tỷ của con với."

Trần Hạo đang diễn trò suýt nữa bị vấp trên giây nhỏ.

Con mẹ nó, Tiểu Hoàng nói linh tinh gì đó? Ta biến thành thần từ bao giờ vậy?

Nhưng người chạy theo là được rồi, Trần Hạo nhảy đạp lên sợi dây nhảy ra ngoài, cơ thể nhẹ nhàng từ từ rơi xuống, khiến ánh mắt cậu bé mập rực lửa, từng tảng mỡ trên cơ thể đều run rẩy.

Thần tiên, đúng là thần tiên rồi, người ta cks thể bay, thậm chí còn bay đẹp như thế!

Sau khi đáo xuống đất, Trần Hạo mỉm cười hỏi: "Ngươi biết ta?"

Cậu bé chờ mong hỏi: "Ngài là Trường Sinh Đạo?"

Trần Hạo tỏ vẻ kinh ngạc nói: "Làm sao ngươi biết ta?"

Cậu bé xấu hổ nói: "Vừa rồi ta gặp thần kê, nó nói cho ta biết."

Trần Hạo: ". . . Thần con mẹ nó kê, ừ mà thôi, hình dung như thế cũng không có vấn đề gì."

"A, ngươi có chuyện gì sao?" Trần Hạo thờ ơ hỏi.

Cậu bé mập mong chờ nói: "Thần tiên gia. . ."

"Ngừng, gọi ta là đạo trưởng, ta chỉ là một người tu hành bình thường, không dám nhận cái danh thần tiên đó." Trần Hạo nhanh chóng phản bác.

Cậu bé mím môi, lí nhí nói: "Đạo trưởng, ta cầu ngài cứu tỷ tỷ của ta."

Trần Hạo cười: "Vì cái gì?"

Cậu bé mập sững sờ.

Trần Hạo tiếp tục nói: "Ngươi nói, tại sao ta phải cứu tỷ tỷ của ngươi?"

Cậu bé vội vàng nói: "Chỉ cần đạo trưởng cứu tỷ tỷ, ta có thể trả bất kì cái gì."

Trần Hạo nói: "Bất kì cái gì? Vậy đi, ngươi nói ta nghe một chút, ngươi có thể trả cho ta cái gì?"

Cậu bé mập: ". . ."

Trần Hạo híp mắt cười nói: "Làm sao? Không có sao? Vậy ngươi tính lừa ta hả, chậc, mới có tí tuổi đã học đi lừa người khác rồi."

"Không phải, ta không lừa ngài, ta rất muốn cứu tỷ tỷ của ta, nhưng mà, ta không biết nên trả thứ gì cả, nếu không, ngài nói ý của mình đi?"

Trần Hạo hỏi lại với nụ cười trên môi: "Ngươi chắc chắn muốn ta nói?"

Cậu bé mập gật đầu.

Trần Hạo nheo mắt lại, nhìn cậu bé trước mặt rồi nói, nói: "Tốt, ta muốn một trăm triệu."

~300 tỷ VNĐ

Cậu bé mập trừng mắt: "Đạo trưởng, ngươi quá đáng quá vậy, làm gì có cái giá đó?"

Trần Hạo híp mắt cười nói: "Mạng sống của tỷ tỷ có đáng giá một trăm triệu không?"

Cậu bé mập: ". . ."

"Làm sao?" Trần Hạo hỏi.

Cậu bé mạp lắc đầu: "Cha ta không thể kiếm được 100 tỷ."

Trần Hạo nói: "Vậy đổi cái khác, dùng mệnh của ngươi để đổi mệnh tỷ tỷ ngươi."

Cậu bé sững sờ.

Trần Hạo nói: "Tục ngữ nói, mệnh do trời định, số mệnh của tỷ tỷ ngươi là phải chết, vậy mai nàng sẽ chết. Nếu muốn cứu thì cần dùng mạng người khác đến thế, hơn nữa người này phải cam tâm tình nguyện mới có tác dụng, vậy ngươi trả lời đi, ngươi có đồng ý hay không?"

Nghe Trần Hạo nói xong, cậu bé sợ đơ người không nói được lời nào.

Trần Hạo không vội gì, yên lặng chờ đợi.

Một lúc sau, cậu bé mới lên tiếng: "Có đúng là tôi chết thì tỷ tỷ sẽ được sống không."

Trần Hạo cười nói: "Có thể hiểu như vậy."

Tiểu mập mạp dường như đã quyết định gì đó, cậu bé quay người chạy tính đâm đầu vào cây đại thụ.

Trần Hạo bị hành động của cậu bé mập dọa choáng váng, không kịp phản ứng lại.

Chờ hắn hoàn hồn lại, cậu bé sắp đụng đầu vào cây.

Trong nháy mắt, một bóng đen xuất hiện, chộp trán của cậu bé rồi đẩy ra đằng sau, cậu bé mập ngã lăn quay ra đất.

Sau khi ngã xuống, cậu bé vẫn nhắm mắt, mặt thể hiện đau đớn.

Nhưng chẳng mấy chốc, cậu bé đã bình tĩnh lại, từ từ hé mắt, tròng mắt đảo tròn, mờ mịt hỏi: "Ta chết rồi sao?"

"Đúng, ngươi chết rồi." Một giọng nói có vẻ tức giận trả lời.

"Vậy nơi này là âm tào Địa Phủ? Ui trời, Địa Phủ có mặt trời kìa!" Cậu bé mập ngạc nhiên.

"Ha ha, Địa Phủ cắn thử lưỡi một cái liền biết địa phủ có mặt trời hay không."

Cậu bé mập tưởng thật, cắn đầu lưỡi của mình một cái, sau đó kêu một tiếng rồi ôm người cuộn lại.

"Hắc hắc, gặp đứa ngốc như tiểu quỷ mập này là lần đầu tiên đó."

Cậu bé mập đau đến phát khóc.

Cậu bé quay người nhìn chỗ phát ra tiếng nói thì thấy thần kê ở đó!

"Ngươi ô ô. . ." Cậu bé mập trừng mắt nhìn thần kê.

Gà trống hừ lạnh: "Tiểu quỷ mập, làm người phải có lương tâm, nếu không nhờ gia đây cứu ngươi, ngươi đã xuống âm phủ lâu rồi, không còn cơ hội trải nghiệm đau đớn như giờ đâu."

"Ô. . ." Cậu bé mập nước mắt đầy mặt, tủi thân nhìn Trần Hạo.

Trần Hạo cười nói: "Tuổi còn nhỏ như thế mà dám làm vậy, không tệ, ta sẽ giúp ngươi."

Cậu bé vui mừng, không không tâm tới đau đớn trong miệng, vội vàng hỏi: "Lúc nào?"

Trần Hạo nói: "Há mồm."

Cậu bé mập ngạc nhiên, theo bản năng buông tay há mồm.

Trần Hạo vung tay, một viên đan dược bay vào miệng của cậu bé.

Cậu bé mập khép miệng, nhưng lại không cảm thấy có gì trong đó, cậu ngây người nhìn Trần Hạo.

Trần Hạo cười nói: "Bây giờ ngươi có thể nói tình hình của tỷ tỷ ngươi được không?"

"Ta không biết, nhưng bác sĩ bảo tỷ tỷ mắc bệnh kì lạ, thân thể của tỷ tỷ càng ngày càng không tốt, bây giờ không thể bước khỏi cửa một bước, lúc dưới ánh mặt trời chiếu vào thì cả người khó chịu. Đúng rồi, thần kê bảo cơ thể tỷ tỷ bị tà khí xâm nhập, lục phỷ ngũ tảng bị tổn thương, chỉ có thể sống ba tháng, đạo trưởng, đây là vấn đề gì?"

Thấy đầu lưỡi không đau nữa, tiểu mập mạp rất vui, nhưng khi nói tới chuyện của chị gái, cậu lại buông rầu.

Trần Hạo nói: "Vấn đề bắt đầu từ đâu thì nói sau đi, tình trạng này xuất hiện từ bao giờ?"

Cậu bé trả lời: "Từ khi chuyển tới nơi này không lâu, khi đó tỷ tỷ ta không biểu hiện rõ rệt lắm, nhưng càng lúc càng nghiêm trọng. Đặc biệt khi uống thuốc của bác sĩ kê đơn, tốc độ chuyển biến xấu càng nhanh hơn, mấy lần hôn mê rồi. Nếu không phải mụ mụ phát hiện sớm, cho ngừng thuốc thì không chừng tỷ tỷ đã sớm…"

Tới đây, cậu ngập ngừng một chút rồi tiếp tục nói: "Đạo trưởng, thật ra gần đây tỷ ấy lạ lắm, lúc trước tỷ ấy ngủ một giấc từ tối đến sáng. Nhưng từ khi mắc phải bệnh này thì lại bắt đầu mộng du, có một hôm tỷ chạy vào phòng ta, gọi ta dậy rồi hỏi ta một câu hỏi, ta không trả lời được thì sẽ đánh ta, nếu cha mẹ tới muộn một chút thì ta đã bị đánh chết rồi."

Gà trống nghe thế thì cực kì tò mò hỏi: "Hỏi ngươi cái gì?"

Tiểu mập mạp mệt nỏi trả lời: "Nàng hỏi ta, trên trời có mấy vì sao."

Bình Luận (0)
Comment